Theo lời gã đàn ông kia nói, La Chinh ra khỏi cửa Bắc quận Quảng Hán, theo đường cái đi hai mươi dặm.
Với tốc độ chạy của La Chinh, đi hết hai mươi dặm chỉ cần tốn chừng vài phút.
Sau khi chạy được hai mươi dặm, La Chinh thấy được một con đường mòn, kéo dài đến một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, ngọn núi này có lẽ là Cửu Âm Sơn.
Quả nhiên giống như tên kia nói, Cửu Âm Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ, cũng không nổi danh, kiểu núi nhỏ như vậy có ở khắp nơi, có lẽ trong quận Quảng Hán cũng không mấy ai biết đến.
Sau khi leo lên núi, từ bên sườn núi có thể trông thấy một rừng trúc, đi vòng qua liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách khi mấy con suối nhỏ trên núi chảy vào trong đầm.
“Đi qua đầm nước này có lẽ là Ngọc Long Cốc. Không biết rốt cuộc Ngọc Long Cốc ẩn giấu bí mật gì!”
La Chinh men theo bờ đầm, vừa mới đi qua thì bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng quát đồng loạt vang lên phía trước: “Ai?”
Hai tiếng quát vừa dứt, La Chinh liền nghe thấy hai tiếng xé gió, là hai cây rìu được ném tới đang xoay tròn lao về phía La Chinh với tốc độ cực nhanh.
La Chinh trầm mặt, phi đao nát bay ra ngay lập tức, vạch ra một đường vòng cung, nháy mắt cắt hai cái rìu kia thành hai đoạn!
Khi La Chinh nhìn kỹ thì thấy cách đó không xa có hai người đang cầm rìu, một trái một phải đứng thẳng tại chỗ, tiếp tục quát lên với La Chinh: “Chúng ta là người Tử Cấm - Dư gia, đây không phải nơi ngươi nên đến, nhanh chóng đi đi!”
“Nếu như ta không đi?” La Chinh cười lạnh, đáp lại. Đi một chuyến đến thành Bạch Đế nên cũng có một khoảng thời gian không cảm nhận được sự ngang ngược của bảy đại sĩ tộc!
“Vậy ngươi chính là muốn chết!”
“Gọt ngươi thành nhân côn(1), trồng trong rừng trúc để cảnh cáo những kẻ khác, sau này khỏi có người lại dám xông vào!”
Hai người này hoàn toàn không để cho La Chinh có thời gian đáp lại, cầm rìu trong tay lao về phía La Chinh. Khi chỉ còn cách La Chinh khoảng hai trượng, hai người lập tức ném bốn cây rìu trong tay ra, nhắm ngay tứ chi của La Chinh, đúng thật là muốn chém đứt tay chân hắn để làm thành nhân côn!
Tuy bốn cây rìu kia được ném ra cùng lúc, nhưng có cái đến trước đến sau.
Tay phải của La Chinh vung lên, tinh thạch Phượng Tường trong cánh tay tỏa ra năng lượng, đẩy tốc độ di chuyển của cánh tay lên cực nhanh, tạo ra từng cái bóng mờ!
Hắn vậy mà lại dùng tay không đón lấy rìu bay đang xoay tròn!
Không chỉ như thế, sau khi đón được thì La Chinh lại lập tức ném rìu bay quay ngược về phía hai người kia. Trong thời gian cực ngắn, hắn đón cả bốn cái rìu bay, cũng ném cả bốn cái đi.
Từ xa nhìn lại, tựa như bốn cái rìu bay đều bị La Chinh trực tiếp đánh ngược lại, nhưng trên thực tế là hắn đón lấy từng cái rồi ném trở về.
Tác dụng của tinh thạch Phượng Tường thực sự rất lớn!
Thế nhưng đối với người khác mà nói, tinh thạch Phượng Tường này chỉ có thể được khảm nạm vào trong binh khí mà thôi, còn La Chinh thì lại có thể trực tiếp sử dụng cho bản thân hắn!
Hai người của Tử Cấm - Dư gia chịu trách nhiệm trông coi bên ngoài này, nhìn thấy La Chinh ném rìu bay của họ quay trở lại thì vẻ mặt đầy khiếp sợ. Hai huynh đệ này là hộ vệ do Dư gia mời đến, đã khổ luyện rìu bay mấy chục năm. Rìu bay mà bọn họ ném ra có tốc độ xoay tròn cực cao, sức mạnh cũng rất lớn, cho dù là bọn họ cũng không dám đỡ, vậy mà tên oắt trẻ măng trước mắt lại dễ dàng đỡ được, tại sao lại vậy?
La Chinh cũng không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, vừa ném rìu bay lại đồng thời ra tay ngay lập tức.
Vừa di chuyển La Chinh vừa giải phóng năng lượng của tinh thạch Phượng Tường qua kỳ kinh bát mạch, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Sau đó La Chinh lập tức cảm thấy thân thể mình nhẹ đi rất nhiều, trọng lượng dường như chỉ bằng một chiếc lá!
Được lực lượng thúc đẩy mạnh mẽ, bóng dáng hắn giống như ma quỷ bắn nhanh về phía hai người kia.
Hai người kia nhìn thấy La Chinh chỉ dùng một tay mà tiếp được bốn cái rìu bay thì liền thu lại suy nghĩ coi thường, ngược lại trở nên cực kỳ cảnh giác. Mắt thấy La Chinh xông tới, tốc độ tăng đột biến, hai người không hẹn mà cùng lấy ra hai cái rìu từ sau lưng chém phủ đầu về phía La Chinh.
La Chinh làm sao chịu cho bọn họ cơ hội vung rìu!
Đồng thời khi lao qua với tốc độ cực nhanh, La Chinh nhanh chóng bắn phi đao ra, lưu lại một vệt tơ máu trên cổ một người. Ngay sau đó thân thể hắn xoay chuyển, thanh phi đao cũng bay một vòng quanh người La Chinh. Cổ người còn lại vừa vặn nằm trên đường đi của phi đao, vậy nên sau khi nó xẹt qua thì cũng lưu lại một đường tơ máu!
Trong nháy mắt, La Chinh đã giết chết hai hộ vệ Dư gia!
Cất phi đao xong, La Chinh lướt qua thi thể bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Giống như lời đám người kia nói, Ngọc Long Cốc hẳn chính là sơn trại của Trúc Diệp Bang bọn họ. Trong cốc, đủ loại binh khí, vò rượu nằm ngổn ngang, còn có mấy tòa nhà gỗ được dựng làm chỗ ở.
Đi một vòng Ngọc Long Cốc, ngoài hai người canh giữ ở cửa thì La Chinh cũng không phát hiện được gì thêm!
“Kỳ quái! Bảy đại sĩ tộc đều có người đến, tuyệt đối không thể chỉ có hai hộ vệ Dư gia. Nhiều người như vậy mà đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ trong Ngọc Long Cốc này còn có lối ra khác?” La Chinh cau mày đánh giá xung quanh, đồng thời bắt đầu đi loanh quanh trong cốc.
Cuối cùng, hắn phát hiện có không ít dấu chân lộn xộn xuất hiện ở một góc của sơn cốc. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngoài ba cây trúc mọc dọc theo vách đá trong sơn cốc thì không có lối nào khác nữa.
Mà mấy dấu chân lộn xộn kia lại xuất hiện từ khóm trúc này, hết sức kỳ quái.
La Chinh cau mày, quan sát ba cây trúc kia thì thấy rễ chính của chúng đều to bằng miệng bát, chắc hẳn cũng đã mọc không ít năm. Chỉ là cây trúc ở giữa đã bị chém đứt, chỉ còn lại một nửa. Hắn quan sát vết chém, hiển nhiên là mới vừa bị chém đứt.
La Chinh suy nghĩ một hồi, sau đó đưa tay sờ lên cây trúc bị chém đứt kia.
Trong nháy mắt đưa tay tới, La Chinh liền phát hiện điều kỳ
lạ trong đó. Hóa ra cây trúc bị chặt này lại là ảo ảnh.
“Ảo trận!”
La Chinh lập tức hiểu, thì ra chỗ này bố trí một ảo trận. Chắc hẳn cây trúc bị chém đứt chính giữa này chính là cách để tiến vào ảo trận.
Tuy Trúc Diệp Bang kia chiếm giữ chỗ này nhiều năm, nhưng không ai tự dưng đi chém đứt cây trúc này, dĩ nhiên là không cách nào phát hiện ra điều ảo diệu bên trong.
Khỏi nói cũng biết, kẻ chém đứt cây trúc, mở ra ảo trận chắc chắn là người của bảy đại sĩ tộc.
La Chinh đang chuẩn bị đi vào, nhưng ngẫm nghĩ một hồi liền lấy một tấm mặt nạ ra từ trong nhẫn tu di. Không phải hắn sợ người của bảy đại sĩ tộc, hắn đeo mặt nạ chỉ là để tránh những phiền phức không cần thiết. Từ sau khi La Chinh rời khỏi quận Sùng Dương, hắn mới hiểu được tầm quan trọng của gia tộc.
Giống như lúc đầu La Chinh chọc phải một Gia Cát Hồng, kết quả là chọc luôn cả một đống người của Gia Cát gia. Từ đó có thể suy ra, Gia Cát gia này sẽ một mực gây chuyện với hắn.
Vậy nên đeo mặt nạ là một thủ đoạn đơn giản để tránh phiền toái mà thôi.
Sau khi đeo mặt nạ, La Chinh nhấc chân đi theo những dấu chân kia, rảo bước tiến về phía trước.
Đối với ảo trận, La Chinh cũng chẳng xa lạ gì. Lúc tiến vào Thanh Vân Tông, trên Huyết Sắc Sơn hắn đã trải qua rất nhiều ảo trận.
Vừa bước qua ba cây trúc kia, La Chinh lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi hoàn toàn. Phía sau vách núi này lại là một không gian cực kỳ quỷ dị, dù trong lòng La Chinh đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị chấn động!
“Đây rốt cuộc là chỗ nào?”
Trước mặt La Chinh, là từng cánh rừng rậm rộng lớn. Nếu nhìn từ xa thì thấy cũng bình thường, nhưng đến gần mới thấy, mỗi thân cây trong rừng này phải lớn hơn những cái cây La Chinh từng thấy hơn trăm lần!
Nhìn về phía xa xa, La Chinh tưởng rằng là một bụi cỏ nhỏ, nhưng đến gần mới phát hiện nó giống như một cây đại thụ cao chọc trời. Còn những cây đại thụ cao chọc trời thực sự... La Chinh đứng dưới rễ cây thì trông chỉ như một con kiến. Đứng trên rễ cây cao to mấy chục trượng, hắn hoàn toàn không thể nhìn được toàn cảnh.
“Đây thật sự là ảo trận sao?” Giờ phút này trong lòng hắn cũng sinh ra một tia nghi ngờ. Nếu như không phải ảo trận, vậy đây là chỗ nào? Ở đâu mà lại có cây cối to lớn như vậy?
Dù là chỗ nào đi nữa thì chắc chắn cũng không phải là Đông Vực.
Nhưng thứ làm La Chinh cảm thấy kỳ lạ hơn chính là một kết giới màu hồng nhạt thật lớn trên bầu trời, bao phủ một diện tích khoảng trăm dặm. E rằng kết giới này cao mấy vạn trượng, đường kính mấy trăm dặm. Rốt cuộc là người có khả năng lớn đến mức nào, mới có thể tạo ra kết giới khổng lồ như vậy?
Trong đó, chỗ mép kết giới cách La Chinh gần nhất là ở ngay phía sau lối vào vừa rồi.
La Chinh từ từ lại gần kết giới hồng nhạt kia, hắn lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng khiến lòng hắn khiếp sợ truyền ra từ bề mặt kết giới!
“Năng lượng bên trong tinh thạch Huyết Phỉ được xưng là có thể đánh nát mọi loại kết giới, không biết có hữu hiệu đối với kết giới hồng nhạt này hay không?” Sự tò mò của La Chinh trào lên.
Năng lượng tản ra từ kết giới khiến La Chinh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn, hắn giữ một khoảng cách với kết giới, sau đó vận chuyển năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ từ cánh tay mình ra, thật cẩn thận điều khiển nó lan tỏa về phía kết giới.
Năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ vừa mới tiếp xúc với kết giới màu hồng, lập tức liền thấy một tia chớp cực kì nhỏ bắn ra.
“Lách cách!”
Tia chớp kia liền cắn nuốt sạch sẽ năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ chỉ trong nháy mắt.
Tia chớp nhỏ bé đó trông cực kỳ bình thường, vậy mà lại khiến La Chinh hoảng sợ không thôi, dường như chỉ cần hắn bị tia chớp nhỏ này đánh trúng thì cả người sẽ tiêu tan muôn đời muôn kiếp, chết không có chỗ chôn.
La Chinh nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái. Cho đến tận bây giờ, còn chưa từng có ai có thể khiến hắn cảm thấy bị áp bách như vậy.
Mà cái kết giới hồng nhạt này chẳng qua chỉ là một vật chết, hơn nữa lại trải dài trên một diện tích rất rộng, vậy mà còn duy trì được uy lực như thế, chẳng lẽ đây là kết giới do Tiên Nhân trong truyền thuyết bày ra?
La Chinh vốn còn muốn thử xem chân khí Thiên Ma có hiệu quả không, nhưng hắn quyết định từ bỏ. Xem ra cái kết giới này sẽ không chủ động công kích người khác, nhưng nếu thật sự trêu chọc vào nó, chỉ sợ sẽ thảm vô cùng.
Ngay lúc La Chinh chuẩn bị rời xa khỏi bề mặt của kết giới, thì bên ngoài kết giới bỗng nhiên xuất hiện một sinh vật.
Đó là một con Bạch Hổ!
Nếu như là hổ bình thường, dù có hơn ngàn, hơn vạn con thì La Chinh cũng không sợ, nhưng con Bạch Hổ này lại khác.
Con hổ này cao tới mấy trăm trượng, thân hình bé nhỏ của La Chinh đứng trước mặt nó còn chẳng bằng con kiến.
(1)Nhân côn: cọc người, ý chỉ chém hết tay chân.