...*Phủ nhiếp chính vương*...
"Lạ thật, sao đột nhiên muội ấy lại gửi thư cho ta, muốn gặp muội ấy quá".
Đang trong trạng thái suy nghĩ, tay của hắn chậm rãi mở thư.
*Bên trong bức thư: " Mạc Long, mấy ngày sau phủ ta có tổ chức thọ lễ cho tổ mẫu, ta có gửi thiệp cho huynh rồi đó.
À đúng rồi Mạc Long dạo này võ nghệ của ta sụt giảm không ít.
Sau thọ lễ của tổ mẫu huynh có thể bỏ chút thời gian để tập luyện cùng với ta không? Đợi huynh hồi âm nhé".
Hắn đã nhận không ít lá thư, nhưng lần nhận thư này hắn có vẻ rất khác thường, chắc do hắn cảm nhận được tâm ý của vị cô nương trong lòng hắn.
Cũng có thể do hắn hiểu lầm, nhưng có điều như vậy hắn vẫn rất vui vì đây là lần đầu cô nương ấy hẹn gặp riêng hắn.
...*Cùng lúc ấy ở sảnh khuê phòng Bạch Hi Vân....
Trời đang vào đông thời tiết trở nên lạnh, nhưng vẫn có một cô gái đang luyện kiếm dưới trời đông ấy.
Trong thời tiết khắc nghiệt ấy vẫn không làm cô ấy nản lòng, chắc là vì cô ấy đã quyết tâm bảo vệ gia đình của mình.
- Trưởng tỷ, nghỉ ngơi tí đi, trời đã lạnh thế này rồi.
Nghe giọng nói quen thuộc cô quay lại với đầy sự ngạc nhiên.
- Hi Lâm sao muội lại đến đây.
Cùng với sự ngạc nhiên, đột nhiên trong lòng cô có một cảm giác khó tả.
" Ở kiếp trước, ta còn nhớ muội ấy rất khao khát được yêu thương, nhưng ta căn bản chẳng để ý, nên muội ấy mới lâm vào tình cảnh lạnh nhạt với người trong gia tộc, muội ấy còn hận ta đến tận sương tuỷ nên mới xảy ra nghịch cảnh như thế.
Kiếp này ta đã được sống lại, Hi Lâm muội yên tâm, ta nhất định sẽ không để tình cảm gia đình ta bất hòa, sẽ không để muội chịu khổ giống kiếp trước".
Cô đang trong trạng thái suy nghĩ đột nhiên quay sang nhìn Bạch Hi Lâm.
Cô tỏ vẻ lo lắng đáp:
- Hi Lâm, thân thể muội vốn thuộc tính hàn sao muội lại ra đây mà không mặc áo choàng vào.
Mặc phong phanh như thế lại bị nhiễm lạnh thì phải làm sao.
Vừa nói cô vừa sót cho muội muội.
Cô lo lắng tiếng lại gần Bạch Hi Lâm.
- Người đâu lấy áo choàng ra đây cho nhị tiểu thư.
- Tỷ tỷ, muội không sao chỉ là ra đây nhìn tỷ tập võ nghệ thôi.
- Như thế cũng không được sơ sót.
Muội phải biết trân quý sức khỏe của bản thân chứ.
Cô sốt ruột nhìn muội muội ngoan ngoãn trước mặt, bất giác lại nghĩ đến một nơi.
- Tiểu Hi Lâm, đi ta đưa muội tới nơi này.
Vừa nói cô vừa kéo tay Bạch Hi Lâm.
Không nghĩ ngợi gì nhiều cô dẫn Bạch Hi Lâm đ ến vườn hoa của phủ.
Sắp vào vụ tuyết đầu mùa nên vườn hoa trong phủ đã bắt đầu nở những đoá hoa Dã Quỳ loài hoa có màu thiên cam cũng là loài hoa quý hiếm lúc bấy giờ chỉ có nhà của quyền quý mới có thể thấy được dáng vẻ của loài hoa này.
- Hi Lâm hoa Dã Quỳ nở rồi kìa.
- Tỷ tỷ hoa đẹp quá đi.
Cô nhìn về phía tỷ tỷ tựa tiên nữ của mình.
Rồi quay đi nhìn hoa với vẻ đắm đuối.
- Hi Lâm muội trông đẹp tựa như đoá Dã Quỳ này vậy.
Vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng rất cứng rắn, ta mong muội muội của ta sẽ mãi lương thiện, xinh đẹp ngày càng trưởng thành, Hi Lâm muội hứa với ta nhé.
Gương mặt Bạch Hi Lâm ngơ ra tỏ vẻ khẩn trương.
- Tỷ tỷ muội hứa với tỷ.
Gương mặt Bạch Hi Vân thở phào nhẹ nhõm, một cơn gió đột nhiên thoảng qua.
Không mạnh lắm nhưng lại làm người ta có cảm giác lạnh buốt.
- Hi Lâm gió nổi lên rồi, về thôi.
Bước đi của cô uyển chuyển thanh thoát, cộng thêm làn gió làm tóc cô cứ phản phất bay.
- Mai là ngày thọ lễ của tổ mẫu muội chuẩn bị gì chưa.
Bạch Hi Lâm có vẻ đã cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng từ Bạch Hi Vân.
Vẻ mặt cô tươi cười đáp:
- Muội chưa, mấy hôm nay muội bị phong hàn nên chưa chuẩn bị được gì cả.
Vừa mới tươi cười, nét mặt của Bạch Hi Lâm lại hiện lên chút tủi thân, bởi phụ thân và di nương chỉ lo chuẩn bị đồ cho Bạch Hi Vân.
Tuy biết là thế nhưng tại thời điểm này cô ấy không một chút hận vị trưởng tỷ trước mặt.
- Muội không cần chuẩn bị đâu, phụ thân và di nương đã chuẩn bị cả rồi đấy.
Vẻ mặt Bạch Hi Vân không khỏi ngạc nhiên.
Kèm vào đó có chút không tin, cô nhìn trưởng tỷ mà thốt lên.
- Chuẩn....!Chuẩn bị cho muội sao.
Trưởng tỷ, tỷ không lừa muội đúng không.
Cô xoay người lại, hiền từ nhìn Bạch Hi Lâm.
Cô tiến lại gần, xoa đầu Bạch Hi Lâm.
- Ta lừa muội làm gì chứ.
Thôi đi nào, về thư phòng đi cho ấm.
*Dòng hồi ức từ 5 canh giờ trước của cô hiện lên
- Phụ thân Hi Lâm cũng là con gái của người, người phải quan tâm con bé chứ.
Gương mặt cô lạnh nhạt, ánh mắt tựa như có thể giết người trong phút chốc.
- Ta cũng muốn quan tâm con bé nhưng con bé không muốn tiếp nhận sự quan tâm của ta.
Thượng thư đại nhân tỏ vẻ khó xử, nhìn Bạch Hi Vân với vẻ bất lực.
- Hây thân là trưởng tỷ vậy để con đây giúp người.
Ánh mắt cô dịu lại không còn mang vẻ mặt muốn giết người lúc đầu.
Cô đi qua đi lại, gương mặt băng thanh ngọc khiết của cô làm ai nhìn cũng phải động lòng.
- À đúng rồi phụ thân, mai là