“Đứt cho ta!”
Phi đao nát hóa thành một tia sáng bạc, lướt một vòng trên không.
“Phập! Phập! Phập! Phập...”
Lực phòng thủ của đầu rắn không mạnh nên bị La Chinh cắt như cắt lúa, từng cái cổ bị chặt đứt lìa.
Chín cái đầu rắn, nháy mắt đã bị La Chinh chặt đứt, chỉ còn lại thân thể khổng lồ kia, lung la lung lay một lúc, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Đứng trên người rắn chín đầu, La Chinh thở hổn hển một hơi, lại nghe thấy tiếng A Phúc truyền tới từ trên bầu trời: “Hì hì. Ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy. Không ngờ ngươi lại có cơ thể bách độc bất xâm, xem ra cửa này... ngươi chắc chắn có thể vượt qua!”
Thứ khó nhất trong cửa thứ ba chính là nọc độc của rắn chín đầu, bởi nó có tới chín đầu, lại chuyển động vô cùng linh hoạt, cơ bản không có góc chết, vô cùng khó ứng phó với nọc độc của nó. Nhưng nếu La Chinh đã không sợ nọc độc, vậy đòn tấn công mạnh nhất của rắn chín đầu đã mất đi hiệu quả, việc giết chúng cũng sẽ trở nên dễ dàng.
Nghe A Phúc nói vậy, La Chinh mỉm cười, bật người nhảy lên cao, hướng về phía con rắn chín đầu kế tiếp.
“Đi chết đi!”
Nọc độc không có hiệu quả, rắn chín đầu đã không còn là uy hiếp với La Chinh, chỉ cần bị La Chinh tiếp cận, những cái đầu rắn liền mau chóng bị chặt đứt.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh đã xử lý xong năm sáu con rắn chín đầu.
Đám rắn còn lại thấy La Chinh tấn công dũng mãnh, liền ý thức được nọc độc không có tác dụng, vì thế ngay lúc La Chinh nhằm về phía chúng nó, chúng liền há miệng cắn về phía La Chinh.
La Chinh bị đầu rắn kia nuốt sống, nhưng chỉ chốc lát sau, đầu rắn đã bị nổ tung!
Rắn chín đầu vốn không phải thuộc loại hình phát triển về sức mạnh, La Chinh liền lợi dụng sức mạnh của mình, đánh nát đầu rắn từ bên trong.
“Giết! Giết! Ta giết!”
Chỉ chốc lát sau, đám rắn chín đầu đã bị La Chinh tiêu diệt sạch sẽ.
La Chinh không sợ bất cứ loại kịch độc gì, mà số lượng rắn chín đầu lại không nhiều, nên thời gian cần dùng ngắn hơn một nửa so với hai cửa trước đó.
“Thông qua cửa thứ ba, ngươi có thể đạt được bức Vân Thịnh Phi Điểu. Bức này có lai lịch rất sâu xa, cũng có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích, ta cảm thấy ngươi có thể đưa ra lựa chọn rồi.” A Phúc nói.
La Chinh vẫn lắc đầu.
“Cửa thứ tư, ngươi không có khả năng thông qua. Tuy thực lực của ngươi kinh người, nhưng năm cửa khảo nghiệm do Tiên Nhân bố trí này, cửa sau càng khó hơn so với cửa trước. Ngươi chỉ là một con người, căn bản không có khả năng thông qua, trừ phi là những chủng tộc có thiên phú trong truyền thuyết, trời sinh dị bẩm mới có khả năng thông qua được.” A Phúc có ý tốt khuyên nhủ. Hắn ngẩn ngơ ở trong Tiên Phủ này đã không biết bao nhiêu năm tháng, chủng tộc có thiên phú cao cường hắn đã gặp nhiều tới đếm không xuể, cho dù La Chinh có biểu hiện rất xuất sắc, nhưng cũng chỉ là so sánh với con người mà thôi, quét mắt nhìn cả ngàn vạn chủng tộc trên Đại Thiên thế giới(1), căn bản vẫn chưa đáng là gì.
“Cho dù không thể thông qua, ta vẫn muốn thử một chút.” La Chinh không do dự chút nào. Mục tiêu của hắn chính là bức tranh quán tưởng thứ năm, chỉ cần xác định mục tiêu, cho dù trải qua gian nan khốn khổ thế nào hắn cũng phải giành lấy được.
“Tuy ta cảm thấy ngươi thật không biết tự lượng sức mình, nhưng sự cố chấp của ngươi, ta thích. Nếu đã vậy, ngươi cứ tiếp tục đi.” Thấy La Chinh đã quyết định, A Phúc cũng không nói nữa.
Đứng trên mặt đất, La Chinh đối mặt với đầm lầy, lẳng lặng chờ đợi mãnh thú cửa thứ tư xuất hiện.
Chỉ chốc lát sau, trong lòng La Chinh truyền đến cảm giác hồi hộp. Đầm lầy phía trước xuất hiện một đám cầu sáng nho nhỏ, những cầu sáng đó vừa hiện lên liền không ngừng phát ra tiếng kêu xèo xèo.
“Đó không phải là mãnh thú, chúng nó là cái gì vậy?” La Chinh cau mày hỏi.
“Chúng là oán linh. Những oán linh này chính là những cường giả bị đầm lầy cắn nuốt, bởi vì khi còn sống có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành, nên sau khi chết không thể giải thoát, chỉ có thể suốt ngày phiêu đãng trong đầm lầy.” A Phúc giới thiệu: “Tấn công bằng sức mạnh đơn thuần không có tác dụng với oán linh, hơn nữa chúng nó cũng sẽ cắn nuốt linh hồn của ngươi.”
A Phúc vừa dứt lời, những cầu sáng nho nhỏ đó liền biến đổi hình thái. Tuy nhìn thì vẫn là vật phát sáng như trước, nhưng có thể mơ hồ phân biệt được đầu, thân và cùng hai tay của chúng. Nhưng những oán linh đó lại không có hai chân, có lẽ do có chân cũng chả dùng đến, vì chúng nó có thể bay lượn trên không trung rồi mà.
Bảy oán linh sau khi biến đổi hình thái liền đánh về phía La Chinh.
Oán linh không có trọng lượng, nên tốc độ bay lượn rất nhanh. Lúc trước còn ở trên mặt đầm lầy, ngay sau đó đã vọt tới trước mặt La Chinh.
“Tốc độ nhanh như vậy?”
Tốc độ bay quỷ dị như thế khiến La Chinh hoảng sợ, bắn phi đao ra gần như là theo bản năng.
Phi đao lại đâm xuyên qua oán linh, nhưng chỉ là xuyên qua mà thôi, không hề tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với chúng nó.
“Gào----”
Một oán linh phát ra một tiếng hét thảm. Trong tiếng kêu gào thê thảm giống như bao hàm oán hận vô tận, oán linh nhào mạnh về phía La Chinh.
La Chinh tránh không kịp, theo bản năng giơ hai tay lên làm tư thế phòng ngự, nhưng oán linh kia lại trực tiếp xuyên thấu qua thân thể hắn.
Cùng lúc đó, La Chinh cảm thấy linh hồn như đột nhiên bị một con chó hoang cắn cho một phát, là loại đau đớn khó có thể chịu đựng đến từ sâu trong linh hồn.
Ngay lúc La Chinh còn chưa kịp phản ứng, những oán linh khác đã cùng vọt lên, xuyên qua thân thể hắn, rồi lại cắn xé một trận.
“Gào! Gào!”
Bảy oán linh không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết tràn ngập oán hận, thay nhau công kích linh hồn La Chinh. Giờ phút này, ngay cả phòng thủ La Chinh cũng không thể làm được. Ngoài việc bị động mặc chúng làm thương tổn linh hồn của mình, hắn không thể làm gì được.
“A! Đau quá! Không thể tiếp tục như vậy được!”
La Chinh cố nén đau nhức, suy nghĩ cách ứng phó đám oán linh giống như đàn chó hoang này.
Công kích thuần vật lý hoàn toàn không có hiệu quả.
Đã vậy thì ta dùng chiêu này!
Ngay khi một oán linh
tới gần La Chinh, La Chinh bỗng nhiên mở to hai mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Kinh Thần Thứ!”
Từ ấn đường hắn đột nhiên bắn ra một hồn châm mờ ảo, dũng mãnh đâm về phía oán linh kia.
Cái gọi là Hóa Hồn Vi Thứ thật ra chính là một phương thức công kích đơn giản nhất của linh hồn, thậm chí có thể nói có chút đơn sơ. Chỉ là biến linh hồn của mình thành mũi châm nhọn, công kích linh hồn của đối phương.
Nhưng ở Đông Vực cũng không có nghiên cứu thấu triệt nào về linh hồn, nên có thể sáng tạo ra Kinh Thần Thứ - loại phương pháp tấn công bằng linh hồn thế này đã là giỏi lắm rồi.
Giờ phút này La Chinh không còn cách nào công kích oán linh, cũng chỉ có thể thử một chiêu này.
“Vèo!”
Bởi vì La Chinh sử dụng Kinh Thần Thứ vô cùng đột ngột, nên oán linh đang hướng thẳng tới không kịp đề phòng, trực tiếp bị hồn châm của La Chinh đâm trúng.
Oán linh kia sau khi bị đâm, giống như một quả bóng cao su bị thủng, cả người dần xẹp xuống, cuối cùng tiêu tán ở trong thiên địa.
“Kinh Thần Thứ có tác dụng với chúng nó!” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ hưng phấn. Việc khiến hắn buồn bực nhất chính là không thể đụng vào oán linh, cho nên vẫn luôn bị động chịu đòn. Nhưng hiện tại xem ra, hiệu quả của Kinh Thần Thứ cũng không tệ lắm.
Ngay lập tức, La Chinh liền chấn hưng tinh thần, ít nhất hắn cũng thấy được cơ hội có thể lật ngược thế cờ của mình.
Nhưng sau đó, La Chinh mau chóng phát hiện ý nghĩ của hắn quá mức ngây ngô.
Sau khi lợi dụng Kinh Thần Thứ đánh chết oán linh thứ nhất, sáu oán linh khác lập tức trở nên vô cùng thông minh.
Tốc độ bay của oán linh thật sự quá nhanh, nháy mắt tới, nháy mắt đi, đồng thời không quên cho linh hồn La Chinh vài phát cắn.
Tuy tốc độ phóng Kinh Thần Thứ của La Chinh cũng không kém, nhưng thường còn chưa tập trung được mục tiêu thì đã bị chúng tránh mất rồi.
Cho nên La Chinh nhiều lần lợi dụng Kinh Thần Thứ tấn công đều bị thất bại, căn bản không đụng tới được những oán linh đó.
Thế cục lại vô cùng bất lợi với hắn như trước. Bị oán linh cắn xé liên tục, linh hồn La Chinh cũng đã bị tổn thương không nhỏ, cho dù chỉ đứng ở đó cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Ta không tin không thể vượt qua được! Giết!”
Sau mấy lần công kích không có hiệu quả, La Chinh nhắm hoàn toàn mắt lại, lợi dụng Kinh Thần Thứ đâm ra lung tung.
Hắn không ngờ, đâm loạn như vậy mà lại vô tình trúng một con.
“Còn lại năm con!”
La Chinh cắn chặt hàm răng, cố nén từng đợt choáng ngất truyền đến trong đầu, đau khổ chống đỡ.
Nhưng sau đó, vận khí của La Chinh cũng không được tốt lắm nên không trúng được oán linh nào, mà hắn vẫn bị cắn xé nên linh hồn đã trở nên vô cùng nguy ngập.
“Ngươi không chỉ bách độc bất xâm, còn có thể sử dụng công kích tinh thần, thật vượt ngoài dự liệu của ta. Nếu vận khí của ngươi tốt hơn một chút, nói không chừng thật sự có thể qua được cửa này. Thật đáng tiếc... Phương thức công kích bằng linh hồn của ngươi vẫn quá đơn sơ, tốt hơn hết ngươi nên bỏ cuộc đi...” A Phúc khuyên.
Cảm giác được linh hồn đang dần suy yếu, La Chinh ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, lắc đầu nói: “Cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định có thể đánh bại chúng!”
“Hì hì. Ngươi lấy cái gì để đánh bại chúng? Ngươi cũng chỉ lĩnh ngộ được thủ đoạn công kích bằng linh hồn cấp thấp nhất mà thôi, phương thức Hóa Hồn Vi Thứ này giống như người nguyên thủy học được cách dùng nắm tay của chính mình vậy. Cách này không thể đánh bại oán linh được đâu. Ngươi xử lý được hai oán linh, đó cũng chỉ là dựa vào may mắn, thế cũng đủ để kiêu ngạo rồi!” A Phúc khuyên: “Ngươi xem, những oán linh đó lại vây đến, ngươi định ứng phó chúng thế nào?”
Năm oán linh, từ năm hướng nhào về phía La Chinh.
Xem ra chúng cho rằng La Chinh đã là nỏ mạnh hết đà, muốn cắn xé sạch sẽ linh hồn hắn chỉ trong một lần.
La Chinh cắn răng, chống đỡ tại chỗ, lại bỗng nhiên phát ra một trận gào thét!
“A a a a!”
Đúng lúc La Chinh gào thét, Thanh Long từ sâu trong đầu hắn cũng đồng thời phát ra một tiếng rồng ngâm.
Tiếng rồng ngâm hòa lẫn cùng tiếng gào thét của La Chinh, hình thành một luồng sóng xung kích màu xanh mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, lấy La Chinh làm trung tâm mà khuếch tán ra ngoài.
Khi những oán linh kia gặp phải làn sóng sóng xung kích màu xanh thì nháy mắt đã bị tan rã, biến mất sạch sẽ.
Năm con oán linh bị uy áp từ tiếng rồng ngâm của Thanh Long làm cho hoàn toàn tiêu tán.
(1)Đại thiên thế giới: theo Phật học, mỗi một hệ mặt trời – mặt trăng lại tạo thành một tiểu thế giới, cứ 1000 tiểu thế giới tạo thành một tiểu thiên thế giới, cứ 1000 tiểu thiên thế giới lại thành một trung thiên thế giới, cứ 1000 trung thiên thế giới lại tạo thành một đại thiên thế giới, có đôi khi người ta gọi là tam thiên đại thiên thế giới là để chỉ lũy thừa 3 của 1000 tiểu thế giới tạo nên đại thiên thế giới.