<!---->Làm sao La Chinh có thể không tức?
Võ đạo là con đường quan trọng nhất của hắn, nhưng La Yên lại là người thân quan trọng nhất của hắn.
Hắn vì một bước này mà trả giá gian khổ như thế, nhưng ước mơ này lại giống như bong bóng xà phòng lúc ẩn lúc hiện, bản thân hắn còn chưa kịp đến
gần mà đã vỡ tan, làm sao hắn có thể chấp nhận điều này được?
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của La Chinh, Thạch Kinh Thiên cười nhàn nhạt:
“Ngươi không cần tức giận, La Yên bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn còn có ẩn
tình bên trong, nếu người làm ca ca như ngươi đã có thể làm đến mức này, ta cũng chỉ có thể nói ẩn tình đó cho ngươi biết thôi.”
“Mời
nói!” Lông mày La Chinh dựng đứng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm
Thạch Kinh Thiên. Cho dù Thạch Kinh Thiên là một cao thủ siêu cấp, một
quyền có thể đánh mình tan thành mây khói, nhưng La Chinh lại không hề
nhát gan chút nào!
“La Yên là đệ tử ưu tú nhất của Thanh Vân Tông chúng ta. Nữ đệ tử trong Thanh Vân Tông không nhiều, mấy trăm năm nay
Ngọc Nữ Phong vẫn luôn ở mức tầm tầm, giống như ngươi đã thấy, Tuyền
Tiểu Yên ưu tú nhất năm nay cũng sớm dừng chân ở vòng đấu luân phiên,
cũng không lấy được thành tích gì quá tốt.” Thạch Kinh Thiên chầm chậm
nói: “Có điều La Yên thì khác.”
“Thực tế trong mắt ta, thiên phú
của La Yên còn cao hơn La Chinh ngươi, thành tích trong tương lai thậm
chí còn kinh người hơn! Vân Điện ta thành lập một Thanh Vân Tông to lớn ở Đông Vực là vì điều gì? Là vì giúp Vân Điện thu nạp thiên tài trên khắp Đông Vực! Thu nạp vào Vân Điện để bồi dưỡng! Thế giới võ giả dù cạnh
tranh kịch liệt nhưng thực sự vẫn vô cùng khao khát thiên tài siêu cấp.”
“Theo phán đoán của ta, dựa theo ba cấp Thiên Địa Nhân để phân chia thiên
phú, thiên phú của La Chinh ngươi có lẽ là thiên phú cấp Thiên trở lên,
nằm ở giữa thiên phú cấp Thiên và thiên phú cấp Thánh, chỉ là ta không
cách nào chắc chắn mà thôi. Còn La Yên thì hoàn toàn rõ ràng là thiên
phú cấp Thánh! Thử hỏi, một đệ tử giỏi như vậy sao ta lại nhốt nàng ở
Luyện Ngục Sơn?”
“Đừng nói nàng ấy phế bỏ một đứa con cả nho nhỏ
của Vân gia, cho dù La Yên tàn sát hết cả Kỳ Lân - Vân gia thì Thạch
Kinh Thiên ta đây cũng sẽ bảo vệ nàng!”
Thạch Kinh Thiên nói một mạch, không ngờ lại đứng lên, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt cũng có chút kích động.
Chỉ là người đến cảnh giới này như hắn, khí thế tùy ý lộ ra cũng vô cùng
kinh người! Nếu đệ tử có thực lực không đủ mạnh, e là đều đứng không
vững trước mặt hắn.
Từ trưởng lão vốn còn sợ La Chinh không chống đỡ được khí thế của Thạch Kinh Thiên nên muốn giúp hắn đỡ một chút,
nhưng nhìn thấy sắc mặt bình thường của hắn thì có vẻ vốn không bị khí
thế của Thạch Kinh Thiên áp bức gì, lúc này lão mới yên tâm.
Nghe được lời của Thạch Kinh Thiên, trong lòng La Chinh lập tức kinh ngạc!
Hắn vốn nghĩ rằng La Yên vì đắc tội với Vân gia, phế bỏ Vân Phóng, hơn nữa
do Vân gia tác động nên mới bị nhốt 1.000 năm trong Luyện Ngục Sơn.
Nhưng bây giờ xem ra vốn không phải như vậy!
Nếu Thạch Kinh Thiên đã nói dù La Yên có diệt cả Vân gia, hắn cũng sẽ bảo vệ La Yên, tuy lời này có hơi khoa trương nhưng lại chỉ rõ sức nặng của Vân gia không cao
bằng địa vị của La Yên trong lòng Thạch Kinh Thiên!
La Yên bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn thực sự còn có ẩn tình khác?
Nhìn thấy La Chinh ngây ngốc không nói gì, nỗi lòng Thạch Kinh Thiên cũng
dần bình tĩnh lại. Hắn chỉ thở dài một hơi, nhìn lên không trung rồi
nói: “Tổ tiên La gia các người bao đời nay đều rất bình thường, nhưng ở
đời này lại đột nhiên bộc phát ra hai thiên tài cấp Thiên trở lên, ta
chỉ có thể nói đó là số mệnh. Ta không có cách nào đưa La Yên rời khỏi
Luyện Ngục Sơn, đây cũng là số mệnh! Nhưng số mệnh có thể thay đổi, nằm ở sự nỗ lực của ngươi. Nếu sau này ngươi đột phá qua Chiếu Thần Cảnh, đạt tới cực hạn, ngưng kết ra thần đan, đương nhiên có thể thay đổi số mệnh này để cứu muội muội của ngươi. Chỉ đáng tiếc… ngươi của hiện tại vẫn
quá yếu, quá yếu, quá yếu… cho dù thiên phú của ngươi kinh người, nhưng
thế giới lớn như vậy, người có thiên phú cũng không ít, người cuối cùng
nhận tôi luyện hết để phát triển thành cường giả lại không nhiều.”
Thạch Kinh Thiên dùng liên tiếp ba lần quá yếu khiến La Chinh kinh ngạc trong lòng.
Trong lòng hắn đã mơ hồ dự cảm một chút.
Cứu La Yên, e là cũng không phải chuyện Thạch Kinh Thiên có thể làm chủ!
Đột phá Chiếu Thần Cảnh? Bước lên Chiếu Thần Chung Cực! Ngưng kết thần đan, bước vào Thần Đan Cảnh?
Chỉ là từ câu nói này, La Chinh đã hiểu rõ đối thủ mà bản thân phải đối mặt là ở cảnh giới hắn khó tưởng tượng được. Thực lực của bản thân hắn đối
với những người đó chỉ giống như con kiến. Không! Đến con kiến cũng
không thể dùng để hình dung ra cách biệt lớn lao trong đó. Giống như một hạt bụi trần, bị người ta thổi nhẹ một cái, e là bản thân cũng sẽ biến
mất khỏi thế gian này.
“Tông chủ, có thể nói thẳng cho ta nguyên do bên trong không?” La Chinh tiếp tục hỏi.
Thạch Kinh Thiên gật đầu, lúc này mới nói vào vấn đề chính: “La yên không chỉ có thiên phú cấp Thánh, mà còn có một loại thể chất đặc biệt, gọi là Âm Thể Tử Cực!”
“Âm Thể Tử Cực?” Lông mày La Chinh giương lên, căn bản thứ này hắn chưa từng nghe qua.
“Đúng vậy. Âm Thể Tử Cực là một loại huyết mạch đặc biệt, sau này khi bước
vào Thần Đan Cảnh, ngưng kết thần đan thì có thể ngưng kết ra Tử Cực
Thần Đan vô cùng khác biệt so với võ giả thông thường. Hơn nữa thực lực
nàng phát huy trong Thần Đan Cảnh cũng sẽ vượt xa đối thủ cùng cấp.”
Thạch Kinh Thiên nói.
“Nếu đã như vậy thì đây là cơ duyên muội
muội ta đã mang từ trong bụng mẹ, lẽ nào có người ngấp nghé Âm Thể Tử
Cực của muội ấy? Lẽ nào Âm Thể Tử Cực có thể bị cướp mất sao?” La Chinh
hỏi. Hắn loáng
thoáng cảm thấy mình càng ngày càng gần với chân tướng.
“Người có Âm Thể Tử Cực đều là con gái, thể chất đặc biệt như vậy vô cùng hiếm gặp, trong ngàn tỷ người khó gặp được một người.” Sắc mặt Thạch Kinh
Thiên nghiêm trọng nói: “Âm Thể Tử Cực này dĩ nhiên không thể cướp được, nhưng nguyên âm của Âm Thể Tử Cực lại có thể bị người khác cướp đi!
Trong Trung Vực có bá chủ một phương muốn đặt đại trận Thiên Ma Hợp
Hoan, mà đại trận Thiên Ma Hợp Hoan này cần tới ba cô gái có Âm Thể Tử
Cực, hơn nữa thực lực bản thân đều phải đạt đến Thần Đan Cảnh!”
Nguyên âm, hợp hoan…
Nghe thấy hai từ này, sắc mặt La Chinh đen như bầu trời trước cơn giông tố.
Trên thế giới này có một số tà công phải quan hệ với con gái, dùng nguyên âm của cô gái đó để nâng cao tu vi của bản thân.
La Yên có loại thể chất Âm Thể Tử Cực đặc biệt này, hơn nữa còn cần đợi tu vi của La Yên đạt đến Thần Đan Cảnh thì có thể tưởng tượng thực lực của đối phương cường hãn cỡ nào!
“Không phải là cần ba cô gái có Âm
Thể Tử Cực sao?” La Chinh lại hỏi, nếu Âm Thể Tử Cực đã ít như vậy,
trong hàng tỷ người mới có một người, muốn tìm đủ ba cô gái Âm Thể Tử
Cực, hơn nữa thực lực đều phải đột phá Thần Đan Cảnh thì khó tới mức
nào?
Thạch Kinh Thiên nói: “Những chuyện này ở cấp độ rất cao, đã không phải là thứ ta có thể tiếp xúc được. Ba người Âm Thể Tử Cực và
thực lực đạt đến Thần Đan Cảnh, muốn thu nạp trong nhiều người như vậy
thực rất khó, nhưng những cao thủ trong Trung Vực kia có bản lĩnh hết
sức cao cường, chưa chắc không làm được. Hơn nữa chính vì độ khó quá cao nên bọn ta mới có thể giữ La Yên trong Thanh Vân Tông, lấy cái cớ tu
luyện để giữ nàng ở Luyện Ngục Sơn. Cho nên mới nói ta không cho La Yên
rời khỏi Luyện Ngục Sơn thực tế là vì bảo vệ La Yên, không phải là giam
giữ nàng!”
Hóa ra lại là như vậy.
Lông mày La Chinh run run, một cơn giận dữ dần dần ứ đọng trong lòng.
Vẫn là bởi thực lực quá yếu, không ngờ La Yên ở Thanh Vân Tông lại gặp phải chuyện như vậy.
Chuyện này Vân Điện có sai không? Nghe giọng điệu của Thạch Kinh Thiên, bọn họ vẫn muốn cố sức bảo vệ La Yên. Chỉ là người mưu đồ thu thập nguyên âm
kia hình như có thực lực quá mạnh, cũng không biết đó là người trong Vân Điện hay là người của thế lực khác ngoài Vân Điện trong Trung Vực.
Vấn đề này, La Chinh từ từ suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù hắn vô cùng tức giận nhưng cũng không phải tên ngốc, có vẻ Thạch
Kinh Thiên cũng vô cùng chân thành, La Chinh cũng tin lời của ông ta,
nhưng cũng không thể tin tưởng hết. Nói cho cùng, Thạch Kinh Thiên vẫn
là người bán mạng cho Vân Điện, cho dù ông ta không có lý do gì để lừa
mình, nhưng nếu người muốn bố trí đại trận Thiên Ma Hợp Hoan kia là
người quyền cao chức trọng trong Vân Điện thì căn bản ông ấy cũng không
có khả năng phản kháng.
Đến lúc đó, không chỉ không cứu được La Yên mà bản thân mình e là cũng khó bảo toàn tính mạng.
Thời gian... Ta cần thời gian để trở nên mạnh hơn. La Chinh gào thét trong
lòng, không cần biết là vì bản thân hay là vì La Yên, thực lực của mình
vẫn phải nhanh chóng nâng cao.
“Ta muốn gặp muội muội của ta, yêu cầu này có được không?” La Chinh hỏi.
Thạch Kinh Thiên gật đầu cười: “Yêu cầu này ta có thể đáp ứng cho ngươi, thậm chí có thể để ngươi dẫn La Yên rời khỏi Luyện Ngục Sơn. Có điều, thời
gian không được quá lâu, bởi vì người kia đã năm lần bảy lượt phái người đến Thanh Vân Tông đòi người rồi. Bọn ta luôn nhốt La Yên ở Luyện Ngục
Sơn vì để ngăn đối phương trở lại, nếu chuyện La Yên tùy tiện ra vào
Luyện Ngục Sơn bị truyền ra ngoài, e là không dễ giải thích.”
“Ta hiểu rồi, giờ ta muốn đi gặp La Yên ngay!” La Chinh bình tĩnh nói, trải qua đấu tranh tâm lí kịch liệt vừa rồi, hắn đã nhanh chóng kiềm chế lại tâm tình kích động của bản thân. Cứ quan tâm quá thì sẽ loạn, nếu La
Yên đã gặp phải chuyện rắc rối như vậy, trong lòng La Chinh càng không
được loạn, hắn cần tìm ra cách giải quyết vấn đề này.
“Từ trưởng lão, lão đưa La Chinh đến Luyện Ngục Sơn đi.” Thạch Kinh Thiên dặn dò.
Sau khi Từ trưởng lão nghe lệnh, tay liền vung lên. Dưới chân lão xuất hiện một chiếc lá cây màu xanh năm thước vuông: “La Chinh, ngươi đứng lên
đây, cùng ta đi Luyện Ngục Sơn.”
Đợi sau khi La Chinh lên tấm lá kia, chiếc lá tự nhiên bay lên giữa không trung.
Nghĩ tới chuyện sắp được gặp muội muội của mình, trong lòng La Chinh rất ấm
áp, tâm tình vốn hết sức kiềm nén đột nhiên lại kích động trở lại.