Ngụy Hải Đông lại cố ý tìm một phòng ở gần chỗ làm, để cho Nhiêu Bạch ở đó, chỗ trước đó ở với Ngô Trúc Thanh ở chỗ gần trường học đều sang cho người khác.
Hiện tại Nhiêu Bạch mang thai, cho nên Ngụy Hải Đông cũng không thường thường qua đêm ở nhà Nhiêu Bạch, mà phần lớn đều là ở nhà của Liễu Ứng Quan và Tề Hàn Bách.
Ngày hôm nay cuối tuần, Ngụy Hải Đông đi ngay đến phòng vẽ tranh của Liễu Ứng Quan.
Vừa mới kết thúc một trận chịch nhẹ nhàng vui vẻ xong, điện thoại của Trịnh Quân đã gọi tới.
“Gì nữa vậy.” Ngụy Hải Đông chả vui vẻ gì hỏi.
“Tìm mày uống rượu đó.” giọng nói của Trịnh Quân có cao hơn thường ngày một chút, “Mày nói một chút cho tao nghe bao lâu rồi mày không đi với tao, mày có còn coi tao là bạn mày không.
“
“Nếu như tao nhớ không lầm, ngày hôm qua tao còn mới uống với mày.” Ngụy Hải Đông chả nể nang gì mà đâm chọt lại hắn, mấy ngày này Trịnh Quân cũng bám riết lấy anh chả khác gì như keo con voi, uống đến mức anh muốn ói ra.
“Không biết nói gì thì nói thế thôi, nhanh, mày đang ở đâu tao tới đón.”
Ngụy Hải Đông không nói, Trịnh Quân lại bám riết không tha, cũng đành bó tay mà gửi định vị cho hắn
Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông hít vào một hơi, Liễu Ứng Quan đang hôn tay anh, ngẩng đầu cười khẽ, “Làm sao vậy? “
“Trịnh Quân.
Lại cứ rủ em đi uống rượu.”
Liễu Ứng Quan mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ là leo đến lên người Ngụy Hải Đông, hôn môi anh.
Lấy kính mát xuống, Trịnh Quân nhìn kỹ một chút bảng hiệu của phòng vẽ tranh này, sau khi xác nhận không nhìn lầm rồi, sắc mặt nhìn rất tệ.
Hắn xuống xe, đi thẳng vào.
Đi dạo một chút chung quanh lên lầu hai, vừa quẹo qua đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Anh cũng giỏi quá nhỉ.” Trịnh Quân mở miệng mà châm chọc ông thầy một câu, “Nhiều năm như vậy mà vẫn có thể bò lên giường của Đông tử.”
Liễu Ứng Quan nghe tiếng xoay đầu lại, tóc dài xõa trên vai, môi đỏ tươi, khóe mắt đều mang nét quyến rũ sau trận làm tình, khóe miệng hơi cong lên, nói giọng êm ái, “Cảm ơn cậu có lời khen.”
“Ai muốn khen anh chứ, anh — “
Không đợi hắn nói xong, Ngụy Hải Đông đã mở cửa hiện ra, xem ra là mới vừa sửa quần áo ngay ngắn, anh nhìn bầu không khí có chút quái dị giữa hai người, “Làm sao vậy?”
Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng, “Không có gì, nhanh đi với tao.
“
Ngụy Hải Đông cũng bó tay với cơn sớm nắng chiều mưa của hắn.
Liễu Ứng Quan đi tới trước người Ngụy Hải Đông, sửa lại một chút vạt áo của anh dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ quẩn quanh mà nói: “Uống rượu xong nhớ phải uống chút nước nóng, nếu như em muốn thì đến đây để thầy chăm em.
Nhé..? “
Ngụy Hải Đông vuốt vuốt mái tóc dài của thầy, nở nụ cười, “Em biết rồi.”
Mắt Trịnh Quân bên cạnh như muốn rớt ra ở ngoài, lập tức kéo Ngụy Hải Đông đi ra ngoài liền.
“Mày đi nhanh quá vậy.” Ngụy Hải Đông ở phía sau nhắc nhở.
Trịnh Quân đem anh nhét vào trong xe, cánh tay đặt ở trên lưng ghế dựa của anh, “Sao mày lại còn dám lộn xộn với ông thầy đó vậy? “
“Thế nào gọi là lộn xộn chứ.” Ngụy Hải Đông bình thản thờ ở mà cài dây an toàn vào.
“Anh ta là đồ biến thái mà.
Mày đã quên anh trai mày đánh anh ta đến gãy xương sườn à,”
Ngụy Hải Đông cũng nhìn hắn vẻ khó xử, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Mày còn tính đi uống hay không vậy.”
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, miệng Trịnh Quân méo xuống, nuốt xuống giọng điệu này, “Uống chứ.”
Nói xong cũng cắm chìa khoá vào, lái về khu quán bar
Buổi tối hai người đều uống say không biết gì, Ngụy Hải Đông từ từ nhắm hai mắt nghĩ có nên đi tới chỗ của Liễu Ứng Quan hay không, Trịnh Quân lại kéo anh lại, gọi xe nói muốn anh về nhà của hắn.
“Không được, chỗ mày xa như vậy ngày mai không kịp đi làm.”
“Xin nghỉ thì có sao đâu, sếp mày đang ngủ với mày mà, có gì phải sợ chứ.” Trịnh Quân thực sự chả bận tâm mấy, bảo với Ngụy Hải Đông.
“Không được, đi về, về nhà của tao.
“
Trịnh Quân liếc mắt nhìn anh, “Nhà nào của mày.”
“Hức, nhà Nhiêu Bạch.” Ngụy Hải Đông có hơi mệt mỏi không thể giấu mà trả lời.
Nghe xong đối thoại của hai người, tài xế giờ trán đã đầy mồ hôi, nghe xong địa chỉ, trên đường lái xe không nói một lời nào.
Đỡ Ngụy Hải Đông vào thang máy, Trịnh Quân dựa vào ở trên tường đang suy tính cái gì đó.
Hắn liếc mắt nhìn qua Ngụy Hải Đông đang nhắm mắt bên cạnh, lại nghĩ tới điệu bộ hồi chiều của Liễu Ứng Quan mà tức, nên cắn vào trên cổ của Ngụy Hải Đông.
Nghe tiếng hít vào của anh do bị đau, Trịnh Quân lại mềm lòng mà liếm liếm vào chỗ có dấu răng do bị hắn cắn.
Ngụy Hải Đông xem hắn thành Nhiêu Bạch, bóp bóp mông của hắn, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Đừng quậy anh mà.”
Bị bóp vào xương sống lưng một cái, Trịnh Quân ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hắn liếm môi một cái, khóe miệng cong lên, đã hạ quyết tâm.
Nhiêu Bạch mới mở cửa đã nhìn thấy Ngụy Hải Đông bị Trịnh Quân đỡ đi tới, cậu kinh hô một tiếng vội vàng muốn đi tiếp, lại bị Trịnh Quân né tránh ra, hắn nhìn xuống dưới bụng của Nhiêu Bạch đầy ẩn ý, “Nên cẩn thận thân thể một chút đi!”
Nhiêu Bạch ngu ngơ gật đầu, luôn cảm thấy thái độ của Trịnh Quân có chút lạ.
Trịnh Quân đỡ Ngụy Hải Đông đi đến phòng ngủ, Nhiêu Bạch đã bưng nước nóng đi tới, vừa bật đèn lên muốn tiến đến nói lời cảm ơn, lại bị Trịnh Quân ngăn ở cửa.
Hắn giật lấy ly nước nóng từ tay Nhiêu Bạch, cúi đầu nhìn cậu, “Được rồi, cậu đi đi, ở đây đển tôi lo cho.”
Nhiêu Bạch chớp mắt một cái, không có phản ứng kịp.
Trịnh Quân lại chả thèm để ý mấy, đi ra ý muốn đóng cửa lại.
Nhiêu Bạch lập tức mở to hai mắt nhìn, theo phản xạ mà dùng cánh tay chống ở cửa, môi run rẩy hỏi hắn, “Anh làm như vậy là có ý gì?”
“Có ý gì? Ý là đêm nay tôi sẽ thay thế cậu để ‘chăm sóc’ cho Ngụy Hải Đông đấy.” Trịnh Quân nhướng lông mày, đáp lại.
Nhiêu Bạch nhìn hắn vẻ không dám tin, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhưng thanh quản lại đang run rẩy, “Hai người các anh là bạn mà.”
“Chuyện này còn chưa tới phiên cậu quan tâm đâu.
Tôi khuyên cậu, ngay bây giờ, lập tức rời khỏi chỗ này.” Trịnh Quân nheo mắt lại, giọng nói đầy lạnh lẽo, trong mắt lại tràn đầy châm biếm, “Bằng không, nếu tôi có thể để cậu leo được lên giường của Ngụy Hải Đông, cũng có thể đem cậu đến nơi khác, vĩnh viễn không được thấy nó nữa.” tầm mắt của hắn dần dần dời xuống, “Đừng tưởng rằng có cái bụng này là địa vị của cậu sẽ không thể suy suyễn, tôi cũng chả phải Ngô Trúc Thanh đâu.”
Nhiêu Bạch lập tức che ở bụng của mình, sắc mặt trắng bệch mà nhìn hắn, lại vẫn chưa chịu rời đi.
Thấy cậu còn không chịu đi, trên mặt Trịnh Quân không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng biến thành cực kỳ sắc bén, “Làm sao, muốn thử thách bản lĩnh của tôi một lần à? “
Nhiêu Bạch ôm chặt bụng mình, cắn môi, nhìn thoáng qua Ngụy Hải Đông ở trên giường.
Để cho cậu mắt mở trừng trừng mà nhìn Ngụy Hải Đông ôm kẻ khác sao? Điều này quá tàn nhẫn.
Thế nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, chỉ bằng với cái bụng này, hẳn sẽ đánh không lại Trịnh Quân vốn có nhiều năm tình nghĩa với Ngụy Hải Đông như thế, lại còn là “thái tử” trong khu nhà ở quân đội.
Có thể nói chỉ cần hắn động một ngón tay, mình và đứa bé sẽ