La Chinh dựa theo ánh lửa phát ra, ngẩng đầu nhìn liền thấy trên nhánh cây vân sam to lớn có chừng mười nữ đệ tử đang đứng.
Nữ đệ tử đứng đầu cầm ngang thanh trường kiếm, sắc mặt vô cùng căng thẳng, quát to vào mặt La Chinh: “Không được tiến lên, các ngươi là đệ tử của phong nào?”
La Chinh ngẩng đầu đáp: “Chúng ta là đệ tử Tiểu Vũ Phong.”
Toàn bộ Thanh Vân Tông chỉ có một phong có nữ đệ tử, mười nữ đệ tử này không cần phải nói, chắc chắn là thuộc Ngọc Nữ Phong!
Từ sau khi Ngọc Nữ Phong xuất hiện một La Yên, thực lực của cả phong đã tăng lên rất nhiều thứ bậc. Tuy hiện tại La Yên đang bị nhốt, nhưng thực lực của đệ tử Ngọc Nữ Phong vẫn quanh quẩn tại khoảng giữa.
Dù thế nào thì so với Tiểu Vũ Phong xếp hạng sau cùng vẫn mạnh hơn không ít.
Hơn nữa, e rằng trong ba mươi ba phong, Ngọc Nữ Phong là phong được các nam đệ tử hoan nghênh nhất. Bởi vì chỉ Ngọc Nữ Phong có nữ đệ tử, nếu muốn tìm người bầu bạn, tới Ngọc Nữ Phong là lựa chọn tốt nhất.
Vị nữ đệ tử đứng trên cây này tên là Chu Thiên Ngưng, là người của Thần Châm - Chu gia, còn là đệ tử nội môn của Ngọc Nữ Phong. Trong thử luyện trảm yêu lần này, nàng cũng là nhân vật nòng cốt.
“Tiểu Vũ Phong? Các ngươi đứng im đó!” Chu Thiên Ngưng cảnh cáo nói, trong tay nắm một cái hộp ngọc nhỏ, nhắm thẳng về phía đám người La Chinh
Dù rằng Bạo Vũ Lê Hoa Châm vừa rồi không có tác dụng với La Chinh cũng làm cho Chu Thiên Ngưng rất bất ngờ, thế nhưng là con cháu Chu Gia, trong tay nàng còn có mấy cơ quan cường lực khác.
Ví như hộp ngọc nho nhỏ trong tay nàng tên là “Kinh Long” đây. Mặc dù trông không có gì nổi bật, nhưng Chu Thiên Ngưng biết, một khi kích hoạt “Kinh Long”, uy lực bộc phát gần như bằng với một đòn toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh.
La Chinh dường như cảm nhận được uy lực của hộp ngọc nhỏ, rất nghe lời mà dừng bước.
Giao hộp ngọc cho một nữ đệ tử khác, Chu Thiên Ngưng nhảy từ trên cây cao xuống.
Nhảy từ khoảng cách cao mấy trượng xuống, mái tóc đen nhánh của nàng liền tung bay tán loạn, cũng may dáng điệu nàng uyển chuyển, vững vàng hạ xuống mặt đất, vươn tay sửa lại tóc một chút rồi cẩn thận đi về phía La Chinh.
Đến tận khi nàng đến gần, La Chinh mới nhìn rõ được được mặt mũi của nàng, cùng với đó là làn da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, vóc người tuy nhỏ nhắn nhưng nhìn qua vẫn là cực kì cân xứng, phía sau được ánh lửa chiếu rọi càng tăng thêm vẻ kì ảo cho nàng.
“Không được động!” Chu Thiên Ngưng nhướn đôi lông mày xinh đẹp, cảnh cáo: “Lá gan của sư muội còn nhỏ hơn ta, chỉ cần các ngươi hơi cử động một chút, hù dọa nàng kích hoạt Kinh Long, các ngươi đều phải chết!”
Nghe được hai chữ “Kinh Long”, sắc mặt Lâm Canh và mấy người Tiểu Vũ Phong đều thay đổi trong nháy mắt. Bọn họ ở Thanh Vân Tông, hiểu biết về bảy đại sĩ tộc hơn La Chinh rất nhiều nên đương nhiên từng nghe nhắc tới cơ quan lợi hại Kinh Long. Kinh Long này có tiếng là chỉ trong nháy mắt giết hết tất cả cao thủ Tiên Thiên, dù là Tiên Thiên Cửu Trọng hay Thập Trọng, bị Kinh Long bắn trúng cũng không còn đường sống.
“Có thể mang Kinh Long theo trên người, ngươi hẳn là người của Thần Châm - Chu Gia rồi?” Lâm Canh đột nhiên hỏi.
Ai ngờ nghe Lâm Canh nói thế, Chu Thiên Ngưng liền sầm mặt lại: “Không cho phép ngươi nói, thì đừng nói!”
Nhìn bộ dáng kia của Chu Thiên Ngưng, La Chinh mỉm cười, nào ngờ sắc mặt Chu Thiên Ngưng lại lạnh hơn: “Chưa cho phép ngươi cười, ngươi cũng không được cười!”
Vì vậy La Chinh liền vội càng thu lại nụ cười, dùng dáng vẻ cực kì vô tội nhìn chằm chằm Chu Thiên Ngưng.
La Chinh làm ra biểu cảm như vậy, lại hóa giải không ít không khí căng thẳng. Chu Thiên Ngưng ngược lại xì một tiếng rồi nở nụ cười, sau đó nhấc tay vẫy một cái, bất thình lình xuất hiện thêm một cây châm ngọc.
Tay nàng cầm châm ngọc quơ quơ trước mặt La Chinh, sau đó cẩn thận kiểm tra màu sắc của châm ngọc. Sau đó nàng lại đi về phía Lâm Canh, cũng quơ quơ cây châm ngọc trước mặt Lâm Canh như vậy. Tiểu Vũ Phong có tổng cộng tám người, ai nàng cũng cầm châm ngọc lắc qua lắc lại trước mặt một lần.
Cuối cùng Chu Thiên Ngưng mới thở phào một hơi, sắc mặt cũng buông lỏng, nói với đám người La Chinh: “Được rồi, bây giờ đã xác định trong các người không có yêu binh trà trộn.”
Nhưng La Chinh lại ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chỉ cần dùng cây châm ngọc này là có thể nhìn ra?”
Chu Thiên Ngưng mỉm cười: “Đây là Đoạn Yêu Trâm của Chu Gia chúng ta, vô cùng nhạy cảm với với yêu khí. Nếu trong các ngươi có người bị Yêu tộc ăn, khoác da người thì dù cho ẩn giấu như thế nào cũng sẽ tản mát ra một chút yêu khí. Đoạn Yêu Châm này chỉ cần phát hiện một tia yêu khí rất nhỏ cũng sẽ chuyển từ màu xanh thành màu đỏ.”
La Chinh gật đầu, bảy đại sĩ tộc quả nhiên mỗi nhà đều có chỗ hơn người. Chu gia am hiểu ám khí và các loại kỹ nghệ, có thể chế tạo ra những đồ vật tài tình như thế.
“Các sư muội, xuống được rồi. Trong bọn họ cũng không có Yêu tộc.” Chu Thiên Ngưng quay đầu kêu lên.
Nghe thấy Chu Thiên Ngưng nói, các nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong lúc này mới nhảy xuống.
Mọi người cùng ngồi xuống vây quanh đống lửa, chỉ có La Chinh lại hỏi: “Các người cẩn thận như vậy là do trước đây cũng đã từng bị Yêu tộc tập kích sao?”
La Chinh vừa mới nói ra khỏi miệng, sắc mặt của các nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng ảm đạm hẳn, xem ra cũng đã trả lời cho câu hỏi của La Chinh.
Chu Thiên Ngưng gật đầu, mắt ngấn lệ khẽ chớp: “Vốn tưởng rằng lần tham gia thử luyện trảm yêu này sẽ không có nguy hiểm quá lớn, hơn nữa còn có mấy sư huynh Tề Phi, Long Viêm ở bên cạnh bảo hộ, nào ngờ...”
Nhiệm vụ trảm yêu năm nào cũng có, mỗi năm đều sẽ được cử hành một lần.
Loài người và Yêu tộc cũng coi như là kẻ thù truyền kiếp, mặc dù sau từng đó năm đến nay, bởi vì sự tồn tại của Phần Thiên Cung và Thanh Vân Tông nên Yêu tộc cũng không thể bước vào đế quốc Phần Thiên nửa bước.
Nhưng để rèn luyện đệ tử nội môn, đương nhiên cần huấn luyện bọn họ để khi đối kháng với Yêu tộc sẽ không bị chúng áp chế, có thể phát huy thực lực của mình.
Thử luyện trảm yêu trong rừng rậm Thương Khung cần trực tiếp đối mặt với Yêu tộc, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, thực sự nghe qua vô cùng
đáng sợ.
Nhưng trên thực tế, thử luyện trảm yêu hàng năm có rất ít người mất mạng, nguyên nhân là trong rừng rậm cơ bản chỉ có thể xuất hiện Yêu tộc phục dịch, cũng chính là một vài yêu binh dò đường mà thôi.
Thực lực của yêu binh không mạnh, ít nhất những đệ tử nội môn vượt qua tuyển chọn, tiến vào rừng rậm Thương Khung đều có khả năng đối kháng.
Mà lần này tham gia nhiệm vụ, đệ tử Ngọc Nữ Phong còn liên kết với đệ tử Hắc Nham Phong. Cái gọi là liên kết lại, trên thực tế chính là Hắc Nham Phong bằng lòng bảo vệ nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong mà thôi.
Hắc Nham Phong xếp hàng thứ hai trong ba mươi ba phong, mặc dù người tham gia thử luyện trảm yêu cũng không phải là những đệ tử mạnh nhất Hắc Nham Phong, nhưng thực lực của họ vốn dĩ đã cực kỳ mạnh rồi. Như là Tề phi, Long Viêm, tuy không có tên trên Thanh Vân Bảng, nhưng trong Thanh Vân Tông đã có tiếng tăm khá lớn, thực lực nổi bật.
Nhưng khi đang thăm dò trong rừng lại xuất hiện một yêu tướng trà trộn vào trong bọn họ.
“Các người cũng bị yêu tướng trà trộn?” La Chinh nhíu mày một cái lại hỏi.
Chu Thiên Ngưng gật đầu, vẻ mặt đầy bi thương: “Con yêu tướng kia ăn hết một đệ tử của Hắc Nham Phong, trốn trong thân thể hắn, sau lại đánh lén mà giết chết Tề Phi. Long Viêm mang một đám đệ tử Hắc Nham khác chém giết yểm hộ Ngọc Nữ Phong chúng ta trốn thoát, nhưng bọn họ...”
Nói tới đây, mấy vị nữ đệ tử cúi đầu, trong mắt đều ngấn lệ.
Đối mặt với một con yêu tướng, chỉ sợ bọn họ sớm đã lành ít dữ nhiều.
Lần tham gia thử luyện trảm yêu này, đệ tử nội môn có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Tiên Thiên Tứ Trọng, Ngũ Trọng, hoàn toàn không có cách nào địch lại một yêu tướng.
Hắc Nham Phong có thể yểm hộ đệ tử Ngọc Nữ Phong trốn thoát trong tình huống như vậy, thực sự vô cùng đáng nể.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại, mọi người đều rơi vào trầm tư, nhìn ánh lửa đang chập chờn.
“Yên tâm, lần này để ta bảo hộ cho các người!” La Chinh bỗng nhiên mỉm cười, phá vỡ bầu không khí bi thương.
La Chinh vừa thốt ra, các nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong liền lộ ra biểu cảm kì quái, ngơ ngác nhìn La Chinh.
Những lời này nếu là Lâm Canh của Tiểu Vũ Phong nói thì có khi các nàng sẽ không thấy kì quái.
Nhưng là một tên Nửa Bước Tiên Thiên như La Chinh, thực lực trong Tiểu Vũ Phong cũng không quá nổi bật, mặc dù các nàng hiểu hắn nói như vậy chỉ là xuất phát từ việc muốn an ủi các nàng mà thôi.
Lâm Canh nhìn thấy vậy liền cười khổ một tiếng: “Chúng ta cũng gặp phải một con yêu tướng, cuối cùng nhờ La Chinh tự tay chém giết, nếu không sợ là Tiểu Vũ Phong chúng ta cũng đã bị diệt toàn bộ.”
Rất nhiều nữ đệ tử nghe Lâm Canh nói, trên mặt đều tỏ vẻ không thể tin.
Chu Thiên Ngưng liếc đôi mắt xinh đẹp qua quan sát La Chinh, cũng lắc đầu nói: “Không tin!”
“Thiên Ngưng tỷ tỷ, ta cũng không tin!” Một nữ đệ tử khác cũng nói.
Lâm Canh cười khổ như cũ. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy mà nghe một người khác nói, có một võ giả Nửa Bước Tiên Thiên tự tay chém giết một yêu tướng, hắn cũng sẽ không tin như vậy.
Nhưng sự thực chính là sự thực, cho dù các nữ đệ tử này không tin, sự thực vẫn là như vậy.
La Chinh không phủ nhận cũng không thừa nhận. Hắn nói như vậy, chẳng qua chỉ là muốn khiến bầu không khí này trở nên phấn chấn hơn.
Cái gọi là suy binh tất bại, là muốn nhắc con người ta dù bất cứ lúc nào cũng không được đánh mất dũng khí. Như La Chinh thấy, trong tay vị Chu Thiên Ngưng này chỉ e không chỉ có một loại ám khí phòng thân lợi hại, nếu như nàng đủ dũng khí, cũng không phải là không có cơ hội đánh với yêu tướng một trận.
Càng về đêm, tán cây vân sam rậm rạp che đi ánh trăng mờ nhạt, toàn bộ rừng rậm Thương Khung chìm trong một màu đen kịt, ngoại trừ một đống lửa, hầu như không thể nhìn thấy xung quanh.
Thỉnh thoảng còn có yêu thú cỡ lớn xẹt qua cách đó không xa, phát ra những tiếng vang rì rào.
Chu Thiên Ngưng cùng các nữ đệ tử đã trải qua cảnh ngộ ban ngày nên lúc này đã buồn ngủ không thôi, dựa vào nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Đệ tử Tiểu Vũ Phong thì thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi.
Một đêm này, thời gian dường như đặc biệt trôi chậm hơn, người canh gác lúc nào cũng lo lắng đề phòng, những người nghỉ ngơi cũng ngủ không ngon, không ít người giật mình tỉnh lại khỏi ác mộng.
Trải qua một đêm trong đau khổ, sắc trời cuối cùng cũng tờ mờ sáng, đêm nay bình an vô sự.
Mà một đêm này La Chinh cũng không ngủ, linh hồn hắn đã bước vào cảnh giới mà người thường không cách nào so sánh được, dù là mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi thì tinh thần La Chinh vẫn dồi dào như trước.
Suốt buổi tối hắn đều tĩnh tọa tu hành, tìm hiểu thức thứ hai của Thiên Ma Thần Quyền - Vạn Ma Dũng Động.
Sáng hôm sau, hắn vẫn duy trì tư thế tĩnh tọa như trước, một tia chân khí Thiên Ma trong mắt chậm rãi tiêu tan. Qua một đêm cảm ngộ, La Chinh cảm thấy sự lĩnh ngộ của mình đối với Thiên Ma Thần Quyền lại tăng thêm vài phần.