Hai người một tiến một lùi như vậy, lập tức liền xông ra khỏi doanh trại, đến con đường bên ngoài.
Đối mặt với sự truy đuổi của La Chinh, những thủ đoạn nào có thể dùng, Gia Cát Thanh Vân đều dùng hết.
Mắt thấy phi tiêu lá liễu không có tác dụng, hắn lại móc ra một lá bùa màu nâu.
“Đinh Giáp Binh!”
Gia Cát Thanh Vân ném lá bùa kia đi, nó lập tức bốc cháy, trước mắt hắn xuất hiện một binh lính mặc giáp bằng mây tre. Tên lính kia vừa xuất hiện liền vung đao chém về phía La Chinh.
“Vỡ cho ta!”
La Chinh lại đánh một quyền, biến tên lính mặc giáp vừa được huyễn hóa ra kia tan thành hư vô, sau đó liền vung nắm đấm đuổi theo Gia Cát Thanh Vân.
Gia Cát Thanh Vân thấy thế, cắn răng một cái lại bóp nát mặt dây chuyền trước ngực.
Mặt dây chuyền này là một món đồ gia truyền của Gia Cát gia, sau khi hắn trở thành mưu sĩ của Đế Quân, gia tộc mới ban cho hắn, nghe nói vào thời khắc mấu chốt có thể cứu hắn một mạng.
Khi mặt dây chuyền kia vừa bị bóp nát, một vầng sáng hình tròn màu lam nhạt xuất hiện bao quanh Gia Cát Thanh Vân.
“Vỡ ra!”
Một đấm của La Chinh nện trên vầng sáng, nhưng nó chỉ lắc lư vài cái rồi lại khôi phục nguyên trạng.
“Cứng vậy sao?”
Có thể ngăn được sức mạnh kinh người kia của La Chinh, chứng tỏ vầng sáng này vô cùng quỷ dị, không hổ danh là một món đồ gia truyền của Gia Cát gia.
“Ầm, ầm, ầm ầm!”
La Chinh đập liên tiếp hơn mười quyền khiến vầng sáng kia lắc lư vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn không đủ để phá vỡ nó.
Thấy thế, Gia Cát Thanh Vân thở hắt ra một hơi. Chỉ cần hắn kiên trì, chốc lát nữa sẽ có người tới cứu hắn rồi. Nơi này chính là thành Bạch Đế, hắn chính là mưu sĩ của Đế Quân! Sao có thể để cho tên nhãi này giương oai như thế! Gia Cát Thanh Vân cười lạnh nói: “Đừng mơ mộng đánh vỡ được nó. Đây là bảo vật Cửu Xích Phân Quang Kính, khi đã phóng ra, ngay cả cao thủ Chiếu Thần Cảnh cũng không thể phá vỡ trong khoảng thời gian ngắn!”
Sau khi thử một lúc, La Chinh phát hiện quả nhiên sức mạnh thô bạo của hắn không thể đập vỡ vầng sáng này. Trong tay liền vọt ra một tia chân khí Thiên Ma, hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, rót chân khí Thiên Ma vào trong vầng sáng.
Vô cùng hiệu quả. Với đặc tính cắn nuốt tất cả mọi thứ, chân khí Thiên Ma liền cắn nuốt ra một lỗ hổng trên quầng sáng này, đồng thời còn nhanh chóng lan rộng.
“Làm sao có thể! Chân khí này của ngươi rốt cuộc là cái gì!” Gia Cát Thanh Vân thấy thế, sắc mặt lập tức tái mét. “La Chinh, nơi này là thành Bạch Đế, ngươi dám đụng đến ta, chính là đối địch với trăm vạn Đế Quân!”
La Chinh hừ lạnh một tiếng, còn không đợi chân khí Thiên Ma hoàn toàn cắn nuốt hết vầng sáng kia thì đã tóm lấy cái cổ Gia Cát Thanh Vân từ lỗ hổng: “Đối địch với trăm vạn Đế Quân? Ngươi chỉ là một mưu sĩ của Đế Quân, vậy mà có thể đại diện cho trăm vạn Đế Quân?”
“Ta đúng là không thể đại diện trăm vạn Đế Quân, nhưng ta họ Gia Cát, ngươi đối địch với Gia Cát sĩ tộc, dù có lên trời hay xuống đất thì cũng sẽ bị tìm ra mà giết chết!” Gia Cát Thanh Vân lại uy hiếp.
La Chinh thở dài một hơi, cái tay đang túm cổ Gia Cát Thanh Vân tăng thêm lực đạo: “Người Gia Cát gia các ngươi, ngoài việc mở miệng ra là nói hai chữ "Gia Cát" thì còn có bản lĩnh gì đây?”
Đúng lúc này, một tay của Gia Cát Thanh Vân vỗ lên tay La Chinh, trên mặt bỗng nhiên cười lạnh: “Đương nhiên là có! Còn có bản lĩnh giết chết ngươi!”
Nói xong, giữa tay Gia Cát Thanh Vân xuất hiện một lá bùa màu xanh lam, hắn hung hăng dán trên tay La Chinh sau đó đốt cháy, từ lá bùa kia tức khắc xuất hiện rất nhiều tia chớp nhỏ!
Những tia chớp đó lập tức lan khắp toàn thân La Chinh, dù không tạo nên thương tổn gì đối với hắn, nhưng lại làm cơ bắp toàn thân hắn bị tê liệt. Nói cách khác, lúc này La Chinh không thể động đậy được.
“Xì xì xì xì.....”
Lúc này, La Chinh chỉ có thể bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy được chút nào.
Trên mặt Gia Cát Thanh Vân lại xuất hiện ý cười: “Nhãi con liều lĩnh, không nghĩ rằng ra còn chiêu này đúng không? Đi chết đi!”
Trong tay Gia Cát Thanh Vân lại có thêm một con dao găm sáng loáng đâm về cổ La Chinh.
Gia Cát Thanh Vân biết rõ thực lực của mình không tốt, cho nên thường chuẩn bị rất nhiều đồ trên người, vào thời khắc nguy cấp, những đồ vật nhỏ bénày lại thường phát huy tác dụng lớn, cứu hắn một mạng!
Chỉ tiếc, con dao găm này của Gia Cát Thanh Vân mới đi được một nửa, hắn đã cảm nhận được một trận đau đớn truyền đến từ trong óc. Hắn lập tức ôm đầu lăn ra đất quay cuồng.
“Kinh Thần Thứ!”
La Chinh lạnh lùng nhìn Gia Cát Thanh Vân đang không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất, trên mặt không có chút thuơng hại nào, sát ý trong mắt cũng dần dần nồng đậm.
Lá bùa màu xanh lam của Gia Cát Thanh Vân sau khi phóng hết tia chớp thì cũng biến mất, La Chinh hoạt động lại thân thể vừa bị tê liệt một chút, nhặt con dao găm trên mặt đất kia lên đâm về phía Gia Cát Thanh Vân vẫn đang lăn lộn.
“To gan! Nếu ngươi dám giết mưu sĩ của Đế Quân thì sẽ đối địch với toàn bộ Đế Quốc Phần Thiên!” Lại có một người chạy từ cách đó không xa tới, nhìn thấy con dao găm trên tay La Chinh sắp sửa đâm xuống thì vội vàng hét lên đầy giận dữ.
“Lại là một kẻ đại diện toàn bộ Đế Quốc.” La Chinh nhíu mày, lập tức đâm con dao găm kia về phía Gia Cát Thanh Vân: “Chết đi cho ta!”
“Phập!”
Con dao găm vừa đâm vào thân thể Gia Cát Thanh Vân, máu lập tức văng khắp nơi. La Chinh không hề thích giết chóc, nhưng vừa rồi nếu hắn không biết Kinh Thần Thứ thì người chết rất có thể là hắn rồi. Đối với người muốn lấy tính mạng mình, La Chinh tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
“Muốn chết!” Tên tướng lĩnh Đế Quân kia đang không ngừng chạy lại, bắt đầu khởi động chân nguyên toàn thân, hóa thành một con Ngũ Trảo Kim Long, xông thẳng về phía La Chinh. Toàn thân Ngũ Trảo Kim Long không ngừng cháy sáng, từng đợt sóng nhiệt đánh úp lại đây, uy lực làm cho người ta sợ hãi.
“Cường giả Chiếu Thần Cảnh!”
Chân mày La Chinh cau lại, đây là cao thủ Chiếu Thần Cảnh thứ hai hắn gặp.
Trước kia La Chinh đối mặt với Vương Yến Diêu cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh, lúc đó hắn gần như không thể phản kích lại được.
Chiếu Thần Cảnh
có thể thiêu đốt chân nguyên, phóng đại sức mạnh của chân nguyên không chỉ lên mười lần. Đối phó cao thủ Tiên Thiên cũng chỉ như đối phó một con kiến.
La Chinh biết rõ cường giả Chiếu Thần Cảnh mạnh tới mức nào, cho nên chỉ có thể tránh né trực diện mà lui về phía sau.
Nhưng Ngũ Trảo Kim Long được hóa thành từ chân nguyên kia như là có trí tuệ, gắt gao theo sát sau lưng La Chinh, giống như nếu không nuốt được hắn thì sẽ không bỏ qua.
Đúng lúc này, La Chinh chợt nghe tiếng hô của Chu Thiên Ngưng: “La Chinh, nằm xuống!”
Hắn không chần chờ chút nào, lập tức lăn một vòng về phía trước, cả người nằm thẳng trên mặt đất.
“Gào!”
Một con Kinh Long vụt qua đỉnh đầu La Chinh, va chạm với Ngũ Trảo Kim Long kia.
Kinh Long của Chu Thiên Ngưng vốn cũng tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng mà Chu Thiên Ngưng dù sao cũng không có bản lĩnh điều khiển, cho nên tuy là một loại ám khí có uy lực khổng lồ, nhưng nằm trong tay nàng thì lại thường không đánh trúng mục tiêu.
Lúc này La Chinh nằm xuống, Kinh Long kia liền trực tiếp đánh vào Ngũ Trảo Kim Long.
Hai đòn toàn lực của cao thủ Chiếu Thần Cảnh va chạm vào nhau, uy lực khiến người ta sợ hãi vô cùng. Sau khi Kinh Long va chạm với Ngũ Trảo Kim Long thì lập tức tạo thành một luồng ánh sáng trắng lóa khiến chúng đệ tử Thanh Vân Tông và với đám lính Gia Cát Thanh Vân mang đến đang đứng xung quanh, gần như là nhắm mắt lại theo phản xạ.
Sau khi ánh sáng chói lọi kia biến mất, tên tướng lĩnh Đế Quân sầm mặt lại đi tới, quát hỏi: “Cho dù là người của Chu gia thì cũng phải cho ta một lời giải thích. Vì sao muốn giết chết Gia Cát Thanh Vân?”
Đối mặt với vị tướng lĩnh này, Chu Thiên Ngưng không sợ chút nào mà đứng ra nói rất lạnh lùng: “Bởi vì hắn đáng chết!”
“Gia Cát Thanh Vân có đáng chết hay không cũng không tới phiên các ngươi quyết định. Hắn là người của Đế Quân chúng ta, chỉ có Đế Quân mới có thể phán quyết!” Chân nguyên trong tay tướng lĩnh Đế Quân lóe lên, lại tạo ra thêm một con Ngũ Trảo Kim Long nho nhỏ nữa uốn lượn xung quanh hắn: “Nếu các ngươi không cho ta một lời giải thích, các ngươi đều phải chết!”
La Chinh đứng lên khỏi mặt đất, nhổ ra một ngụm máu. Vừa rồi lúc Kinh Long va chạm với Ngũ Trảo Kim Long, dư uy phát ra quá mạnh mẽ khiến hắn nằm ngay bên cạnh cũng bị liên lụy: “Thế nào? Ý của ngươi là dù Gia Cát Thanh Vân kề đao lên cổ ta, ta cũng không được phản kháng, phải chìa cổ ra cho hắn giết?”
“Trăm vạn Đế Quân ta đóng ở thành Bạch Đế này, kỷ luật luôn nghiêm minh, nếu Gia Cát Thanh Vân muốn giết ngươi, đương nhiên sẽ có đầy đủ lý do!” Tướng lĩnh Đế Quân kia nghiêm túc nói.
“Ha ha ha! Ta thật bội phục, ngươi lại có thể nói lời vô sỉ một cách chính đáng như vậy, còn muốn chúng ta giải thích cái gì? Giết ta là được!” La Chinh tuy nói vậy nhưng cũng đã lên tinh thần đề phòng, chân khí Thiên Ma trong người cũng lặng lẽ lưu chuyển.
Mặc dù là đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh thì hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.
“Vậy sao? Vậy ngươi đi chết đi!” Tướng lĩnh Đế Quân vung tay lên, Ngũ Trảo Kim Long trong tay kia đón gió biến dài ra, tạo thành một con Ngũ Trảo Kim Long cực lớn, uốn lượn xoay quanh, uy thế kinh người.
“Gào!”
Tên tướng lĩnh Đế Quân đẩy một cái, toàn thân Ngũ Trảo Kim Long lập tức bốc cháy dữ dội, mạnh mẽ nhào về phía La Chinh.
Nó vốn là do chân nguyên biến thành, một khi chân nguyên bốc cháy thì uy lực cũng tăng thêm mấy lần.
Thấy cảnh này, sắc mặt bọn Lâm Canh, Chúc Thiên Lai đang đứng nơi cửa quân doanh nhất thời trắng bệch.
Tuy La Chinh có thể đánh bại yêu tướng, trong mắt bọn họ, thực lực của hắn quả thực có khả năng nghịch thiên, nhưng mà mạnh hơn thì thế nào? Đối phương chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Giữa Nửa Bước Tiên Thiên và Chiếu Thần Cảnh cách nhau trọn một cảnh giới lớn!
Chênh lệch cảnh giới giữa người với người vốn có thể dùng những thứ khác để bù đắp, ví dụ như vũ khí cực phẩm, công pháp đặc biệt, thiên phú dị bẩm hay dị thuật tuyệt mật...
Nhưng chênh lệch giữa La Chinh và tướng lĩnh Đế Quân kia đúng là một cái rãnh trời, dù có dùng tất cả mọi thứ để bổ trợ thì cũng khó mà vượt qua được cái rãnh này!
Tướng lĩnh Đế Quân ra tay, giống như đã tuyên La Chinh án tử hình.
Đối mặt với Ngũ Trảo Kim Long vô cùng uy lực kia, chân khí Thiên Ma trong cơ thể La Chinh giống như một cơn thủy triều, ào ạt trào ra từ đan điền, hội tụ trên hai nắm đấm của hắn.
“Thiên Ma Thần Quyền - Ma Động Thiên Hạ!”
La Chinh đã từng dùng một quyền này để chặn lại một đòn toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Hiện tại dù là sức mạnh hay thực lực của hắn thì cũng đã tăng lên một bậc, huống chi La Chinh cảm thấy vị tướng lĩnh Đế Quân trước mắt không mang đến cho hắn cảm giác áp bách bằng Vương Yến Diêu, thực lực của hắn chắc chắn không bằng Vương Yến Diêu.
La Chinh đánh ra một quyền, chân khí Thiên Ma tụ lại thành một quyền ảnh màu tím đen, đón đánh con rồng lớn kia!