<!---->Trong luồng bão táp màu xanh sáng đó đột nhiên kéo ra một tia chớp giống như một con rắn, uốn lượn ngoằn ngoèo rồi kéo tới, cho dù là lá chắn
chân nguyên thật dày của Thạch Kinh Thiên cũng không cách nào ngăn chặn!
Thực lực của Thạch Kinh Thiên thì đã không thể nghi ngờ được, vậy mà ngay cả hắn cũng vô cùng kiêng kị bão không gian này.
Nếu với thực lực của Bùi Thiên Diệu, Hoa Thiên Mệnh dù chỉ khẽ dính phải
một chút thôi thì chắc cả người cũng sẽ bị cuốn thành tro bụi!
Cho nên trong nháy mắt này, ngay đến Thạch Kinh Thiên cũng đơ cả người. Hắn không hiểu vì sao đường bão không gian này có thể xuyên thẳng vào lá
chắn chân nguyên của mình như vậy?
Thạch Kinh Thiên đứng đơ ra đó, còn Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thân là thiên tài tuyệt đỉnh của Thanh Vân Tông, hai người bọn họ đều từng
trải và có kinh nghiệm hơn nhiều người, cũng từng lang bạt trong đủ các
mối nguy cơ, thậm chí bò về từ ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nhưng bọn họ không muốn chết oan uổng như vậy, đi qua truyền tống trận rồi bị bão không gian giết chết, điều này quá đen đủi rồi.
Bọn họ ngơ
ngác nhìn luồng bão không gian đó phóng thẳng vào mắt La Chinh, lần này
liệu có trực tiếp làm nổ tung đầu của La Chinh không?
Nhưng một
cảnh quỷ dị đã xuất hiện, sau khi tia bão không gian kia phóng vào mắt
La Chinh thì hắn lại không có một chút phản ứng nào, mà ánh mắt vốn sáng long lanh của hắn lại chỉ tản ra từng tia sáng màu xanh thẳm.
“Chuyện gì vậy?”
“La Chinh, huynh không sao chứ?”
Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu nhỏ giọng hỏi, cứ như sợ nói lớn sẽ kinh động đến chỗ bão không gian chằng chịt phía trước vậy.
Trong mắt La Chinh toàn là vẻ mông lung, mãi một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại câu hỏi của Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu, ấp a ấp úng nói: “Ta
cũng không biết là chuyện gì… Vừa rồi ta chỉ nhìn chằm chằm vào bão
không gian sau đó đã thành như vậy rồi.”
Chỉ tùy ý nhìn một cái đã xảy ra chuyện không thể nào hiểu nổi? Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh không tin.
Quả thực La Chinh đúng là không làm gì cả, hắn chỉ vô cùng tò mò nên muốn
tìm hiểu xem rốt cuộc trong bão không gian ẩn chứa thứ gì huyền bí.
Nhưng đột nhiên hắn lại rơi vào một trạng thái kì lạ, cảm giác như hiểu ra gì đó, giống như một số người khi học số học đột nhiên lĩnh ngộ ra cách
giải, quy tắc số học cửu cung vốn phức tạp khó hiểu mà bản thân lại
thuận lợi giải được.
“Hình như ta… Hình như ta đã hiểu được một
chút về bão không gian này. Ta đã nhìn thấy quy tắc chúng xếp thành
hàng, nhưng vẫn chưa nhìn rõ lắm…” Trong mắt La Chinh vẫn còn hơi mơ hồ, không chắc chắn lắm. Có điều, hắn lại phát hiện hình như mình có gì đó
thay đổi.
Bão không gian vốn giống như một khối rối loạn, là vô
số sợi tơ không gian màu xanh thẳm giống như tia chớp hợp lại với nhau,
nhưng hiện giờ La Chinh lại có thể nhìn ra những sợi tơ không gian này
tuy có loạn nhưng thực ra lại xếp hàng theo một quy tắc nhất định.
Chẳng qua La Chinh chỉ có thể nhìn ra quy tắc sắp xếp từng sợi tơ mà thôi, có lẽ chỉ là một phần triệu trong quy tắc, thậm chí còn là một phần mười
triệu!
Nghe thấy La Chinh nói vậy, cơ thể Thạch Kinh Thiên vốn
đang chuyên tâm giữ vững lá chắn chân nguyên đột nhiên run mạnh! Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn La Chinh một cái, trong đôi mắt trước giờ vẫn
luôn trầm ổn như núi, bình tĩnh ung dung giờ cũng đầy vẻ khó tin.
“Cái gì? La Chinh, ngươi nói ngươi nhìn thấy quy tắc sắp xếp của bão không
gian này ư?” Thạch Kinh Thiên không kìm nén được sự kinh ngạc trong
lòng, giọng nói hơi run run.
La Chinh gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Chỉ là một chút, một xíu mà thôi, còn phần lớn thì không hiểu, chỉ có
thể nhìn thấy rất ít!”
Một chút xíu...
Bão tố nổi lên trong lòng Thạch Kinh Thiên có lẽ cũng không kém bão không gian bên ngoài là bao.
Đây là quy tắc của không gian đó, tên nhóc này vừa mới nhìn một cái đã nhìn thấu luôn rồi? Mặc dù chỉ mới một chút ít nhưng điều này cũng quá biến
thái rồi thì phải?
Quy tắc không gian liên quan đến quy tắc ban đầu của thế giới này.
Trên thực tế, quy tắc không gian và thời gian đâu đâu cũng có. Mỗi ngày mọi
người tỉnh dậy, thời gian đều đang trôi đi, rời khỏi giường của mình
xuống đất đi lại thì không gian liền thay đổi.
Hai thứ thời gian và không gian này lúc nào cũng bầu bạn bên cuộc đời của con người.
Nhưng không gian vào lúc này vô cùng ổn định, mọi người có thể cảm nhận được
sự tồn tại của không gian, còn về quy tắc của không gian… thì không thể
nào lĩnh ngộ. Ngươi có thể nhìn thấu ý cảnh của một ngọn núi nhưng ngươi không thể lĩnh ngộ được ý cảnh của không gian trong bầu trời.
Có điều, trong truyền tống trận lại khác. Bởi vì truyền tống trận vốn là
phá vỡ không gian để thiết lập một lối đi không gian với một truyền tống trận ở nơi khác, mà không gian này được mở ra nhờ năng lượng của đá
chân nguyên cực phẩm mạnh mẽ, cho nên không gian bên trong không ổn định như vậy.
Không gian không ổn định thì dễ xuất hiện sơ hở. Trên
thực tế, khối bão không gian này chính là do không gian bị phá vỡ rồi
sinh ra sơ hở, làm tràn năng lượng ra ngoài nên mới tạo thành.
Loại bão không gian của truyền tống trận cự li ngắn này thậm chí còn không
thể gọi là bão không gian thực sự. Nghe nói loại bão không gian sinh ra
trong truyền tống trận ở cự li siêu dài thì vô cùng kinh khủng, cho dù
là nhân vật như Thạch Kinh Thiên mà gặp phải
loại đó thì cũng sẽ biến
thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.
Nếu bão không gian đã là sơ hở
của không gian vậy thì nó có thể bị người khác nhìn thấu, thậm chí là
lĩnh ngộ một chút quy tắc không gian.
Có thể…
Nhưng cũng
chỉ là có thể mà thôi. Muốn tìm ra “một chút” quy tắc mà La Chinh nói
trong cái bão không gian hỗn loạn như này, e là còn khó hơn lên trời.
Với tầm hiểu biết của Thạch Kinh Thiên, hắn chưa từng nghe đến việc có
người làm được điều này!
Giờ thì có vẻ La Chinh đã làm được? Mặc
dù hắn cũng hơi nghi ngờ lời của La Chinh, nhưng vừa rồi rõ ràng có một
đường bão táp không gian chui vào lá chắn chân nguyên của hắn rồi bay
thẳng vào trong mắt La Chinh.
Lá chắn chân nguyên của hắn được
ngưng kết dày đặc, căn bản không thể có lỗ hổng, nếu không chỉ e đường
bão không gian kia đã giết chết Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh rồi.
Vậy nên Thạch Kinh Thiên phân tích thứ màu xanh sáng đó không phải là bão không gian mà là… một đường quy tắc không gian.
Xuyên qua một truyền tống trận cũ nát cũng có thể lĩnh ngộ ra một đường quy
tắc không gian, Thạch Kinh Thiên cũng không biết nên nói gì hơn.
Ngược lại, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu không hiểu rõ ý nghĩa ẩn chứa bên trong nên không kinh ngạc như Thạch tông chủ, bọn họ vẫn tò mò tại sao
sắc mặt của Thạch Kinh Thiên lại quái dị như vậy?
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên không quái dị mới lạ.
Thạch Kinh Thiên nhớ lại một chuyện, trong Vân Điện từng đưa ra một nhiệm vụ, độ khó của nhiệm vụ này vô cùng lớn, với thực lực của Thạch Kinh Thiên
thì không thể hoàn thành được, nếu thực lực hiện tại của hắn tăng lên
khoảng hơn hai lần thì mới có khoảng 20% khả năng hoàn thành nhiệm vụ
đó, còn 80% khả năng sẽ mất đi tính mạng của mình.
Nhiệm vụ nguy
hiểm như vậy, khó khăn như vậy, giải thưởng đạt được sau khi hoàn thành
chính là bước vào trong “không gian tu di” tìm hiểu 10 ngày.
“Không gian tu di” là một không gian độc lập do Vân Điện mở ra, khác với không gian độc lập trong nhẫn tu di, người sống có thể vào trong không gian
tu di đặc biệt đó.
Mà trong không gian tu di có một tảng đá khắc đã bị tàn phá, trên tảng đá đó ẩn chứa quy tắc không gian.
Một nhiêm vụ khó khăn như vậy mà chỉ đổi lại được tìm hiểu viên đá khắc đó 10 ngày, cái giá này cũng quá lớn!
Nhưng còn tệ hơn là quy tắc không gian ẩn chứa trên đá khắc rất ít, muốn tự
mình tìm hiểu ra quy tắc không gian từ đó thì đã khó lại càng khó hơn!
Một nghìn người vào không gian tu di thì cũng chỉ có được tới hai ba
người có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian.
Một nghìn người này đều là những người có thực lực hoàn thành nhiệm vụ đẳng cấp kia nên mới có tư cách bước vào.
Thực lực của bọn họ mạnh hơn Thạch Kinh Thiên nhiều, ai nấy đều có thiên phú vô song…
Từ đó có thể thấy quy tắc không gian đáng quý bao nhiêu, nếu lĩnh ngộ được quy tắc không gian sẽ có lợi ích lớn cỡ nào! Vậy nên mới khiến cho bao
nhiêu võ giả còn mạnh hơn Thạch Kinh Thiên đổ xô vào!
Nhưng hôm nay, hắn mới đưa La Chinh qua truyền tống trận một lần mà thằng nhóc này đã lĩnh ngộ được.
Lúc này, Thạch Kinh Thiên thật sự đố kị với La Chinh. Hắn thậm chí còn
không biết bản thân mình đang đố kị với vận may hay với thiên phú của
của La Chinh.
Tiên Thiên Tam Trọng đã có kiếm linh hóa hình, lĩnh ngộ được quy tắc không gian. Nghĩ tới lúc mình còn là Tiên Thiên Tam
Trọng, lúc đó còn chẳng biết làm gì nữa! Chỉ có thể nói tên nhóc này quá yêu nghiệt, còn muốn để người khác sống nữa hay không.
“Tông
chủ, La Chinh nói hắn nhìn thấu được một chút quy tắc, chuyện này rốt
cuộc là gì?” Hoa Thiên Mệnh thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Thạch Kinh Thiên nên cũng hơi tò mò.
“Khụ khụ!” Thạch Kinh Thiên ho khan hai
tiếng, quyết định không giải thích với bọn họ. Sắp phải bắt đầu thử
luyện Thanh Vân Lộ rồi, nói chuyện này ra thì có lẽ sẽ đả kích đến Hoa
Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu, ảnh hưởng tới sự phát huy của chúng, vậy
nên không nói thì hơn…
Ngay lúc này, ánh sáng phía trước ngày
càng sáng hơn, nhân đó Thạch Kinh Thiên liền thay đổi chủ đề: “Sắp xong
rồi, chúng ta sắp tới rồi!”