<!---->Nhìn thấy nụ cười của La Chinh, La Yên gật đầu nghe lời. Nếu ca đã mở
lời nói như vậy, chắc là đã có cách đối phó của mình, thế nên nàng lấy
Quy Vân Kiếm ra chuyển cho Lý Dật Phong.
Sau khi nhận lại Quy Vân Kiếm từ tay La Yên, hắn không ngừng dùng tay vuốt ve. Toàn thân Quy Vân Kiếm trắng như tuyết, chất liệu vô cùng đặc biệt, nhìn qua không phải
vàng, cũng chẳng phải sắt, có vẻ là dùng chất liệu gỗ để chế tạo, nhưng
dùng ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm lại phát ra âm thanh giống như kim
loại.
“Ôi, hết cách! Vừa không thể dùng chân nguyên mà lại dùng
một thanh huyền khí, chiêu kiếm này không thể đấu được. Giờ đã lấy được
Quy Vân Kiếm của ta thì tốt hơn nhiều rồi! Quy Vân Kiếm này chắc là sẽ
không bị gãy. La Chinh, lần này ta xem ngươi chặn thế nào!” Tay Lý Dật
Phong nhẹ nhàng chuyển động, từng đường kiếm ảnh màu trắng tuyết dường
như tạo thành từng vòng quay quanh cánh tay của Lý Dật Phong.
Lưu Quang Kiếm của La Chinh khẽ rung, không trả lời câu nói của Lý Dật Phong mà chỉ nhàn nhạt nói: “Xuất chiêu đi.”
Lý Dật Phong tay cầm Quy Vân Kiếm, một lần nữa rung ra rất nhiều kiếm hoa. Quy Vân Kiếm màu trắng, hoa kiếm rung ra cũng sẽ là màu trắng như vậy.
“Thua cho ta!”
Vốn dĩ là tầng tầng lớp lớp kiếm hoa, lúc này lại vì Quy Vân Kiếm nên còn
nhuộm thêm một tầng tuyết trắng, giống như từng tầng mây cuốn về phía La Chinh. Nhưng chính trong kiếm hoa giống như tầng mây này lại ẩn chứa
tầng tầng sát khí!
Bởi vì cuộc đọ sức của hai bên ngay từ đầu đã
định là đấu chiêu kiếm, không thể dùng chân nguyên hay công pháp khác,
cho nên Lý Dật Phong không thể nào dùng chân nguyên để cường hóa bảo
kiếm cấp huyền của mình. Hắn biết rõ bảo kiếm cấp huyền của mình quá
yếu, va chạm với tiên khí của La Chinh sẽ rất thiệt thòi, cho nên vẫn
luôn áp chế sức mạnh của bản thân, không dám thi triển hết sức.
Hiện tại đã có Quy Vân Kiếm trong tay, Lý Dật Phong không còn kiêng dè nữa,
tốc độ tấn công của hắn nhanh hơn, sức mạnh cũng lớn hơn!
Hai người vừa giao đấu, La Chinh vẫn lựa chọn phòng ngự, vẫn dùng “Quải Kiếm” chống đỡ!
“Bộp bộp bộp bộp...”
Quy Vân Kiếm điểm từng kiếm trên Lưu Quang Kiếm của La Chinh, không hề phát ra tiếng lanh lảnh dễ nghe mà là tiếng động vô cùng nặng nề, giống như
tiếng chim gõ kiến đang gõ trên thân gỗ.
“Ta thấy ngươi tự tin
như vậy còn tưởng là đã nghĩ ra cách phá giải rồi, không ngờ ngươi vẫn
chỉ biết bị động phòng ngự. Haiz, thật khiến ta thất vọng!” Lý Dật Phong vừa nghiêng kiếm hoa trong tay sang một bên vừa nói, trên mặt không
nhịn được mà lộ ra nét thất vọng.
“Ngươi tiếp tục như vậy cũng
chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi, đợi đến khi bị ta ép đến mép võ đài lần nữa thì chẳng phải chỉ có một chữ thua sao? Đừng lãng phí thời gian nữa, chi bằng trực tiếp nhận thua đi. Nhận thua rồi còn dễ coi hơn một
chút.” Lý Dật Phong cười nhẹ, theo đó từng đóa kiếm hoa giống như mây từ trong tay hắn lan ra, mà hắn xuất kiếm cũng lưu loát sinh động, thật sự đem đến cho người khác cảm giác gió nhẹ mây bay.
Đứng cách đó không xa, mắt La Yên lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vừa rồi ca ca mới toát ra vẻ tự tin, chắc chắn là đã nghĩ ra cách phá giải
Lạc Anh Tân Phân Kiếm này, nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn không thay
đổi chiêu thức mà vẫn dùng “Quải Kiếm” để ngăn chặn sự công kích của Lý
Dật Phong?
Sau khi nhì thấy Lý Dật Phong đổi kiếm mà La Chinh vẫn giữ thế bại như núi đổ, rất nhiều người không nhịn được mà lắc đầu.
Dù gì vẫn có không ít người mong đợi biểu hiện của La Chinh, hy vọng hắn
sẽ gặp mạnh càng mạnh, có thể đánh bại Lý Dật Phong trong trận đấu chiêu kiếm.
Nhưng ngoài việc lúc đầu La Chinh dùng kiếm pháp cơ bản ép Lý Dật Phong vô cùng chật vật ra, thì sau khi Lý Dật Phong rút kiếm vẫn luôn áp chế La Chinh. Nói trắng ra, La Chinh không có sức để phản đòn.
Không thể không nói, vẫn là do chênh lệch thực lực quá lớn.
Đến thời điểm này, mọi người đều chờ đợi, chờ đợi cảnh La Chinh thất bại.
Từ bên trái võ đài, La Chinh liên tục lùi về sau, năm bước, 10 bước, 20 bước, 50 bước, 100 bước, 150 bước...
Cùng lúc lùi về sau như vậy, trong lòng La Chinh không ngừng đếm số bước lùi của mình.
Cả võ đài rộng hai trăm bước, bây giờ phía sau hắn chỉ còn cách khoảng hai ba chục bước, nhưng trên mặt La Chinh không hề có quá nhiều biểu cảm,
vẫn bình tĩnh dùng “Quải Kiếm” chống đỡ như trước.
190 bước...
195 bước...
197 bước...
Ý cười trên mặt Lý Dật Phong càng lúc càng rõ, trong khoảnh khắc áp chế
La Chinh đến bước cuối cùng, hắn cười nói: “Xuống dưới đi. La Chinh,
ngươi thua rồi!”
Chính trong nháy mắt Lý Dật Phong chuẩn bị xuất
kiếm, một luồng sức mạnh chạy từ eo qua vai đến cánh tay, đến cổ tay,
Lưu Quang Kiếm lúc này mãnh liệt giống như rồng ra khỏi hang, đột nhiên
bắn ra.
“Cách!”
Lưỡi của Lưu Quang Kiếm chặn lại Quy Vân Kiếm ở vị trí cách mũi kiếm ba tấc.
Chính vì một chặn này của Lưu Quang Kiếm làm cho kiếm hoa mà Lý Dật Phong vận sức định phát ra đều tan rã hết!
Lý Dật Phong cau mày, lật tay lại muốn rung ra vô số kiếm hoa, nhưng La
Chinh dường như đã dự liệu được kiếm thức của Lý Dật Phong, một lần nữa
vung Lưu Quang Kiếm lên, dùng cùng một thủ pháp liên tiếp đánh vào vị
trí ba tấc của Quy Vân Kiếm, một lần nữa phá giải thế tấn công của Lý
Dật Phong!
“Chặn kiếm!”
Một chiêu trong kiếm pháp cơ bản chuyên dùng để ngăn chặn chiêu kiếm của người khác!
Với thực lực hiện tại của La Chinh, muốn phá giải Lạc Anh Tân Phân Kiếm từ
chính diện quả thực là không thể nào. Chiêu đó quá phức tạp, La Chinh
hoàn toàn không nhìn ra chiêu thực và chiêu ảo trong đó.
Sau khi khổ sở suy nghĩ, cuối cùng La Chinh vẫn nghĩ ra cách phá
giải.
Nếu hắn căn bản đã không thể ngăn chặn Lạc Anh Tân Phân Kiếm này, vậy thì
diệt luôn kiếm hoa của Lý Dật Phong từ khi vẫn còn trong bọc, chưa nở ra là được!
La Chinh căn bản không cho Lý Dật Phong chỗ để sử dụng
chiêu này. Mỗi lần Lý Dật Phong vừa giơ tay thì “Chặn Kiếm” của La Chinh cuối cùng vẫn có thể chặn ở vị trí ba tấc trên Quy Vân Kiếm trước một
bước. Chiêu kiếm vừa bình vừa ổn vô cùng chính xác.
“Ngươi!”
Lúc này đến lượt Lý Dật Phong buồn bực.
Mỗi lần hắn muốn xuất chiêu thì chiêu kiếm của hắn vừa sẵn sàng đã bị La
Chinh chặn lại ngay lập tức, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Giống như một người muốn hét lớn lên một tiếng, nhưng cứ trước khi hét lên
đều có người chặn miệng lại trước một bước! Cái tiếng định hét lên đó cứ thế bị nén cứng ngắc trở lại, không khó chịu mới lạ!
Vấn đề là
Lý Dật Phong gặp phải không phải chỉ một hai lần. Chỉ trong vài nhịp
thở, Lý Dật Phong đã xuất kiếm hơn 10 lần, nhưng La Chinh cũng chặn kiếm hơn 10 lần như cũ. Vốn dĩ chiêu kiếm đã chuẩn bị tốt nhưng lại bị La
Chinh cứng rắn phá hỏng hết, Lý Dật Phong khó chịu đến mức sắp hộc máu
đến nơi.
Hơn nữa Lý Dật Phong muốn lùi về sau, muốn kéo giãn khoảng cách với La Chinh.
Nhưng hắn lùi 10 bước, La Chinh liền theo sát 10 bước như hình với bóng, từ
đầu đến cuối cứ luôn duy trì khoảng cách ba thước. Theo ước tính của Lý
Dật Phong nếu hắn không dùng chân nguyên, căn bản không thể thoát khỏi
La Chinh.
Mà tu vi của Lý Dật Phong cao hơn La Chinh, theo lý
thường mà nói thì sức mạnh có lẽ cũng lớn hơn La Chinh, nên hắn muốn
mượn sức mạnh ngang tàng để đẩy bỏ kiếm của La Chinh, cưỡng chế dùng Lạc Anh Tân Phân Kiếm.
Kết quả Lý Dật Phong vừa dùng lực liền phát
hiện kiếm của La Chinh nặng như một quả núi, căn bản không đẩy được...
Làm sao có thể? Sức mạnh của tên nhóc này sao lại lớn đến vậy?
Lý Dật Phong không hề biết, đã có rất nhiều người kinh ngạc với sức mạnh
khủng bố của La Chinh, hắn không phải là người đầu tiên.
Điên mẹ rồi!
Lúc này Lý Dật Phong thật sự thấy ấm ức!
Vậy mà lại bị một tên hậu bối Tiên Thiên Nhị Trọng dùng kiếm pháp cơ bản đánh bại!
Mặc dù hắn không biết xấu hổ, hơn nữa lại thường điên điên khùng khùng,
nhưng trên con đường võ đạo lúc nào cũng nghiêm túc, nếu không làm sao
hắn có thể trở thành đại sư huynh của Thanh Vân Tông?
Có thể nói
võ đạo là niềm kiêu ngạo lớn nhất của hắn! Tất cả mọi người đều có thể
châm biếm hắn ngu ngốc, nhưng lại không một ai có thể xem thường tu vi
võ đạo của hắn.
Nhưng lúc này hắn có ấm ức, có buồn bực hơn nữa
thì thế nào? La Chinh căn bản là không cho hắn dùng chiêu kiếm, hắn căn
bản không thể tổ chức tấn công được! Nếu dùng chân nguyên, hắn còn có
thể cưỡng chế để đẩy kiếm của La Chinh ra, sau đó vận chân nguyên cắt La Chinh thành mảnh vụn. Nhưng vấn đề là quy tắc đã đặt ra, nếu hắn dùng
chân nguyên sẽ coi là thua.
Lẽ nào đọ sức bằng chiêu kiếm, hắn thực sự không bằng La Chinh? Bất giác, trong lòng Lý Dật Phong nảy sinh một ý niệm như vậy.
“Xoay ngược rồi! La Chinh thực sự đánh bại Lý Dật Phong trên chiêu kiếm!”
“Kiếm pháp cơ bản của La Chinh vốn đã biến thái, nếu ta học loại kiếm pháp cơ bản đó mà không dùng chân nguyên, chỉ đấu chiêu kiếm ta cũng có thể
đánh bại Lý Dật Phong!”
“Chém gió! Ngươi lên trên thử cho ta xem? Mặc dù mọi người đều coi Lý Dật Phong là đồ ngốc, nhưng ngươi thật sự
nghĩ hắn ngốc sao? Vậy thì ngươi ngu rồi! Không phải ngẫu nhiên mà hắn
có thể trở thành đại sư huynh!”
La Chinh lật ngược tình thế quả
thực khiến mười vạn người xem không kịp chuẩn bị. Dù gì từ bên phải võ
đài bị Lý Dật Phong dùng kiếm ép thẳng đến bên trái, sau đó lại từ bên
trái ép qua bên phải, gần như đến bước cuối cùng mới tiến hành phản
kích, La Chinh cũng có phần quá bình thản.
La Yên nhìn thấy biểu
hiện của ca ca cũng không kìm được gật đầu, đúng là nàng không nhìn
nhầm, ca đã tìm được cách phá giải. Nhưng La Yên cũng không ngờ tới,
cách phá giải này của La Chinh cũng triệt để quá rồi. Lúc này Lý Dật
Phong căn bản không có cơ hội trả đòn!
Lần này rốt cuộc cũng đến lượt La Chinh ép Lý Dật Phong vào góc võ đài.