Anh đứng ở cửa bệnh viện, do dự không biết có nên vào hay không.
Có người nhà đi qua, mở rộng cửa đi vào, cửa bị hé mở ra, Ngụy Hải Đông thấy được Nhiêu Bạch nằm trên giường bệnh.
Trên giường thanh niên trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt giống như ga giường hắn đang nằm trên, con mắt khẽ nhắm, thỉnh thoảng chân mày có hơi nhăn lại, lông mi cũng run theo nhè nhẹ.
Bên trái phải đều là giường ngủ của các bệnh nhân khác, đều có một hai người nhà trông chừng, cười cười nói nói, an ủi bệnh nhân đang bị cơn bệnh hành hạ, chỉ có đầu giường của cậu trống không, ngay cả chén nước cũng không có.
Lúc này cậu như cảm nhận được điều gì, mở hai mắt ra, nghiêng đầu một cái đã nhìn thấy Ngụy Hải Đông đứng ngoài cửa.
Trong nháy mắt cậu đã đỏ cả vành mắt, còn có nước mắt cũng mơ hồ muốn trào ra.
Ngụy Hải Đông cũng cảm giác trái tim như bị cào vào một cái, làm cho anh khó có thể hô hấp.
Vì vậy cuối cùng anh cũng bước ra bước đầu tiên.
Anh ngồi ở bên giường Nhiêu Bạch, nhìnNhiêu Bạch đỏ mắt lên như con thỏ, mím môi bèn hỏi: “Muốn uống nước không?”
Mới đứng dậy chuẩn bị đi phòng khách để hứng nước, Nhiêu Bạch cũng vội vươn tay ra níu lấy góc áo của Ngụy Hải Đông, đáng thương lắp bắp nói: “Đừng mà.
“
Nghe giọng nói khàn của cậu, Ngụy Hải Đông cầm tay cậu, “Lập tức quay lại, yên tâm.
“
Nhiêu Bạch nước mắt lã chã nhìn anh, nghe thế mới khẽ gật gật đầu.
Lấy nước về rồi, lúc đem Nhiêu Bạch đỡ dậy, quần áo rộng thùng thình rớt về phía trước, lộ ra những mảng đỏ lớn, Ngụy Hải Đông vội vã giúp cậu sửa sang lại, không nghĩ gì đã chạm vào da của Nhiêu Bạch.
Khuôn mặt của hai người đều đã đỏ lên.
Nhưng mà Ngụy Hải Đông cũng đột nhiên nghĩ tới, ắt hẳn chính là bởi vì mình, Nhiêu Bạch mới lại phải phát sốt nằm viện, lại càng thấy áy náy hơn.
Anh ngồi ở bên cạnh cậu, đưa ly nước cho cậu, nhìn cậu uống vào, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi.
“
Hai tay của Nhiêu Bạch nắm ly nước mà tay nắm thật chặt, cắn môi dưới lắc đầu, cậu biết lúc sau mình có bao nhiêu dâm đãng mà ôm Ngụy Hải Đông xinh anh chịch mình, giờ cậu không có tư cách gì để trách móc Ngụy Hải Đông cả, “Làm sao anh biết em ở đây?”
“Anh nghe nói em bị té xỉu nên đã hỏi mấy người bạn cùng khoa của em.
Cũng là do anh, biết rõ đây là lần đầu tiên của em, lại không tắm rửa sạch sẽ cho em.”
“Không có sao ạ.” Nhiêu Bạch đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Xấu hổ? ” Ngụy Hải Đông thấy dáng vẻ xấu hổ của cậu, đã cảm thấy thú vị như đang muốn giỡn với cậu.
Mặt Nhiêu Bạch còn đỏ hơn nữa, thiếu điều muốn dựng hết lông lên, chọc cho Ngụy Hải Đông cười ha ha.
“Đúng rồi.” Nhiêu Bạch đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ phía sau gối đầu lấy ra tấm thẻ sáng sớm Ngụy Hải Đông đã để lại.
Nét mặt của Nhiêu Bạch có chút xấu hổ, ánh mắt né tránh đưa cho Ngụy Hải Đông, “Em, lúc em bị đưa tới chỗ này, trên người không có mang tiền, nên cũng chỉ có thể dùng cái thẻ này để trả, khi nào về em sẽ trả lại cho anh! Thật đó!”
Ngụy Hải Đông buông thõng mắt nhìn cánh tay nổi rõ khớp xương của Nhiêu Bạch, lại đẩy trở về, “Em cứ cầm lấy xài đi! Khi nào khỏi bệnh rồi tính tiếp! “
Nhiêu Bạch cắn cắn môi, dường như thấy hơi nhục nhã, “Em không phải vì cái thẻ này mà….”
Ngụy Hải Đông ngẩn người ra, không biết nên giải thích thế nào, “Anh biết mà, anh không có ý đó.
“
“Anh cứ lấy lại đi!” ánh mắt Nhiêu Bạch lộ ra vẻ kiên định, cứ như đây là lòng tự trọng của cậu
Ngụy Hải Đông chỉ có thể chần chờ cầm lại thẻ.
“Cám ơn anh đã đến thăm em.
” Nhiêu Bạch thu tầm mắt lại, nhìn cái chăn trước mắt, nhẹ giọng nói: “Anh chắc đang bận học lắm mà! Nhanh trở về đi.”
Ngụy Hải Đông mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì đây nữa, “Em nghỉ ngơi cho thật tốt.
“
Chờ anh đi rồi, Nhiêu Bạch nằm trong chăn vẫn không nhịn được trộm trộm bật cười.
Anh ấy thế mà lại đến thăm mình.
Mặc dù đêm qua tất cả cũng không hề là chủ ý của cậu, thế nhưng Nhiêu Bạch lại có một loại tâm tình ríu rít như chim non.
Ngụy Hải Đông là người đàn ông đầu tiên của cậu, đêm qua lại để cho cậu cảm nhận được sung sướng lúc làm tình, trái tim cậu cũng không thể nào mà không muốn nhào hết lên người của Ngụy Hải Đông.
Cứ như cậu bây giờ, chỉ cần Ngụy Hải Đông dành một cái liếc mắt cho cậu, cũng làm cho tim cậu nhảy nhót không ngớt.
Thế nhưng, giờ người anh ấy thích lại là Ngô Trúc Thanh.
Đúng vậy, đêm qua khi nghe được tiếng gọi Ngô Trúc Thanh, Nhiêu Bạch đã đoán ngay được Ngụy Hải Đông là ai.
Chuyện anh thích Ngô Trúc Thanh thì cả trường không ai không biết.
Nghĩ tới đây, Nhiêu Bạch ôm chặt lấy trái tim đang co rút đau đớn, nhắm hai mắt lại.
Vì sao tất cả những thứ tốt đẹp đều thuộc về người kia, Nhiêu Bạch sao có thể cam lòng.
Đã đến cuối tuần, Trịnh Quân tới gọi Ngụy Hải Đông đi ra ngoài chơi.
“Tao phải về nhà rồi.”
“Mày vẫn quyết tâm làm em bé ngoan hả.
” Trịnh Quân bám lấy cửa xe của Trịnh Hải Đông, giọng nói không hài lòng gì.
“Thà vậy còn hơn bị mày chuốc say.
” Ngụy Hải Đông đẩy ra cánh tay trên xe của anh.
Trịnh Quân tiến đến chỗ cửa sổ xe của Ngụy Hải Đông, đang giận mà cũng đành chịu, chắp hai tay, “Thôi được rồi tao biết lỗi rồi, chuyện lần trước là tao sai, mà mày cũng có bị thiệt gì đâu.”
Ngụy Hải Đông liếc mắt, đóng cửa sổ xe lại.
“Mày là cái đồ nhỏ nhen với bạn bè! Á á á! ” vẻ mặt Trịnh Quân tức giận nhìn cửa sổ xe từ từ kéo lên, đập tay vào cửa sổ.
Ngụy Hải Đông lái xe về đến nhà đã nhìn thấy Ngụy Văn Sở từ trong nhà đi ra, trong tay còn đang xách valy.
“Anh hai? Anh muốn đi đâu ạ?”
Ngụy Văn Sở thấy em trai đã trở về, cười vỗ vỗ vào vai anh, “Em về rồi hả, anh phải ra nước ngoài một chuyến.
Tuần này em tự chơi ở nhà nhé.”
Ngụy Văn Sở vừa tốt nghiệp đã đi làm ở công ty, vì để quen mà phải làm qua đủ thứ các vị trí, từ dưới bậc thấp mà làm đi