Bước ra khỏi Trám Hỏa Phong, La Chinh mới phát hiện trời đổ mưa. Mùa đông lạnh lẽo, nước mưa quả thật hiếm thấy vô cùng. Hắn nhìn sang Luyện Ngục Sơn cách đó không xa, ánh mắt nhất thời trở nên kiên định. Hắn từng cảm thấy Luyện Ngục Sơn cao không thể với tới, nhưng khi thực lực của La Chinh dần tăng lên, hắn biết ngày cứu được muội muội của mình không còn xa nữa. Ánh mắt hắn không dừng ở Luyện Ngục Sơn nữa, dứt khoát quay đầu rời đi.
Đại hội toàn phong là cơ hội bộc lộ tài năng của hắn, cuộc tỉ thí ba năm mới tổ chức một lần này cực kỳ quan trọng với La Chinh. Tuy từ giờ tới đại hội toàn phong vẫn còn một thời gian ngắn nữa, nhưng trong khoảng thời gian này, La Chinh phải tận dụng triệt để từng giây từng phút.
Đại hội toàn phong sắp diễn ra, dường như các đệ tử đều trở nên gấp gáp. Đệ tử ngoại môn vội vã chạy nước rút muốn bước vào nội môn, đệ tử nội môn muốn trèo lên những thứ hạng đầu, còn những đệ tử xếp hạng đầu trong nội môn thì chuẩn bị kế hoạch nhằm lấy được thành tích tốt ở đại hội toàn phong. Trong khoảng thời gian này, dù là ngọn núi xếp thứ nhất hay Tiểu Vũ Phong xếp hạng cuối cùng, dù là đệ tử có thiên phú bình thường hay có thiên phú trác tuyệt đều liều mạng khắc khổ tu luyện. La Chinh cũng không phải ngoại lệ.
Việc tu luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm đã tiêu tốn quá nhiều điểm tích lũy của hắn. Trước đây La Chinh chỉ cần tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm một canh giờ, nhưng hiện tại phải cần hai, ba canh giờ nên khiến cho điểm tích lũy tiêu hao quá mức kinh người. Bước vào Huyễn Ngư Thâm Đàm một lần cũng phải dùng mất mấy trăm điểm tích lũy. Vì để đảm bảo thẻ đệ tử có đầy đủ điểm tích lũy, lúc này La Chinh chỉ có thể dùng Phương Tinh để “chữa cháy”.
La Chinh bị Thanh Vân Tông bóc lột thê thảm, một vạn viên Phương Tinh chỉ đổi được năm nghìn điểm tích lũy, nhưng vì tu luyện nên hắn bắt buộc phải làm như vậy. Sau một tuần chiến đấu với người cá trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, La Chinh rốt cuộc cũng cảm thấy được mình đã đột phá.
Từ cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên sang Tiên Thiên Cảnh, đây là một bình cảnh cực kỳ quan trọng của võ giả trên con đường tu luyện. Tuy mức độ khó khăn mà võ giả Tiên Thiên Nhất Trọng phải đối mặt khi đột phá lên Tiên Thiên Nhị Trọng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng trong tương lai, Tiên Thiên Cảnh cũng sẽ gặp bình cảnh. Ví dụ như bình cảnh xuất hiện khi võ giả Tiên Thiên Cửu Trọng muốn đột phá đến Tiên Thiên Thập Trọng thì rất khó. Cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn đột phá lên Chiếu Thần Cảnh còn khó khăn hơn nhiều. Trong một trăm vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn, sợ rằng chỉ một người có thể bước vào cảnh giới Chiếu Thần Cảnh. Hầu hết mọi người cả đời cũng không vượt qua được bình cảnh này.
Mặc dù bước sang cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng là chuyện tốt, nhưng điểm tích lũy trong thẻ đệ tử của La Chinh cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Cái này thật phiền phức.” Trên đường từ Huyễn Ngư Thâm Đàm trở về Tiểu Vũ Phong, La Chinh không ngừng cau mày, không có một chút vui sướng nào khi đột phá. Đối với hắn mà nói, điểm tích lũy cạn kiệt quả thực là một chuyện phiền phức.
Ở trong Huyễn Ngư Thâm Đàm, La Chinh có thể tu luyện khí lực, nhưng bây giờ cầm Lưu Quang Kiếm trong tay, La Chinh không thể tu luyện kiếm thuật trong đầm sâu được. Nơi thích hợp để tu luyện kiếm thuật nhất trong Thanh Vân Tông chính là đài Thất Tinh Kiếm Quang. Nơi này không tốn nhiều điểm tích lũy như ở Huyễn Ngư Thâm Đàm, mỗi canh giờ tu luyện trong Huyễn Ngư Thâm Đàm mất hai trăm điểm tích lũy, còn ở đài Thất Tinh Kiếm Quang chỉ mất tám mươi điểm tích lũy.
La Chinh đoán có lẽ bởi đài Thất Tinh Kiếm Quang có thể cho phép nhiều người tu luyện cùng một lúc, mà Huyễn Ngư Thâm Đàm chỉ có thể tiếp nhận một người mà thôi.
Vấn đề là trong thẻ đệ tử của La Chinh chỉ còn lại đúng tám mươi điểm tích lũy, tối đa chỉ đủ để hắn tu luyện ở đài Thất Tinh Kiếm Quang một giờ, hoàn toàn không đủ dùng!
La Chinh buồn bực đi lên Tiểu Vũ Phong, chuẩn bị cơm no rượu say nghỉ ngơi thật tốt, không ngờ mới ăn cơm tối xong liền gặp Chương Vô Huyền.
La Chinh nhìn thấy Chương Vô Huyền tựa như hạn hán gặp mưa rào. Nếu nhờ Chương Vô Huyền đi đấu giá Thiên Diễn Tinh Hoa thì có thể giúp La Chinh giải quyết mối phiền toái trước mắt. Vậy nên bình thường La Chinh vốn trầm ổn giờ phút này lại có chút vội vàng nôn nóng hỏi: “Thế nào?”
Thấy dáng vẻ nóng vội của La Chinh, Chương Vô Huyền cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lần đấu giá tinh thạch trước, La Chinh đã thu được một số lượng Phương Tinh cực kỳ lớn. Đối với những đệ tử ngoại môn khác, số Phương Tinh này là một khoản tiền khổng lồ rồi. Nhưng trông bộ dạng của La Chinh lúc này hình như có vẻ đang thiếu Phương Tinh.
Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, Chương Vô Huyền cũng không hỏi thẳng ra, chỉ cười nói: “Trong buổi đấu giá lần trước, đồ của huynh đã đấu giá thành công.”
“Giá bán cuối cùng là bao nhiêu?”
Mặc dù không tới hiện trường buổi đấu giá nhưng La Chinh vẫn vô cùng yên lòng. Mỗi bảo bối được bán ra ở khu đấu giá Thiên Lộc thì đều là giá trên trời, không bao lâu sẽ lan truyền trên phố, đến lúc đó La Chinh có thể dễ dàng hỏi thăm được tình hình.
Chương Vô Huyền cười vui vẻ, thừa nước đục thả câu nói: “Huynh đoán xem?”
Dáng vẻ tươi cười phấn khích của Chương Vô Huyền chứng tỏ Thiên Diễn Tinh Hoa bán ra cực kỳ thuận lợi với cái giá không tồi. Số tiền này chắc chắn không ít hơn so với lần đấu giá trước. La Chinh ngẫm nghĩ một chút, nói ra một số tiền đại khái: “Mười lăm vạn?”
Trương Vô Huyền lắc đầu, cố tỏ ra bí hiểm.
“Hai mươi vạn?” La Chinh báo giá cao hơn.
“Vẫn thấp!”
“Hai mươi lăm vạn?” Lần này La Chinh cũng có chút kích động. Lần trước ở phòng đấu giá Thiên Lộc, La Chinh tận mắt chứng kiến Thiên Diễn Tinh Hoa được đấu giá mười hai vạn. Chẳng lẽ lần này nhờ Chương Vô Huyền lại có thể bán được giá tiền gấp đôi?
Bấy giờ Trương Vô Huyền mới cười sang sảng, nói: “Hai mươi tám vạn!”
“Sao nhiều vậy?” Nghe được con số này, trên mặt La Chinh toát ra vẻ vui mừng khôn xiết. Nhưng cũng là Thiên Diễn Tinh Hoa, vì sao lần trước chỉ bán được mười hai vạn, lần này lại có thể bán được với giá hai mươi tám vạn? La Chinh không hiểu ra sao.
“Ta cũng không ngờ lần này lại cạnh tranh kịch liệt như vậy.” Chương Vô Huyền lắc đầu, nhìn La Chinh cười nói: “Coi như huynh may mắn, đúng lúc gặp phải hai đại gia tộc đang luyện tiên khí.”
“Hai đại gia
tộc?” La Chinh vẫn rối rắm.
Hai đại gia tộc trong miệng Chương Vô Huyền, một nhà là Tử Cấm - Dư gia, một nhà khác là Kỳ Lân - Vân gia. Nghe nói hai gia tộc này muốn nâng tiên khí từ hạ phẩm lên trung phẩm. Nhưng mỗi binh khí từ lúc luyện chế đến khi hoàn thiện chỉ có một cơ hội để tiến hành ngưng luyện. Việc này sẽ trực tiếp quyết định phẩm cấp của binh khí. La Chinh có thể ngưng nguyện ra Lưu Quang Kiếm là bởi trước đó, Xa Đạo Tử không thể ngưng luyện được nữa, cuối cùng nhường cơ hội ngưng luyện Lưu Quang Kiếm cho thế hệ sau, cũng chính là La Chinh.
Sau khi ngưng luyện binh khí thành hình, muốn thăng cấp binh khí là việc cực kỳ khó khăn, hoặc sẽ phải luyện chế lại từ đầu, hoặc thông qua việc khảm tinh thạch để nâng cao uy lực của vũ khí. Có điều uy lực tăng lên cũng có mức độ nhất định. Phương pháp cuối cùng là sử dụng công pháp bí mật nấu chảy Thiên Diễn Tinh Hoa rồi rót vào trong binh khí.
Nhưng Thiên Diễn Tinh Hoa hiếm có như vậy, bình thường mấy năm cũng chưa xuất hiện một lần. Muốn nâng cấp một tiên khí hạ phẩm lên thành tiên khí trung phẩm thường cần tới mười mấy, thậm chí mấy trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa cũng chưa chắc đã thành công. Dư gia và Vân gia có lịch sử lâu đời, trong tộc cũng có hai, ba tiên khí hạ phẩm, nhưng tiên khí trung phẩm thì hoàn toàn không có. Trên thực tế, trong bảy đại sĩ tộc, năm nhà còn lại đều có một tiên khí trung phẩm. Đây cũng chính là lý do vì sao Dư gia và Vân gia muốn dùng Thiên Diễn Tinh Hoa để luyện ra tiên khí trung phẩm đến như vậy.
Trong lần đấu giá trước, năm mươi giọt Thiên Diễn Tinh Hoa đã rơi vào tay Hoàng lão đầu của Thiên Long - Hoàng gia. Lần này, dưới sự tuyên truyền của phòng đấu giá Thiên Lộc, Dư Gia và Vân gia sao có thể bỏ qua cơ hội?
Khi buổi đấu giá vừa bắt đầu, hai nhà đã chèn ép nhau kịch liệt, một mạch đẩy giá lên tới mười ba vạn Phương Tinh, trong nháy mắt đã gạt những khách hàng khác ra một bên. Thậm chí, hai nhà còn âm thầm cử người đến chỗ đối phương trao đổi điều kiện để đối phương từ bỏ việc đấu giá, gia tộc mình có thể lấy vật khác để đền bù tổn thất. Đáng tiếc Thiên Diễn Tinh Hoa quá mức mê người, hai bên đều không tự nguyện từ bỏ cơ hội này, chỉ có thể tiến hành trả giá công bằng. Vậy nên lần bán đấu giá này, sự cạnh tranh kịch liệt hơn hẳn lần trước, cuối cùng giá tiền đã lên tới hai mươi tám vạn Phương Tinh, kết quả Thiên Diễn Tinh Hoa rơi vào tay Dư gia.
Chương Vô Huyền kể rõ tình hình lúc ấy. Có thể tưởng tượng ra trận đấu giá đó kịch tính cỡ nào, thậm chí người Dư Gia và Vân gia suýt xảy ra tranh chấp. Nếu không phải kiêng dè mặt mũi của đại sĩ tộc thì sợ rằng hai bên sẽ ra tay ngay tại chỗ.
Chương Vô Huyền móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ nhỏ lấp lánh vầng sáng màu xanh lục, sau đó nói với La Chinh: “Huynh lấy lệnh bài ra đi. Sau khi trừ phí thủ tục bán đấu giá thì còn lại hai mươi lăm vạn hai nghìn viên Phương Tinh. Bây giờ ta sẽ chuyển vào trong lệnh bài của huynh.”
Phí thủ tục của phòng đấu giá Thiên Lộc có nhiều mức khác nhau, nếu là người bình thường bán đấu giá đồ vật thì sẽ mất hai, thậm chí là ba phần giá tiền. Đây cũng là chỗ thu được lợi nhuận lớn nhất của phòng đấu giá Thiên Lộc. Có điều dưới sự giúp đỡ của Chương Vô Huyền, La Chinh chỉ mất một phần giá tiền. Dù vậy, riêng lần đấu giá đặc sắc này, phòng đấu giá Thiên Lộc cũng thu được hai vạn tám nghìn viên Phương Tinh. Mà khoản thu này lại được ghi chép vào “sổ cá nhân” của Chương Vô Huyền, vậy nên giờ phút này, Chương Vô Huyền ngược lại phải cảm ơn La Chinh mới đúng.
La Chinh lấy thẻ đệ tử trong nhẫn tu di ném cho Trương Vô Huyền. Trương Vô Huyền để tấm thẻ màu xanh biếc kia cạnh lệnh bài đổi tiền của phòng đấu giá Thiên Lộc. Nguyên khí tràn ra từ trong tay hắn, tấm thẻ kia dần dần bị hòa tan, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn ẩn vào trong vào trong lệnh bài của phòng đấu giá Thiên Lộc. Tấm thẻ nửa trong suốt này luyện chế từ tinh hạch của yêu thú, bên trong ghi chép số lượng tinh thạch của hiệu đổi tiền Thiên Lộc, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đặc biệt của Chương gia để tiến hành mã hóa, vậy nên sử dụng cực kỳ thuận tiện.
Sau khi tấm thẻ dung nhập vào lệnh bài, hai mươi lăm vạn hai nghìn viên Phương Tinh cũng chuyển vào trong đó.
“Tốt lắm, lần giao dịch này thành công viên mãn. Có điều La Chinh huynh này, lần trước huynh nói còn Thiên Diễn Tinh Hoa phải không? Thật sự còn sao?” Chương Vô Huyền hỏi.
Mặc dù Chương Vô Huyền biết La Chinh sẽ không nói bừa, hắn nói có thì là có, nhưng có thể tùy tiện lấy ra nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy, mấy chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất khó khiến người khác tin tưởng. Nếu chắc chắn còn là tốt nhất. Thiên Diễn Tinh Hoa ở Đế Đô Phần Thiên cực kỳ đắt hàng, có thể nói là La Chinh có bao nhiêu hắn cũng có thể giúp La Chinh bán được bấy nhiêu, chẳng qua chỉ sợ La Chinh thật sự không còn nữa.
La Chinh nở một nụ cười thần bí, sau khi cất kỹ lệnh bài của hiệu đổi tiền Thiên Lộc liền dẫn Chương Vô Huyền tới một nơi bí mật. Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, nói: “Đây là một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, huynh tự quyết định xem nên đấu giá một lần hay đấu giá hai lần.” La Chinh cười khẽ.
Chương Vô Huyền trợn tròn hai mắt, thật sự có một trăm giọt? Giờ phút này Chương Vô Huyền đã không thốt nên lời. Hắn thậm chí còn nghi rằng trong tay La Chinh không chỉ có một trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy.