Mặc dù đa số đệ tử Thanh Vân Tông đều nghiêng về phương thức ăn miếng trả miếng của La Chinh, cũng hiểu Hắc Minh là gieo gió thì gặt bão. Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của La Chinh vẫn để lại dấu ấn trong lòng không ít đệ tử Thanh Vân Tông.
Cậu thiếu niên nhìn có vẻ bình thường này quá tàn độc!
Những đệ tử thực lực mạnh mẽ còn đỡ, nhưng không ít đệ tử nhìn La Chinh đã có vẻ kinh sợ, nếu mà gặp phải trên võ đài, e là chỉ khí thế thôi đã thua trước một nửa.
Chuyện này lại xảy ra ở một đệ tử Tiên Thiên Nhị Trọng, quả thực khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Phải biết đệ tử đến tham gia đại hội toàn phong hôm nay kém nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên Thất Trọng, Bát Trọng, một nửa là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, còn có một phần nhỏ là cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Thực lực của La Chinh chưa hề bộc lộ ra hoàn toàn, cho nên những võ giả Chiếu Thần Cảnh kia cũng chỉ chú ý tới sự tàn nhẫn của La Chinh, còn về thực lực thì lại chẳng thèm ngó tới, dù gì chênh lệch giữa cao thủ Tiên Thiên và cường giả Chiếu Thần Cảnh là quá lớn.
Chỉ có thiên tài tuyệt thế như Hoa Thiên Mệnh mới có thể chống lại võ giả Chiếu Thần Cảnh, nhưng Hoa Thiên Mệnh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, La Chinh là gì? Chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng mà thôi, không đủ để lọt vào mắt võ giả Chiếu Thần Cảnh.
Mặc dù lúc trước, chuyện La Chinh giết chết được yêu tướng trong thử luyện trảm yêu cũng từng được lưu truyền điên cuồng ở một phạm vi nhỏ trong Thanh Vân Tông, đặc biệt là đám nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong là nắm rõ nhất. Nhưng những đệ tử nội môn tham gia thử luyện trảm yêu kia chỉ là người nổi bật trong các phong lớn, như Chúc Thiên Lai đúng là biểu hiện không tồi ở Thiên Nhất Phong, nhưng cũng chỉ là biểu hiện không tồi mà thôi. Hắn thậm chí còn không có tư cách đại diện cho Thiên Nhất Phong tham gia đại hội toàn phong.
Cho nên chuyện La Chinh giết chết yêu tướng không tạo nên đợt sóng nào lớn, hoặc là nói đối với những con cưng của trời ở những phong xếp hạng phía trên thì không tính là gì.
Sau khi La Chinh xuống khỏi võ đài, Văn đạo sư suýt chút nữa muốn xông lên ôm La Chinh một cái thật chặt!
Thắng trận đấu này La Chinh chắc chắn đã qua vòng đấu loại, nhưng mấu chốt không phải điều này mà là La Chinh đã thành công giúp Tả Vân phục thù, giúp Tiểu Vũ Phong xả giận.
Vì sao Thanh Vân Tông phải chia làm nhiều phong như vậy? Chính là vì cạnh tranh lẫn nhau giữa các phong lớn.
Đại hội toàn phong năm nay, ngoại trừ các đệ tử đến đấu trường quan sát, trong ba mươi ba phong đều đặt Tín Khuê dạng lớn để tất cả các đệ tử đều có thể quan sát được cảnh tượng thi đấu.
Nếu La Chinh không giúp Tả Vân lấy lại danh dự, đó sẽ là đả kích lớn với lòng tin của Tiểu Vũ Phong, đệ tử của cả Tiểu Vũ Phong đều cảm thấy mất mặt, thậm chí còn lười tu luyện.
Bọn họ ở đây nên không biết là trên Tiểu Vũ Phong đã sục sôi cả rồi!
Lúc này cả nội môn và ngoại môn Tiểu Vũ Phong, mỗi nơi đều có Tín Khuê dạng lớn. Thời khắc này ngoại trừ những đệ tử đang khổ luyện ra, đa số đệ tử đều bao quanh Tín Khuê.
Kỳ thực lúc trước đám đệ tử Tiểu Vũ Phong đã từng sục sôi, đó chính là lúc Tả Vân bị đánh.
Cái gậy của Hắc Minh quất từng cái từng cái lên người Tả Vân giống như đang đánh lên mặt của bọn họ vậy. Tất cả đệ tử Tiểu Vũ Phong ở đây ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, thậm chí có một số đệ tử tổ chức những đệ tử khác muốn cùng đi gây sự!
Lần sục sôi thứ hai, chính là La Chinh dùng từng quyền từng quyền đánh Hắc Minh thành đầu heo!
Những nắm đấm của La Chinh cứ như là đánh vào tim của họ, khiến bọn họ từng người một đều thấy thoải mái vô cùng. Quá đã!
“Lật đổ Hắc Nham Phong bọn chúng, La Chinh nhất định có thực lực, lật đổ đệ tử của cả Hắc Nham Phong bọn chúng!”
Nhìn thấy La Chinh thắng lợi liên tiếp, phần lớn đệ tử đều không chú ý tới cảnh giới tu vi của hắn mà ảo tưởng hắn có thể xông lên vị trí tốp 100.
Tốp 100 đối với Tiểu Vũ Phong đã là một kỉ lục lợi hại!
Có điều vẫn có một số đệ tử vô cùng lo lắng. Bọn họ tỉnh táo nhận thức được cảnh giới của La Chinh không đủ, hiển nhiên là có chênh lệch với những người khác.
“La Chinh mới là Tiên Thiên Nhị Trọng… Trong tốp 100 cơ bản đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh, La Chinh e là không có cơ hội…”
Chỉ là loại không tự tin này vừa xuất hiện, lập tức bị những đệ tử đang hưng phấn kia dập tắt.
“Ngươi nói cái gì? La Chinh là thiên tài ngàn năm không gặp của Tiểu Vũ Phong chúng ta, cường giả Chiếu Thần Cảnh thì sao? Có khi diệt cả Chiếu Thần!”
“Hừ, cho đến tận hôm nay, ta không hề biết tiềm lực của La Chinh rốt cuộc mạnh cỡ nào! Có thể thực lực thật sự của hắn không hề kém hơn Chiếu Thần Cảnh thì sao?”
Không cần biết đệ tử Tiểu Vũ Phong có phải lạc quan một cách mù quáng hay không, tóm lại sau khi Tả Vân thảm bại, La Chinh liền trở thành hi vọng duy nhất của Tiểu Vũ Phong. Mặc dù trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, nếu La Chinh gặp phải những đệ tử Chiếu Thần Cảnh đó e là thật sự khó đối phó, nhưng bọn họ không bằng lòng thừa nhận cái sự thật này.
Trên võ đài, từng nhóm nhỏ tiếp tục luân phiên thi đấu.
Chỉ có thực chiến mới có thể kiểm tra được thực lực thật sự của đám đệ tử này.
Kẻ thắng thì trực tiếp tiến vào, người thua thì phải bị loại.
Cứ một rồi lại một thiên tài được khai quật ra trong thi đấu.
Ví dụ như Tuyền Tiểu Yên của Ngọc Nữ Phong, hay như Hoa Thiên Mệnh của Thiên Nhất Phong, hay là Chu Phiếm Hải của Hoàn Linh Phong…
Sau khi trải qua ba vòng, trên võ đài lại tiếp tục đón một trận quyết đấu mang tính mấu chốt.
“Mộ Thanh Lưu của Thiên Nhất Phong đấu với Nhạc Kỳ của Phỉ Thúy Phong!”
Hai người này, đều là những nhân vật xếp hạng đầu trên Thanh Vân Bảng.
Thanh Vân Bảng có tổng cộng một nghìn người, người có thực lực thuộc tốp một nghìn, đều có thể lưu danh trên bảng.
Có điều bảng này chỉ là không ngừng luân phiên dựa vào tỉ thí lôi đài giữa các đại đệ tử thường ngày, thực tế thực lực mỗi võ giả trên bảng này đều nhanh chóng tiến bộ. Có võ giả lĩnh ngộ cao, tiến bộ rất nhanh, cũng có những võ giả gặp phải nút thắt, liền dừng bước không tiến.
Cho nên thực tế sự cao thấp trong danh sách bảng này có sự chệnh lệch rất lớn.
Vì vậy Thanh Vân Bảng của Thanh Vân Tông đều được đổi mỗi tháng một lần, nhưng cố định chính xác nhất là bảng lớn cứ ba năm đổi một lần, thông qua đại hội toàn phong kiểm tra thực lực của đệ tử để có thể tiến hành sắp xếp chính xác.
Đại hội toàn phong bao gồm đệ tử ưu tú nhất của cả Thanh Vân Tông, ngoại trừ một bộ phận nhỏ đệ tử đi thử luyện hoặc bế quan thì cơ bản đều hội tụ ở đây.
Mà cộng tất cả những đệ tử này lại cũng không tới bảy trăm người, cho nên đệ tử có thể đứng ở đây cơ bản đều có tên trên bảng.
La Chinh lại là ngoại lệ.
Thực lực của hắn tiến bộ như bay, tăng tốc quá nhanh, mặc dù cũng từng khiêu chiến trên lôi đài với đệ tử ngoại môn Thốc Thứu Phong, hay là người của Gia Cát Phong, nhưng những người này đều không phải là người trong bảng, cho nên La Chinh chưa từng xuất hiện trên danh sách bảng này.
Hơn nữa chệnh lệch thực lực trên bảng này vô cùng lớn.
Tốp một nghìn còn dễ bước vào, đại khái nằm trong tốp 300 ở mỗi phong đều có thể bước vào, có điều những phong thực lực kém như Tiểu Vũ Phong, Hậu Hải Phong, ước chừng phải bước vào xếp hạng thứ mấy mới có tư cách.
Nhưng để lọt vào tốp 400 độ khó đã vô cùng lớn. Người có thể đứng trong đó, căn bản đều là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn.
Còn tốp 100 thì cơ bản đều là thiên hạ của các cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Hai người thi đấu hiện tại, một người là Mộ Thanh Lưu, xếp thứ 99, người còn lại là Nhạc Kỳ, xếp thứ 72.
Trước đây mặc dù cũng có đệ tử Chiếu Thần Cảnh tham gia thi đấu vòng loại, nhưng đều là nhẹ nhàng đánh bại đối thủ hoặc là trực tiếp nhận thua. Dù gì người có xác suất lớn gặp phải những cường giả Chiếu Thần Cảnh này đều là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Tiên Thiên Đại Viên Mãn thách đấu Chiếu Thần Cảnh? Một Tiên Thiên Đại Viên Mãn thông thường căn bản không có dũng khí này, cũng không có năng lực này.
Trừ phi là một thiên tài bá đạo giống như Hoa Thiên Mệnh.
Trên thực tế, Hắc Minh - thiên tài trận pháp giao đấu với La Chinh lúc trước cũng đã có năng lực thách đấu đệ tử Chiếu Thần Cảnh. Huyễn sát trận của hắn có uy lực vô cùng lớn, cho dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh mà bị nhốt ở bên trong, thì muốn thoát khỏi cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ tiếc là Hắc Minh đã gặp phải La Chinh. Vì đặc thù bản thân, La Chinh hoàn toàn khắc chế được công pháp thuộc tính hỏa, nên đương nhiên Hắc Minh sẽ không làm gì được hắn, kết quả không chỉ bị thua mà còn bị La Chinh đánh cho không ra hình người, mất đi khả năng chiến đấu về sau. Cho dù Hắc Nham Phong cho Hắc Minh dùng đan dược thì e là cũng không có cách nào hồi phục lại trong thời gian ngắn, đương nhiên cũng không thể tiếp tục tham gia đại hội toàn phong.
Mộ Thanh Lưu và Nhạc Kỳ đều mới vào Chiếu Thần Cảnh.
Nhưng giữa Chiếu Thần Cảnh và Tiên Thiên Đại Viên Mãn cách nhau một cảnh giới lớn. Sau khi đột phá, nắm chắc phương pháp thiêu đốt
chân nguyên, lực chiến đấu sẽ tăng vọt trong phạm vi lớn.
Cho nên trận đấu này nhận được không ít sự chú ý.
Mộ Thanh Lưu đại diện cho Thiên Nhất Phong, phong đứng thứ nhất, mấy năm nay danh tiếng lẫy lừng. Còn Nhạc Kỳ đại diện Phỉ Thúy Phong, phong mạnh lâu năm, từng đứng đầu ba mươi ba phong trong một thời gian dài, có điều những năm gần đây thực lực có giảm sút, dần dần bị những phong danh tiếng như Thiên Nhất Phong, Hắc Nham Phong, Hoàn Linh Phong thay thế.
Nhưng không có nghĩa là có thể coi thường Phỉ Thúy Phong.
Dù gì Phỉ Thúy Phong cũng là phong mạnh lâu đời, từng chiếm lĩnh vị trí số một lâu dài, có được quá nhiều tài nguyên và lợi ích của Thanh Vân Tông. Trên phong của họ có sáu bí cảnh tu luyện, cũng là phong có nhiều bí cảnh tu luyện nhất. Những bí cảnh tu luyện này mặc dù không bằng những bí cảnh tu luyện có thu điểm tích lũy ở Thanh Vân Tông, nhưng có thể mở miễn phí cho đệ tử nên không ít đệ tử Phỉ Thúy Phong tự nhiên có được lợi ích thực tế lớn, ngày đêm tu luyện, tóm lại phong bọn họ có thể xuất ra một vài thiên tài.
Nhạc Kỳ là nhân vật đứng thứ hai trên xếp hạng của Phỉ Thúy Phong.
Mặc dù đứng thứ hai, nhưng trải qua vài năm tu luyện, không ai biết được thực lực của Nhạc Kỳ đã tiến bộ đến mức nào. Dù gì đệ tử Chiếu Thần Cảnh cũng ít khi lên lôi đài tỉ thí, xếp hạng thuộc tốp 100 rất ít khi thay đổi, thông thường cần phải sắp xếp lại vị trí dựa trên đại đội toàn phong ba năm một lần.
Mà Mộ Thanh Lưu thì một năm trước vừa đột phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn, tiến lên Chiếu Thần Cảnh. Thời điểm còn ở Tiên Thiên Đại Viên Mãn xếp hạng của Mộ Thanh Lưu vẫn luôn ở trên, thực lực hiện tại càng thâm sâu khó lường.
Lần này là đệ tử Chiếu Thần Cảnh đấu với đệ tử Chiếu Thần Cảnh, coi như trâu bò đánh nhau, lực chú ý của quần chúng với hai người họ nghĩ thôi cũng biết.
Hai người này một khi vào trận đều sẽ không nương tay.
Thực ra dù là Mộ Thanh Lưu hay Nhạc Kỳ, trong những trận chiến trước hai người đó đều chưa nếm mùi thất bại, cho dù là thua trận này cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn. Cường giả Chiếu Thần Cảnh phải bộc lộ hết tài năng mới vượt qua được vòng đấu loại, đây mới thực sự là nực cười.
Nhưng hai bên đều là con cưng của trời, làm sao có thể thua người khác? Có thể tu luyện tới cảnh giới này thì đều dựa vào ý chí kiên định và thiên phú siêu cường. Thiên phú còn dễ nói, cái tâm võ đạo mới là quan trọng nhất trong những điều quan trọng, chỉ có chấp niệm không thể thua người khác mới có thể tiến xa hơn trong võ đạo.
Nếu chỉ nhất thời vì đầu cơ chuộc lợi cố ý giữ sức mà nhượng bộ… Chút thủ đoạn nhỏ này có lẽ sẽ khiến bản thân đạt được lợi ích nhất thời, nhưng trên con đường võ đạo đã định thì sẽ không tiến xa hơn được.
Hai vị Chiếu Thần Cảnh giao đấu, thanh thế to lớn, dư âm thiêu đốt chân nguyên mãnh liệt khiến không ít đệ tử vô cùng chấn động.
Mộ Thanh Lưu tu luyện chân nguyên hệ phong, biến hóa khôn lường, Nhạc Kỳ thì là chân nguyên hệ thổ, làm đâu chắc đấy, giao đấu giữa hai người lúc nhanh lúc chậm, khiến người khác hoa mắt, chỉ xem đã thấy thỏa mãn.
Kết quả giao chiến cuối cùng vẫn là Nhạc Kỳ dùng chiêu hiểm khiến Mộ Thanh Lưu bại dưới tay mình…
Vốn dĩ mọi người còn đang tán thưởng Phỉ Thúy Phong quả nhiên vẫn là nội tình thâm hậu. Với thực lực của Nhạc Kỳ như vậy mà vẫn chỉ có thể đứng thứ hai ở Phỉ Thúy Phong, có lẽ lần này Phỉ Thúy Phong đã chuẩn bị đầy đủ, muốn đội đất sống dậy, trở lại vị trí đầu bảng ba mươi ba phong!
Chỉ không ngờ sau năm sáu vòng đấu, Nhạc Kỳ lại được phân giao đấu với Thiên Nhất Phong, vả lại đối thủ giao đấu của hắn là Hoa Thiên Mệnh!
Hoa Thiên Mệnh Tiên Thiên Đại Viên Mãn đấu với Nhạc Kỳ Chiếu Thần Cảnh.
Vốn dĩ Tiên Thiên Đại Viên Mãn giao đấu với Chiếu Thần Cảnh thì căn bản chẳng có chút gì hồi hộp, nhưng vì là Hoa Thiên Mệnh nên trận đấu này cũng trở nên mơ hồ.
Không gì hơn là bởi sức chiến đấu của Hoa Thiên Mệnh quá mạnh. Từ lâu đã nghe Hoa Thiên Mệnh có thể khiêu chiến vượt cấp Chiếu Thần Cảnh, nhưng mọi người lại chưa được chứng kiến, hôm nay vừa hay có thể nhìn thấy rồi.
“Ngươi vẫn không rút kiếm?” Sau khi lên võ đài, Nhạc Kỳ nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh vẫn chắp hai tay sau lưng, không có ý định rút kiếm nên lạnh giọng hỏi.
Gặp phải cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không rút kiếm, mà bản thân hắn chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, đây không còn là tự tin nữa mà chính là tự đại, thậm chí còn là một loại sỉ nhục đối với Nhạc Kỳ.
Sỉ nhục cường giả Chiếu Thần Cảnh không phải là một chuyện gì tốt đẹp.
Ai ngờ được Hoa Thiên Mệnh lắc lắc đầu: “Ngươi không xứng để ta rút kiếm.”
*Xôn xao…*
Tất cả đệ tử Thanh Vân Tông lúc này lại bắt đầu bàn tán. Hết cách! Lời của Hoa Thiên Mệnh quá ngông cuồng.
Bên phía Thiên Nhất Phong còn đỡ, trên mặt một vài vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đều mang theo ý cười.
“Khà khà, Hoa sư đệ quả thực có tư cách nói câu này!”
“Ừm! Với thực lực của Nhạc Kỳ, Hoa sư đệ quả thực không cần rút kiếm.”
“Xem có thể kiên trì đến lúc nào đi. Với thực lực của Hoa sư đệ, không dùng vũ khí mà tiến vào tốp mười tám thì cũng không có vấn đề gì. Chắc đến lúc gặp phải đệ tử xếp trong tốp mười thì có lẽ phải rút kiếm rồi.”
Người bên cạnh nếu nghe được những đệ tử Chiếu Thần Cảnh của Thiên Nhất Phong đánh giá Hoa Thiên Mệnh như vậy, e là kinh ngạc đến mức muốn rớt cằm luôn rồi.
Với thực lực Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà tiến vào tốp mười tám, lại còn không cần sử dụng vũ khí? Điều này không khỏi cũng quá biến thái.
Đương nhiên, sư huynh đệ của Hoa Thiên Mệnh ở Thiên Nhất Phong kia cho rằng như vậy nhưng đệ tử những phong khác thì không, đặc biệt là đệ tử Phỉ Thúy Phong.
Phỉ Thúy Phong mặc dù hiện tại đứng thứ sáu, nhưng sâu bên trong bọn họ vẫn cho rằng bản thân là phong lâu đời, tóm lại là lấy ánh mắt của một đại ca để nhìn những người mới, đặc biệt là những phong xếp hạng trước bọn họ!
“Mẹ nó! Hoa Thiên Mệnh này ngông cuồng quá rồi, phải dạy dỗ thật tốt!”
“Ta kiến nghị Nhạc Kỳ huynh đừng vì hắn không rút kiếm mà nương tay, vào trận hãy tặng hắn sát chiêu lợi hại, độc ác nhất, dạy dỗ Hoa Thiên Mệnh đến chết ở đây, đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra, cho hắn biết thế nào gọi là trời cao đất dày, thế nào gọi là khiêm tốn!”
“Hoa Thiên Mệnh này đích thực là một thiên tài năm trăm năm khó gặp, nhưng thiên tài thì nhất định có thể thành tài sao? Ta thấy chưa chắc! Nếu tính khí hắn kiêu ngạo, bị Nhạc Kỳ áp chế, nói không chừng sẽ tạo thành tâm ma dày vò tâm võ đạo của hắn! Khiến tu vi của hắn sau này không có cách nào tiến bộ!”
Đệ tử của Phỉ Thúy Phong mắng chửi các kiểu, thậm chí không hề hạ thấp giọng nói, những lời nói khó nghe kia cơ bản người khác đều có thể nghe thấy.
Thậm chí các chân nhân, trưởng lão, thậm chí Thạch Kinh Thiên cũng đều nghe thấy, nhưng bọn họ không hề ngăn lại. Thanh Vân Tông bồi dưỡng võ giả chứ không bồi dưỡng văn nhân nhã sĩ, khiến hiện trường sôi động thêm một chút thì lực chiến đấu và tiềm năng mạnh nhất của những võ giả này mới có thể bộc phát ra!
Đệ tử Phỉ Thúy Phong căm giận bất bình, nhưng những phong khác thì đỡ hơn nhiều, đa số mọi người chỉ cảm thấy Hoa Thiên Mệnh có chút ngông cuồng mà thôi, còn về kết quả thi đấu… Bọn họ rất hài lòng khi Hoa Thiên Mệnh bị Nhạc Kỳ hung hăng đánh bại, mất đi nhuệ khí để lao lên đỉnh cao võ đạo…
La Chinh đứng phía sau Văn đạo sư, vẻ mặt bình thản nhìn lên võ đài, ánh mắt lại tập trung ở trên người Hoa Thiên Mệnh. Hoa Thiên Mệnh này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Hắn có dự cảm, rất nhanh thôi hắn sẽ phải giao đấu với Hoa Thiên Mệnh.
Còn lúc này, trận đấu của Hoa Thiên Mệnh với Nhạc Kỳ sẽ bắt đầu ngay tức khắc.