Trên đường đi về phòng Bạch Hi Vân bất ngờ gặp Đường Mạc Long đang đứng cạnh hồ nước gương mặt trông rất trầm tư, nhưng dưới góc nhìn của Bạch Hi Vân thì Đường Mạc Long thật sự là một tuyệt thế mỹ nam của nước Thanh.
Nhưng vào lúc này cô không thể gặp hắn, vì mặt cô đang sưng lên vì cái tát của phụ thân cô.
Nhưng thật không may hắn đã thấy cô, hắn gọi to tên của cô.
- Hi Vân.
Lúc Đường Mạc Long cất tiếng gọi, vô tình làm Bạch Hi Vân giật mình.
Tuy cô rất muốn đi lại bên cạnh Đường Mạc Long nhưng vì có vết thương trên mặt nên cô vờ như không nghe thấy.
Cô quay lưng rồi rời đi thật nhanh, thấy cô rời đi Đường Mạc Long cảm thấy rất hụt hẫng.
Hắn suy nghĩ một cách tiêu cực," Thế mà muội ấy lại quay người rời đi, muội ấy rõ ràng là đã nghe thấy mà, muội ấy không muốn thấy ta đến thế sao.
Ta thật ngốc vậy mà, vốn dĩ tới đây là để an ủi muội ấy nhưng với tình trạng này đành thôi vậy, Hi Vân muội lại lần nữa làm tim ta đau quá, muội thật nhẫn tâm".
Đường Mạc Long quay người rời đi với gương mặt khổ sở, nhìn bóng lưng rời đi của hắn thật sự rất đáng thương và cô độc.
Hắn vậy mà thật sự nghĩ rằng cô không muốn gặp hắn nên mới tránh mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không bao giờ ngờ đến việc cô sợ hắn đau lòng không muốn hắn nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của cô, không muốn hắn nhìn thấy mặt yếu đuối, mặt không hoàn hảo của cô.
* Thư phòng của Bạch Hi Vân.
- Huhu tiểu thư à sao chị lại làm cho lão gia tức giận mà ra tay mạnh thế hả.
Gương mặt xinh đẹp của chị đã bị hủy hết rồi này.
Cô nhà hoàn nhỏ vừa bôi thuốc lên mặt cho cô, vừa khóc thút thít.
Thấy thế Bạch Hi Vân phì cười, đôi tay xinh đẹp lau nước mắt cho cô nha hoàng nhỏ.
Lúc này cô vẫn chưa hay biết Đường Mạc Long đã hiểu lầm vì hành động của cô.
- Ây em đừng khóc Ngọc Lan ta chỉ là bị sưng lên một chút thôi không sao đâu, không hủy dung được đâu đừng lo lắng nhé.
Nghe Bạch Hi Vân nói không sao, nha hoàng nhỏ đã ngừng khóc vẫn không tin tưởng hỏi lại lần nữa:
- Thật chứ, người sẽ không lừa em đúng không tiểu thư?
- Ta lừa em làm gì chứ, đúng không nào.
Nghe cô chắc chắn lại lần nữa làm cho nha hoàn nhỏ bên cạnh cô cảm thấy an tâm hơn, đột nhiên nha hoàn nhỏ nhớ đến lời căn dặn của Đường Mạc Long, cô liền hỏi Bạch Hi Vân.
- Tiểu thư chị gặp nhiếp chính vương gia chưa ạ.
Nghe Ngọc Lan nhắc tới Đường Mạc Long, Bạch Hi Vân với vẻ mặt chột dạ đáp:
- Mạc Long à, ta chưa gặp.
- Hả thế thì uổng phí quá, lúc nãy vương gia còn nói với em là có việc quan trọng muốn tìm chị, đứng ở hoa viên gần hồ nước đợi chị cũng nửa canh giờ rồi đó.
Chị đi về Hiên Diên Ngọc ( Tên thư phòng của Bạch Hi Vân)mà chị không thấy sao ạ.
- CÁI GÌ!!! Nửa canh giờ á.
Ngọc Lan gật đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Nghe Ngọc Lan nói thế Bạch Hi Vân bây giờ đã rất hoảng hốt, " Nữa canh giờ, không xong rồi lúc nãy ta còn quay lưng chạy đi, với con người nhạy cảm đấy thì hiểu lầm là cái chắc rồi.
Thôi xong lần này ta gây ra hoạ lớn rồi".
Trong hồi suy nghĩ lòng dạ cô bồn chồn không yên, một dự cảm chẳng lành ập đến bên cô.
Rồi có người truyền tin vào:
- Tiểu thư không ổn rồi nhị tiểu thư trên đường đi tới đây bị người ta ám sát, hiện giờ đang không rõ tung tích.
- CÁI GÌ!!!.
Nghe tin Bạch Hi Lâm bị truy sát còn không rõ tung tích lúc này Bạch Hi Vân đã rơi vào đỉnh điểm của sự tức giận, " Hết tổ mẫu bị trúng độc ở Tây Vực thì đến Hi Lâm bị truy sát, hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy.
Nếu thật sự Hi Lâm mà có mệnh hệ gì ta nhất định không tha cho những kẻ truy sát muội ấy".
Cô mặt tràn đầy sự tức giận, lấy mũ che mặt đội lên rồi cầm cây kiếm do cô mới sai người làm để đi tìm tung tích của Bạch Hi Lâm.
- Đúng lúc thử độ bén của ngươi vậy.
Ngọc Lan đợi tổ mẫu tỉnh thì sắc thuốc cho tổ mẫu uống nhé.
- Vâng tiểu thư, lão phu nhân cứ để nô tỳ chăm sóc tiểu thư không cần lo.
Cùng lúc đó ở phủ nhiếp chính vương có thuộc hạ phái tin đến.
- Chủ tử Bạch nhị tiểu thư bị ám sát hiện giờ đang mất tung tích, còn Bạch tỷ tỷ đã một mình lên đường đi tìm.
- Ừm biết rồi.
Gương mặt Đường Mạc Lòng đã tối sầm lại, ánh mắt buồn rầu vì chuyện đã xảy ra