Huyễn Ngư Thâm Đàm nằm trên một ngọn núi nhỏ phía nam Thanh Vân Tông.
So với những ngọn núi ở phía Bắc, ngọn núi này cũng không có gì nổi bật.
Nhưng phong cảnh nơi này lại đẹp thần kỳ, Thanh Vân Tông còn xây một đường mòn nối thẳng đến ngọn núi nhỏ này, dọc đường đi đều dùng những phiến đá xanh rộng sáu thước lát rất chỉnh tề.
Đến sau ngọn núi nhỏ, La Chinh liền nhìn thấy có một vị chấp sự mặc áo nâu, đang chờ trong đó.
Sau khi chào hỏi, La Chinh liền hỏi về Huyễn Ngư Thâm Đàm.
Vị chấp sự kia đánh giá La Chinh một chút, thấy trên người La Chinh mặc trường bào trắng thì trên mặt cũng lộ ra vẻ hoang mang.
Bình thường đệ tử ngoại môn trong Thanh Vân Tông cũng không có mấy điểm tích lũy, huống chi tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm có yêu cầu nhất định đối với thực lực của võ giả.
Nếu người tu luyện thực lực chưa tới Tiên Thiên Cảnh, vào Huyễn Ngư Thâm Đàm không chỉ không có lợi mà còn có khả năng bị thương.
“Ta muốn xin vào tu luyện bên trong Huyễn Ngư Thâm Đàm.” La Chinh nói với vị chấp sự.
Vị chấp sự kia nghĩ nghĩ một lát, rồi mới lên tiếng: “Là đạo sư của ngươi bảo ngươi tới sao?”
Nếu bình thường thì đạo sư thấy đã đến đúng thời điểm sẽ đề nghị đệ tử tới đây tu luyện.
La Chinh gật đầu, đúng là hắn được Tô Linh Vận nhắc nhở, mới biết được nơi tu luyện của Thanh Vân Tông.
Chấp sự vươn tay ra, nói với La Chinh: “Đưa thẻ đệ tử của ngươi cho ta xem trước đã.”
Sau khi xem xét thẻ đệ tử của La Chinh, xác nhận bên trong có không ít điểm tích lũy, với kinh nghiệm của lão, một vị đệ tử ngoại môn không thể có được nhiều điểm tích lũy như vậy, trừ phi là mua bằng Phương Tinh.
“Nhìn hắn vẫn còn mặt đồng phục ngoại môn, xem ra không phải là sĩ tộc mà là đến từ gia tộc gia cảnh giàu có nào đó.” Chấp sự phân tích trong lòng, sau đó mới nói với La Chinh: “Bây giờ ngươi còn chưa thể tiến vào Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện.”
“Vì sao lại vậy?” La Chinh ngạc nhiên nói.
“Bây giờ trong Huyễn Ngư Thâm Đàm có người đang tu luyện, nhưng người kia đã vào trong được nửa canh giờ, ta đặt ra cho hắn là một canh giờ, ngươi xem.” Chấp sự chỉ tay vào cái đồng hồ mặt trời ở bên cạnh: “Người kia đi vào lúc buổi trưa, tu luyện một canh giờ, hiện tại thời gian đã trôi qua một nửa, ngươi chỉ cần đợi thêm nửa canh giờ là được.”
La Chinh nhìn theo hướng chấp sự chỉ, thấy được trên đồng hồ mặt trời là bóng râm thật dài giao giữa buổi trưa và đầu giờ chiều, đúng như lời ông ta nói, xem ra còn cần chờ thêm nửa canh giờ.
La Chinh gật gật đầu, đi đến chỗ băng ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
Hắn vốn cho rằng phải đợi thêm nửa canh giờ, nhưng không ngờ chỉ mới ngồi một lát, còn chưa hết một nén nhang đã thấy phía cuối con đường, có một người thất tha thất thểu đi ra, quần áo toàn thân người nọ ướt đẫm, cả người run lẩy bẩy, môi trắng bệch, con ngươi giãn ra, thở hổn hển vô cùng nặng nề.
Vị chấp sự kia vội vàng tiến lên, đỡ lấy người nọ: “Ta đã nói với ngươi rồi, cảnh giới Tiên Thiên Ngũ Trọng mà vào tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm thì có hơi miễn cưỡng. Tu luyện võ đạo phải chú ý từng bước từng bước. Ngươi mới có Tiên Thiên Ngũ Trọng, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm nửa canh giờ, vậy mà cứ nhất định phải một canh giờ, đây không phải là đi chịu tội sao?”
Vị chấp sự đỡ tên đệ tử kia đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh, người nọ thở hồng hộc, nghỉ ngơi một hồi lâu, sắc mặt mới từ từ khôi phục. Lúc đã khá hơn một chút, hắn quay sang nhìn thấy La Chinh, liền bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “La Chinh, ngươi cũng tới Huyễn Ngư Thâm Đàm?”
La Chinh mỉm cười gật gật đầu, hắn cũng đã sớm nhận ra người này. Người vừa tới đúng là vị đệ tử Mạnh gia đã kết bạn cùng hắn khi đến phía Nam giết đao trùng, Mạnh Thường Quân.
“Mạnh Thường Quân, đã lâu không gặp.” La Chinh chắp tay với Mạnh Thường Quân.
Lại nói, lúc trước Gia Cát gia phái người đi phía Nam muốn giết La Chinh, may nhờ Mạnh Thường Quân hỗ trợ, hắn còn nợ Mạnh Thường Quân phần nhân tình này.
Mạnh Thường Quân quan sát La Chinh một chút: “Không đúng. Huyễn Ngư Thâm Đàm này, đệ tử ngoại môn bình thường cơ bản là không thể vào được. La Chinh huynh, ngươi đã tiến vào Tiên Thiên Cảnh?”
La Chinh gật gật đầu cười nói: “Ta cũng vừa mới tiến vào Tiên Thiên Cảnh không lâu!”
“Vừa mới tiến vào Tiên Thiên Cảnh không lâu thì sợ là Huyễn Ngư Thâm Đàm không thích hợp cho ngươi tu luyện.” Mạnh Thường Quân lắc đầu, vừa nói vừa vươn tay lấy ra một sợi gân trâu, buộc lại mái tóc dài bị nước làm ướt nhẹp đang tán loạn.
Vị chấp sự kia cũng gật đầu: “Tuy điều lệ của Huyễn Ngư Thâm Đàm có ghi, bước vào Tiên Thiên Cảnh là có thể vào trong đầm tu luyện, nhưng bình thường ta cũng không đề xuất người dưới Tiên Thiên Nhị Trọng đi vào. Cho dù đột phá Tiên Thiên Nhị Trọng, thời gian tu luyện cũng không nên quá lâu.”
“Đúng vậy, lần trước một đệ đệ của ta cũng mới bước vào Tiên Thiên Nhất Trọng đã vội vã tiến vào Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện. Kết quả không chỉ không tăng tu vi, còn bị chân nguyên nghịch lưu làm cho bị thương nặng.” Mạnh Thường Quân cũng ở bên cạnh khuyên.
La Chinh mỉm cười: “Đa tạ Mạnh huynh nhắc
nhở, nhưng lúc này ta đến cũng là đã quyết định chắc rồi, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng muốn vào Huyễn Ngư Thâm Đàm tu luyện một phen.”
Thấy vẻ mặt kiên quyết của La Chinh, vị chấp sự kia và Mạnh Thường Quân đều hiểu, bọn họ khuyên không nổi, vì thế không nói thêm nữa.
“Được rồi. Nếu Mạnh Thường Quân đã rời khỏi đầm, vậy có thể đến lượt ta rồi chứ?” La Chinh hỏi chấp sự.
Chấp sự gật gật đầu: “Không biết ngươi lần đầu tiên tu luyện, thời gian dự tính là bao lâu?”
“Có thể định ra ngắn nhất là bao lâu?” La Chinh hỏi.
“Tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, cứ nửa giờ được coi là một đơn vị, nếu ngươi nhất định muốn thử, ta đề nghị ngươi lựa chọn nửa canh giờ là tốt nhất.” Theo chấp sự, La Chinh hẳn là có lòng tự tin nhất định với thực lực của mình.
Nhưng ông ta đã gặp nhiều người đều không thể kiên trì tu luyện bên trong, trong đó có không ít đệ tử Tiên Thiên Thất Trọng, Bát Trọng.
Cho dù nhìn thế nào, tên nhóc trước mặt này cũng chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, vẫn quá yếu.
Tuy vị chấp sự này ở trong Thanh Vân Tông cũng đã hiểu rõ một điều, cảnh giới không phải là thực lực, nhưng không thể nghi ngờ, cảnh giới thường thường vẫn đi kèm với thực lực.
“Nếu vậy, ta chọn một canh giờ đi.” La Chinh nói xong liền đứng lên khỏi ghế đá.
“Một canh giờ?” Trên mặt chấp sự và Mạnh Thường Quân đề lộ vẻ kinh ngạc.
Cuối cùng chấp sự kia cười cười, nghĩ thầm cũng tốt, con người thường phải tự trải qua mới biết được trời cao đất rộng, chờ tiểu tử này vào tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, mới biết được sự đáng sợ của nó.
Chấp sự thu thẻ đệ tử của La Chinh làm thế chấp, rồi cho La Chinh đi lên.
La Chinh theo con đường nhỏ được tạo thành từ những bậc thang lát đá, từng bước đi lên, ước chừng qua ba mươi bậc, liền tới cuối đường nhỏ.
Khi La Chinh vừa rời chân khỏi bậc thang đá, liền nghe thấy tiếng thác đổ dữ dội.
“Ồ, thiết kế có chút kỳ diệu đấy.” Trong lòng có chút tò mò, La Chinh liền thu chân về lại bậc thang, lúc này hai chân La Chinh đều đứng trên bậc thang đá, tiếng nước chảy kia lại biến mất sạch sẽ. Khi La Chinh rời chân ra, tiếng nước lại vang dội bên tai.
“Thú vị thật, chắc hẳn cũng là do vị tiền bối Thanh Vân Tông kia tạo ra, bố trí một ảo trận chắn âm thanh, chỉ cách một bước chân, âm thanh truyền đến tai đã hoàn toàn khác biệt.” Sau khi thử mấy lần, La Chinh mới rời khỏi bậc thang, tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là một đài cao, trước mắt hiện ra một thác nước đang đổ xuống.
Thác nước này cũng không cao, chỉ có ba bốn trượng, so với những thác nước lớn nổi tiếng trong Đông Vực thì cái thác trước mắt quá nhỏ. Nhưng điều không bình thường chính là nước từ trên thác trút xuống đầm sâu lại phát ra âm thanh vô cùng lớn.
Những dòng nước đó ào ào đổ xuống, phát ra âm thanh có thể gọi là vang trời. Đứng đối diện với thác nước giống như có thiên quân vạn mã đang gào thét về phía mình vậy.
Có thể trở thành bí cảnh tu luyện của Thanh Vân Tông, quả nhiên vẫn phải có điểm đặc sắc.
La Chinh đi đến cạnh đầm sâu, vươn tay chạm vào nước trong đầm liền lập tức hiểu được tại sao nước lại phát ra âm thanh lớn như thế.
Nước này tuy mới nhìn thì trong suốt, nhưng sờ vào thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
Ngón tay đụng vào liền cảm nhận được tầng tầng hơi lạnh ẩn chứa trong đó, giống như muốn đông cứng ngón tay La Chinh.
“Phù...”
Một luồng chân nguyên vận chuyển trên cánh tay La Chinh, lập tức đuổi khí lạnh đi.
Nước này không chỉ lạnh đến tận xương cốt, mà khi La Chinh vốc một ít nước lên còn phát hiện nó vô cùng nặng!
“Nghe đồn, nước ở nơi sâu vạn trượng, ở nơi lạnh vô cùng thì trọng lượng nặng hơn gấp mười lần so với nước thông thường, được gọi là “trọng thủy”, chẳng lẽ nước trong Huyễn Ngư Thâm Đàm chính là trọng thủy?”
Trọng thủy chắc chắn sẽ sinh ra áp lực nước vô cùng lớn, hơn nữa còn tăng thêm độ lạnh trong đó.
Có thể tưởng tượng người tiến vào đầm sâu này sẽ phải chịu áp lực nước lớn đến thế nào.
La Chinh cũng không dừng trên bờ quá lâu.
Một canh giờ tốn hai trăm điểm tích lũy, cũng chính là bốn trăm Phương Tinh, thật sự có thể dùng từ một giây đáng giá ngàn vàng để hình dung.
Vì thế sau khi chuẩn bị xong, La Chinh hít một hơi thật sâu, nhảy vào trong hồ.