Bách Luyện Thành Thần

Mượn lò


trước sau

Đây cũng là lần đầu tiên đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong lại chạy đến Trám Hỏa Phong mượn lò luyện khí để dùng.

Từ Hàm cũng từng nghe nói tới một vài đệ tử có thiên phú kỳ tài, không chỉ tu luyện võ đạo mà thuật luyện khí cũng có trình độ thâm hậu.

Nhưng loại đệ tử này nhất định là có sĩ tộc lớn chống đỡ sau lưng, lò luyện khí của những sĩ tộc kia còn cao cấp hơn so với Trám Hỏa Phong nhiều, thế nên việc gì cần tới tìm bọn hắn mượn dùng?

“Quả thật là vậy, ta chỉ muốn mượn dùng lò luyện khí của các huynh một chút thôi. Nhưng huynh yên tâm, ta sẽ không để phát sinh loại chuyện như nổ lò đâu, bởi vì ta không phải là dùng luyện chế binh khí, mà là muốn ngưng luyện một món binh khí...” La Chinh giải thích.

Lần này thì Từ Hàm càng thêm hồ đồ.

Nghe khẩu khí này của La Chinh, hắn cũng không phải là luyện khí sư, cũng không thể là luyện khí sư, vậy mà muốn tiến hành ngưng luyện một món binh khí. Đây là chuyện gì không biết?

Cái gọi là ngưng luyện chính là luyện khí sư lấy những hiểu biết của mình với Thiên Diễn Chi Đạo để ngưng luyện vào trong binh khí, chỉ sau khi ngưng luyện mới có thể làm cho binh khí có được phẩm cấp. Có thể nói, điểm mấu chốt nhất trong ngưng luyện chính là lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo nhiều hay ít, chuyện này trực tiếp quyết định phẩm cấp của một món binh khí.

Chính là một câu “da còn không có, lông bám vào đâu”..

Nếu La Chinh không phải luyện khí sư, làm sao hắn lại lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo? Nếu đã không lĩnh ngộ được Thiên Diễn Chi Đạo, vậy hắn tiến hành ngưng luyện cái gì?

Vì vậy Từ Hàm cũng cảm thấy ù ù cạc cạc.

Nhưng...

Yêu cầu của La Chinh cũng chẳng có gì quá đáng, nếu hắn chỉ nói là ngưng luyện, cũng không phải luyện khí, vậy thì có thể cho hắn mượn dùng một lát. Dù sao ngưng luyện cũng không có nguy hiểm nổ lò, còn thành công hay không thì cũng không liên quan đến Từ Hàm hắn.

Huồng hồ La Chinh còn cho hắn một ân lớn, nếu không phải La Chinh xuất hiện vào giờ phút này, e là lò luyện trước mắt cũng đã chia năm xẻ bảy.

Vì vậy Từ Hàm nói: “Nếu như chỉ là ngưng luyện, không phải là không thể được, nhưng huynh phải chờ một chút, món huyền khí thượng phẩm này vẫn chưa ngưng luyện, còn mất một lúc nữa.”

La Chinh gật đầu cười nói: “Chờ là đương nhiên, huynh cứ làm xong rồi lại nói tiếp.” Nói xong, La Chinh liền đứng ở một bên.

Lúc này Từ Hàm mới ngồi trước lò luyện khí, một lần nữa phóng chân hỏa trong cơ thể ra.

Trên thực tế, trong quá trình ngưng luyện cũng không cần chân hỏa, dù là chân hỏa hay chân nguyên đều được, chỉ cần lựa theo lý giải về Thiên Diễn Chi Đạo của mình, trút chân nguyên vào trong vũ khí là có thể hoàn thành quá trình ngưng luyện.

Nếu như nhiệt lượng của chân hỏa quá cao thì lại không ổn, huống chi dưới đáy lò luyện khí này vốn có mạch núi lửa, dung nham trong lòng đất không ngừng cung cấp nhiệt độ vào lò luyện khí, mặc dù không phóng ra chân hỏa nhưng nhiệt độ trong lò luyện khí cũng sẽ không quá thấp.

Đây cũng là nguyên nhân La Chinh lựa chọn Trám Hỏa Phong, bởi vì hắn không tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, chân nguyên Thiên Ma thì rõ ràng không thể đem ra luyện khí. Mặc dù ngưng luyện không cần nhiệt độ cao, nhưng trong lò luyện khí cũng vẫn cần nhiệt độ nhất định.

Lò luyện khí trên Trám Hỏa Phong là lựa chọn tốt nhất của La Chinh.

La Chinh đứng bên cạnh chờ trong chốc lát, chỉ thấy Từ Hàm liên tục đẩy chân hỏa vào trong lò luyện khí.

So với chân hỏa cháy hừng hực trước đó, lúc này chân hỏa hắn chuyển vào có uy lực nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa La Chinh cũng cẩn thận nhìn sang, có thể cảm nhận được trong chân hỏa, dường như có ẩn chứa một luồng uy thế vô hình khiến hắn không thể diễn tả thành lời.

Mặc dù uy thế trong chân hỏa này cực kỳ nhỏ, nhưng lại khó có thể khiến người ta hoàn toàn bỏ qua.

“Uy thế này, hẳn là Thiên Diễn Chi Đạo mà Từ Hàm lĩnh ngộ được!” La Chinh thản nhiên cảm nhận uy thế được tích lũy trong từng luồng chân hỏa.

Ngưng luyện là giai đoạn mấu chốt nhất trong quá trình luyện khí, hơn nữa thời gian của giai đoạn này cũng có dài có ngắn.

Có người nói việc khống chế độ dài, ngắn này đều dựa vào hiểu biết và vận may nhất định.

Nhưng thời gian ngắn hay dài lại liên quan lớn tới phẩm cấp của thành phẩm sau này.

Trong lịch sử có một vài luyện khí sư từng để lại rất nhiều câu chuyện truyền kì, đặc biệt là trong cái giai đoạn “ngưng luyện” này, bởi vì liên quan đến Thiên Diễn Chi Đạo nên truyền ra ngoài đều thấy thần kỳ.

Ví như có vị ngưng luyện một thanh binh khí phải mất tới một tháng! Trong khoảng thời gian một tháng này, ăn uống gì cũng đều ở bên cạnh lò luyện. Vị luyện khí sư kia vẫn luôn cảm thấy mình ngưng luyện chưa đủ tốt nên không hề dừng tay. Mất một tháng không ngừng ngưng luyện, sau khi mở lò luyện khí ra, quả thực ngưng luyện ra một thanh tiên khí!

Thậm chí còn có người khi ngưng luyện, đột nhiên gặp phải tình cảnh lạ thường, sấm chớp ầm ầm như vũ bão, toàn bộ quá trình ngưng luyện chỉ vẻn vẹn trong thời gian một nén nhang, vậy mà cũng ra được một thanh tiên khí.

Chính bởi vì những chuyện thế này đã khiến cho không ít luyện khí sư cấp thấp nảy sinh hiểu lầm, cho rằng luyện khí là một môn dựa vào vận may.

Trên thực tế, trong quá trình luyện khí quả thực cũng có một chút may mắn, thế nhưng quan trọng hơn chính là thực lực!

Thông thường mà nói, quá trình ngưng luyện của luyện khí sư tập sự như Từ Hàm này cũng sẽ không quá ngắn, thường thường đều cần đến khoảng hai canh giờ.

Nhưng La Chinh cũng kiên trì, lẳng lặng đứng ở bên cạnh không nói lời nào.

Không nghĩ tới quá trình ngưng luyện của Từ Hàm lại vô cùng thuận lợi, bóng mặt trời bên cạnh chỉ vừa đi qua nửa canh giờ, Từ Hàm đã thu chân hỏa lại, sau đó mỉm cười nói: “Thành!”

Các đệ tử Thập Thất Viện đứng bên cạnh cũng mừng rỡ: “Đại sư huynh, thực sự thành rồi!”

“Nhanh! Nhanh! Mở lò xem, xem thử thanh huyền khí thượng phẩm đầu tiên của Thập Thất Viện chúng ta!” Có người vội vã nói.

Từ Hàm đi tới cạnh lò luyện khí, mở lò luyện khí ra rồi đưa tay vào trước. Từ Hàm ngưng kết ra một luồng chân hỏa bảo vệ cánh tay và bàn tay của hắn. Lúc này nhiệt độ trong lò luyện
khí rất cao, hắn phải dựa vào chân hỏa của mình mới có thể chịu được nhiệt độ cao trong lò, để tránh bị bỏng.

Đến khi Từ Hàm rút tay về, trong tay hắn đã có thêm một thanh bảo kiếm.

Thanh bảo kiếm kia toàn thân màu trắng bạc, rạng rỡ ánh sáng, dưới mặt trời tỏa ra tia sáng lóng lánh.

“Phẩm cấp quả nhiên đạt tới huyền khí thượng phẩm, thanh bảo kiếm này gọi là “Tầm Thủy Kiếm” đi!” Từ Hàm cầm bảo kiếm trong tay, cẩn thận chu đáo, nhóm sư đệ bên cạnh hắn cứ như ong vỡ tổ mà đi tới, muốn nhìn thấy phong thái của huyền khí thượng phẩm.

La Chinh cũng từ từ đi tới bên người Từ Hàm cười nói: “Chúc mừng Từ Hàm huynh đã luyện chế được một thanh huyền khí thượng phẩm.”

Từ Hàm thấy La Chinh thản nhiên liếc nhìn thanh huyền khí thượng phẩm mới được luyện chế, dường như huyền khí thượng phẩm này trong mắt cũng chẳng là gì, hắn liền hỏi: “Bên này ta đã ngưng luyện xong, không biết khi nào huynh sử dụng lò luyện khí?”

“Ngay bây giờ đi!” La Chinh trả lời.

Từ Hàm tránh ra một bên, vung tay một cái: “La Chinh huynh mời tự nhiên.”

Từ Hàm cũng rất tò mò, rốt cuộc trong hồ lô của La Chinh có cái gì đặc biệt? Một người không phải là luyện khí sư, rốt cuộc muốn ngưng luyện ra một thanh vũ khí dạng gì.

La Chinh nhẹ nhàng gõ nhẫn tu di, lấy thanh bảo kiếm kia ra.

Từ Hàm và mấy vị đệ tử Thập Thất Viện khác nhìn thấy món vũ khí trong tay La Chinh, sắc mặt lập tức trở nên chấn động!

Bọn họ là luyện khí sư, vẫn tương đối nhạy cảm đối với chất lượng vũ khí!

Thanh bảo kiếm trong tay La Chinh mặc dù chưa trải qua ngưng luyện, nhưng rõ ràng không phải là vật tầm thường, rõ ràng là được tạo ra từ tay một bậc thầy luyện khí.

Ngay vào lúc La Chinh muốn đặt thanh bảo kiếm vào trong lò luyện khí, Từ Hàm lại vươn tay cản lại: “La Chinh huynh, thanh bảo kiếm trong tay huynh này, phẩm chất không tầm thường, nếu như mời một vị cao thủ luyện khí ngưng luyện, chí ít có thể ngưng luyện ra linh khí thượng phẩm!”

Ý tứ của Từ Hàm rất rõ ràng. La Chinh cũng không phải luyện khí sư, một thanh bảo kiếm đẹp như thế lại bị La Chinh ngưng luyện, sợ là cũng bị hắn hủy đi, đây mới thật sự là phung phí của trời!

Nếu La Chinh có thể có được một thanh bảo kiếm như vậy, chắc chắn cũng không phải là người không thể trả tiền. Mời một luyện khí sư tốt thôi, cũng không cần tông sư luyện khí ra tay thì cũng đã có thể ngưng luyện thành linh khí thượng phẩm. Một linh khí thượng phẩm đấy! Nghĩ thôi cũng đã khiến Từ Hàm kích động.

La Chinh lại lắc đầu.

Nếu như hắn muốn một linh khí thượng phẩm thì việc gì phải phí thời gian và công sức lớn như vậy? Trực tiếp đi mua một thanh không phải được rồi sao? Huống chi lần trước trong bảo khố của thành Bạch Đế, La Chinh cũng có cơ hội chọn lựa linh khí thượng phẩm, nhưng khi đó hắn lại bỏ qua, lựa chọn hai viên tinh thạch.

Lần này hắn lợi dụng Thiên Diễn Tinh Hoa để tiến hành ngưng luyện, chính là muốn một thanh tiên khí!

“Từ Hàm huynh, ý tốt của huynh ta xin nhận. Nhưng ta muốn tự mình thử xem, có thể ngưng luyện thành công hay không.” La Chinh cười nói.

Nghe được lời La Chinh nói, Từ Hàm cảm thấy muốn lệ rơi đầy mặt. Rốt cuộc người này phá của đến mức nào chứ? Một món vũ khí tinh xảo như vậy, lại muốn thử xem. Rốt cuộc hắn có biết, cái giá phải trả cho một lần thử này là gì không vậy?

Vũ khí thì không thể ngưng luyện lại được, nếu một lần ngưng luyện không thành công, món vũ khí này cơ bản chẳng khác nào bị hỏng! Thế này khác gì La Chinh đang mang một thanh linh khí thượng phẩm ra chơi đùa...

Từ Hàm thật lòng muốn cản La Chinh lại, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải chủ nhân của thanh bảo kiếm, đương nhiên cũng chỉ có thể nói đến thế thôi. Thấy thái độ kiên quyết của La Chinh, hắn cũng không có lí do gì để ngăn cản nữa.

Giống với Từ Hàm, những đệ tử khác của Thập Thất Viện lúc này cũng không nói nữa, thậm chí có vài người còn tỏ vẻ tức giận, rõ ràng bất mãn đối với sự lãng phí của La Chinh.

Đối mặt với những tiếc hận, thậm chí là ánh mắt phẫn nộ kia, La Chinh vẫn coi như không nhìn thấy, tự mình đặt bảo kiếm vào trong lò.

“Ấy! Huynh không cần chân nguyên hộ thể sao?” Từ Hàm lại phát hiện ra chỗ kì lạ của La Chinh, hắn chú ý tới lúc La Chinh bỏ bảo kiếm vào lò luyện khí, trên tay không có bất kì thứ gì bảo hộ, vấn đề là La Chinh vẫn không bị bỏng!

“À, nhiệt độ trong lò luyện khí không cao lắm, cho nên không cần.” La Chinh cười nói.

“...”

Từ Hàm hoàn toàn cạn lời. Tuy là vừa rồi La Chinh chuyển một phần chân nguyên hùng hậu qua nên Từ Hàm cũng hiểu được thực lực cường hãn của La Chinh, nhưng dưới lò luyện khí này là hỏa mạch trong lòng đất, hơn nữa hắn vừa mới dùng chân hỏa thiêu đốt, nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều.

Nếu bây giờ ném một con heo vào đó, chỉ cần nửa nhịp thở là có thể nướng nó chín khét từ trong ra ngoài.

Vậy mà La Chinh đưa tay vào lại như không có chuyện gì, thật sự là vô lý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện