Bách Luyện Thành Thần

Tham lam


trước sau

Luyện khí sư có một sự nhạy cảm trời sinh với pháp bảo binh khí.

Mặc dù Từ Hàm không bao giờ ngờ được La Chinh có thể ngưng luyện ra tiên khí, nhưng lúc này sự thật đã rành rành trước mắt.

La Chỉnh cầm chuôi kiếm nhẹ nhàng vung lên, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Hắn phát hiện trên thân kiếm có một đường vân. Đường vân này hơi khác với linh văn trên người hắn, nó phức tạp hơn, hình dạng cũng đẹp mắt hơn. Đường vân này không phải linh văn, như vậy chắc hẳn là tiên văn.

Trên thanh kiếm có một đường tiên văn, điều này chứng tỏ bảo kiếm trong tay La Chinh chính là tiên khí.

Sau khi múa kiếm một hồi, La Chinh đột ngột xoay người vung kiếm đâm thẳng lên trời.

“Xoẹt!”

Một tia kiếm quang màu bạc chói lọi bắn ra từ mũi kiếm. Kiếm quang kia vô cùng sắc bén, trực tiếp xuyên thủng mái hiên.

Mái hiên Trám Hỏa Phong vốn được chế tạo từ sắt cứng, nhưng dưới một nhát kiếm của La Chinh, nó lại giống như bùn lầy bị kiếm quang đâm thủng. Hơn nữa vừa rồi La Chinh không sử dụng chân nguyên Thiên Ma, tia kiếm quang này chính là kỹ năng thực sự của bảo kiếm, cũng chính là kỹ năng của tiên khí.

“Vì chưa hoàn thiện nên thanh bảo kiếm này không có tên. Nếu cuối cùng ta đã luyện thành, vậy hãy để ta đặt tên cho nó. Tên kiếm là Lưu Quang.” La Chinh thầm nhủ trong lòng.

Ngờ đâu, La Chinh vừa nghĩ tới đó liền cảm nhận được Lưu Quang Kiếm đột nhiên dao động.

“Sao?” La Chinh tò mò nhìn về phía Lưu Quang Kiếm. Nghe nói sau khi có phẩm cấp, pháp bảo vũ khí sẽ sinh ra ý thức tự chủ, mặc dù không thể trực tiếp giao lưu với chủ nhân nhưng cũng có sự tương tác nhất định. Đây chính là cái gọi là “kiếm ý thông huyền(1)”.

Thậm chí sau khi thức tỉnh, kiếm ý có thể ngưng tụ trở thành kiếm anh(2). Đến lúc đó, bảo kiếm sẽ trở thành một phân thân của chủ nhân nó.

Có điều, Lưu Quang Kiếm có thể trở thành kiếm anh hay không chỉ sợ là chuyện của rất lâu sau này nên giờ đây La Chinh cũng không để tâm.

Động tĩnh lớn như vậy gần như đã thu hút tất cả các đệ tử trên núi. Các đệ tử kia dù là mặc trường bào đen hay trường bào trắng đều chen chúc nhốn nháo trước cửa Thập Thất Viện, tò mò nhìn vào bên trong.

Bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò, rốt cuộc ai luyện khí trong Thập Thất Viện mà có thể tạo ra dư âm lớn như vậy. Nhất thời, cửa Thập Thất Viện chật kín người.

Cách đó không xa có hai bóng người từ hỏa đàm lao tới với tốc độ cực nhanh, sau đó vững vàng dừng bước trước cửa viện. Hai người này chính là Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn.

Thấy cảnh tượng này trước cửa Thập Thất Viện, không cần hỏi họ cũng biết dư âm vừa rồi chính là từ đây truyền ra. Điều này cũng giúp họ bớt chút phiền toái khi phải dò tìm từng viện.

Đông đảo đệ tử tụ tập trước cửa Thập Thất Viện vừa thấy đạo sư bước tới liền rối rít nhường đường. Tưởng Mẫn không bước vào ngay mà hỏi: “Vừa rồi là ai luyện khí?”

Ánh mắt Nghiêm Giới sắc bén hơn Tưởng Mẫn, gã rảo bước vào trong Thập Thất Viện, ánh mắt đảo quanh liền dừng lại trên thanh bảo kiếm trong tay La Chinh.

Nghe được câu hỏi của Tưởng Mẫn, đại sư huynh trong Thập Thất Viện vội vàng bước lên, cúi người bái lạy Tưởng Mẫn rồi đáp: “Tưởng đạo sư, vừa rồi là ta luyện khí.”

“Ngươi?” Tưởng Mẫn hiểu lầm lời nói của Từ Hàm, cho rằng Từ Hàm chính là người luyện ra tiên khí nên dẫn tới dư âm lớn như vậy. Đệ tử trên Trám Hỏa Phong không quá nhiều, Tưởng Mẫn nắm rõ thực lực của từng người một.

Từ Hàm có thể coi là một đệ tử có chút thiên phú, nếu sau này chăm chỉ cố gắng thì cũng có thể trở thành một vị luyện khí sư không tệ. Nhưng thiên phú của Từ Hàm chỉ có thể làm một luyện khí sư bình thường mà thôi, cùng lắm thì chỉ có thể luyện ra linh khí trung phẩm. Nếu hắn miệt mài khắc khổ, lại thêm có được sự lĩnh ngộ bất ngờ thì có thể trở thành một vị luyện khí sư ưu tú luyện chế ra linh khí thượng phẩm.

Nhưng Từ Hàm chắc chắn không thể trở thành tông sư luyện khí, tuyệt đối không có khả năng này! Vậy nên nói gì đến việc hiện tại hắn có thể luyện ra tiên khí?

Cho nên Tưởng Mẫn không tin lời Từ Hàm. Nhưng nhìn sắc mặt Từ Hàm lại không giống như giả bộ, vậy nên nhất thời Tưởng Mẫn cũng có chút mơ hồ.

Lúc này Nghiêm Giới tỉnh táo hơn Tưởng Mẫn một chút. Gã hỏi: “Vừa rồi ngươi luyện chế ra vũ khí gì? Là thanh bảo kiếm trong tay thiếu niên kia?”

Lúc này, Từ Hàm mới hiểu Tưởng Mẫn đã hiểu lầm lời của hắn, vội khoát tay nói: “Tưởng đạo sư, người hiểu lầm rồi! Bảo kiếm kia không phải do ta luyện chế. Vừa rồi ta và các đệ tử Thập Thất Viện cùng nhau luyện chế một huyền khí thượng phẩm mà thôi. Vị thiếu niên này tên La Chinh, là đệ tử Tiểu Vũ Phong. Vừa rồi hắn không luyện khí mà tiến hành ngưng luyện bảo kiếm.”

“Ngưng luyện tiên khí?” Nghiêm Giới hỏi.

“Vâng.” Từ Hàm gật đầu.

Tưởng Mẫn và Nghiêm Giới nghe được câu trả lời khẳng định của Từ Hàm, nhất thời rơi vào trầm mặc.

Đáp án này khiến hai người chấn động không thua gì việc hiểu lầm Từ Hàm luyện chế ra tiên khí.

Đệ tử trên ba mươi ba phong chủ yếu đều là võ giả tu luyện võ công, không quá am hiểu con đường luyện khí, thế nhưng thiếu niên này lại có thể ngưng luyện ra tiên khí?

Hai người bọn họ miệt mài luyện khí nhiều năm như vậy mà còn chưa từng nghe thấy chuyện này. Đây có thể coi là chuyện kỳ dị khó tin, trái hẳn lẽ thường, căn bản là chuyện không thể xảy ra.

Vì để xác định chuyện đang diễn ra trước mắt, Nghiêm Giới bước lên phía trước, hỏi: “Thanh bảo kiếm này do ngươi ngưng luyện?”

La Chinh vuốt ve bảo kiếm trong tay, mỉm cười nói: “Ngươi nói Lưu Quang? Đúng, nó thật sự là do ta ngưng luyện.”

Thấy La Chinh thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, Nghiêm Giới hít một hơi khí lạnh, trong đầu hiện ra vô số câu hỏi, thật sự không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi làm thế nào?”

La Chinh chậm rãi tra Lưu Quang Kiếm vào vỏ, mỉm cười nói: “Cái này ta không thể nói được.”

Câu hỏi này của Nghiêm Giới quả thật có chút quá phận. Dù là võ giả hay luyện khí sư đều có bí mật của riêng mình, không ai ngu
đến mức đem bí mật này nói lung tung cho người khác biết. Đây tuyệt đối là điều kiêng kỵ cực lớn.

Nếu người luyện ra thanh kiếm này là Thiên Ngọc thì có cho Nghiêm Giới một trăm lá gan gã cũng không dám hỏi như thế. Nhưng trong tiềm thức của Nghiêm Giới, La Chinh chỉ là hậu bối, là một một thằng nhóc mười mấy tuổi, thực lực mới dừng ở cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông.

Còn gã chính là đạo sư ở Thanh Vân Tông, mặc dù không phải là đạo sư của cả ba mươi ba phong nhưng cũng là đạo sư của Trám Hỏa Phong, địa vị lớn hơn nhiều so với đệ tử bình thường.

Thấy La Chinh lảng tránh như vậy, Nghiêm Giới có chút không cam lòng. Thằng nhóc này vậy mà lại nắm giữ tiên khí trong tay! Một thanh tiên khí lại để cho một đệ tử ngoại môn sử dụng, đây không phải phí của trời thì là gì?

Lòng người biến đổi khôn lường, ban đầu Nghiêm Giới thực sự chỉ muốn tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện mà thôi, nhưng giờ phút này, trong lòng gã đột nhiên nổi lên sự tham lam. Ánh mắt gã và Tưởng Mẫn giao nhau, trong mắt Tưởng Mẫn cũng lóe ra vẻ tham lam như vậy.

Trong mắt bọn họ, La Chinh là một đứa trẻ đang cầm của quý trong tay, hơn nữa nghe La Chinh nói, hẳn là hắn còn bí mật rất lớn về luyện khí. Nếu có thể lấy được tiên khí trong tay hắn, lừa hắn nói ra bí mật, vậy Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn thực sự sẽ thăng chức rất nhanh, không cần ngồi ở Trám Hỏa Phong này chịu khổ, ngày nào cũng phải dạy dỗ một đám đệ tử có tư chất tầm thường này...

Nếu nắm giữ bí mật trong tay La Chinh, sợ là bọn họ còn có thể trở thành tông sư luyện khí mới trong Đông Vực, địa vị có thể sánh ngang với Thiên Ngọc!

Huống chi La Chinh thân mặc trường bào trắng, chứng tỏ chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, chắc chắn đằng sau hắn không có gì hậu thuẫn, chắc chắn là một tên rễ cỏ thường dân. Nếu là đệ tử sĩ tộc, vào Thanh Vân Tông đều lập tức tiến vào nội môn, làm sao có thể làm đệ tử ngoại môn? Hơn nữa thằng nhóc này muốn ngưng luyện binh khí, vậy mà đến một cái lò luyện khí cũng không có, còn cần phải đến Trảm Hỏa Phong để mượn lò đồng này dùng...

Con người một khi đã nảy sinh lòng tham thì rất khó có thể dừng lại.

Nghiêm Giới cười khẽ: “Vị đệ tử trên Tiểu Vũ Phong này tên là gì?”

“Ta tên La Chinh.” La Chinh lạnh nhạt đáp.

“La Chinh đúng không? Ngươi đã luyện ra vũ khí kinh người như thế trên Trám Hỏa Phong chúng ta, chúng ta cần phải ghi chép lại một chút. Có thể sang đây nói chuyện được không?” Nghiêm Giới thấp giọng nói.

“Sao?” La Chinh nhướn mày, sau đó gật đầu đáp: “Được.”

Ngoài mặt mặc dù đồng ý, nhưng hắn lại cười lạnh trong lòng. Sao hắn có thể không nhìn ra hai người này đang nổi lòng tham với mình.

Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn cũng không che giấu quá nhiều. Trong mắt bọn họ, họ chính là đạo sư trên Trám Hỏa Phong, cả ngọn núi này đều là địa bàn của bọn họ. La Chinh chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, sao có thể phản kích? Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều để tử như vậy, sợ rằng giờ phút này hai người họ đã bộc lộ bộ mặt hung ác của mình từ lâu.

Một thanh tiên khí và phương pháp ngưng luyện tiên khí, dù là cái nào đi nữa đều có thể khiến luyện khí sư điên cuồng.

Chẳng qua có một điều Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn không biết, La Chinh cũng chẳng coi bọn họ ra gì.

Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn cũng chỉ là cao thủ Tiên Thiên Thất Trọng mà thôi. Huống chi hai người họ là luyện khí sư, chiến đấu vốn không phải là thế mạnh, sao có thể là đối thủ của La Chinh lúc này? Nếu hai người này thật sự có ý đồ xấu xa với hắn, La Chinh sẽ không ngần ngại ra tay, hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận, cũng đúng lúc cần kiểm tra uy lực của Lưu Quang Kiếm.

Nếu La Chinh đã đồng ý, những chuyện còn lại đều dễ làm. Nghiêm Giới nhất thời vui mừng khôn xiết, thậm chí còn nghi không biết La Chinh có phải kẻ ngốc hay không. Đối với gã mà nói, La Chinh càng ngu ngốc thì càng tốt, tốt nhất là biết điều một chút mà giao tiên khí và phương pháp bí mật ngưng luyện tiên khí ra, để gã đỡ phải uổng công phí sức.

“Giải tán, giải tán hết đi! Có gì hay là xem.” Nghiêm Giới xua tay với đám đệ tử. Sau khi đuổi toàn bộ đệ tử đi, gã nói với La Chinh: “Đã như vậy, ngươi hãy theo ta.”

Sau đó Nghiêm Giới đi phía trước, La Chinh đi ở giữa, Tưởng Mẫn đi sau cùng. Hai người bọn họ cố ý kẹp La Chinh ở giữa, sợ đứa ngốc này chạy trốn.

Có điều bọn họ đều cảm thấy việc này là thừa thãi. Thực lực Tiên Thiên Nhất Trọng của La Chinh sao có thể trốn thoát khỏi tay bọn họ được? Nếu thằng nhóc này không giao tiên khí và phương pháp ngưng luyện tiên khí ra thì đừng mơ có thể rời khỏi Trám Hỏa Phong.

Sau đó, Nghiêm Giới dẫn La Chinh đi vào một một tòa biệt viện.

(1)Kiếm ý thông huyền: là chỉ sự huyền diệu, thấu hiểu của kiếm ý.

(2)Kiếm anh: một luồng kiếm nhỏ được tạo thành từ kiếm ý, trông như hình dạng kiếm thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện