Bách Luyện Thành Thần

Thảm bại


trước sau

<!---->Cũng khó trách tại sao mấy người La Chinh lại thấy kỳ lạ.

Kiếm ý mông lung không có cách chính xác nào để tu luyện, cứ là người có thể lĩnh ngộ kiếm ý thì chính là đã có được cơ duyên lớn lao.

Hoa Thiên Mệnh dùng kiếm ý đại thành đã có thể đại sát tứ phương, trong đại hội toàn phong đã không có đối thủ, chỉ là gặp phải La Chinh cũng có kiếm ý đại thành, hơn nữa hai người còn cùng lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn nên mới bại trận.

Trong đại hội toàn phong đã lập tức lôi ra được hai vị đệ tử có kiếm ý viên mãn, như vậy thì nhìn qua sẽ thấy kiếm ý đại thành chẳng là cái gì.

Trên thực tế, kiếm ý đại thành cũng không phải bắp cải muốn nhặt là nhặt.

Đệ tử đã lĩnh ngộ kiếm ý thì dù thả trong bất kỳ tông môn nhị phẩm nào đều là bảo bối trong bảo bối, cho dù là Vân Điện thì cũng rất xem trọng, dù là kiếm ý tiểu thành thì cũng sẽ được bồi dưỡng. Tuy không thể khẳng định rằng lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành thì chắc chắn sẽ lĩnh ngộ kiếm ý đại thành, nhưng chỉ cần có khả năng thì tất cả các tông môn đều không bỏ qua.

Từng đường xoáy khí kiếm ý tụ trên Long Uyên Kiếm của Diệp Thu. Trên mặt Diệp Thu đầy vẻ đắc ý, mũi kiếm nhắm thẳng vào Hoa Thiên Mệnh: “Xuất kiếm đi, cho ta xem kiếm pháp của ngươi một chút nào!”

Hoa Thiên Mệnh mỉm cười, Thực Huyết Kiếm nhẹ nhàng run lên, từng đường khí xoáy kiếm ý cũng xuất hiện. Từng đường khí xoáy kiếm ý ngày càng lớn và dồi dào hơn, trong đó chất chứa kiếm ý đã có hình dạng hoàn mỹ, không chỉ vậy mà còn ẩn chứa từng tia sáng sấm sét.

“Kiếm ý Cực Lôi!”

Diệp Thu chứng kiến từng đường kiếm ý hoàn mỹ kia quanh quẩn trên Thực Huyết Kiếm của Hoa Thiên Mệnh thì đồng tử lập tức trợn to, khóe miệng lắp bắp, run rẩy một hồi: “Cái này… Đây là... kiếm ý viên mãn…”

“Ta không nhìn lầm chứ? Xếp hạng ba trong Thanh Vân Tông đã lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn? Hơn nữa trong kiếm ý còn chất chứa một tia thuộc tính sấm sét đặc thù?”

“Không phải đâu. Thanh Vân Tông lấy đâu ra đệ tử yêu nghiệt như vậy...”

“Nhìn lầm, nhìn lầm rồi. Chỉ sợ Thanh Vân Tông lúc này không đơn giản. Nhưng ta vẫn không tin, người này không thể nào xếp thứ ba được! Chắc chắn hắn là đệ nhất!”

Vệ Ngọc Long cũng cứng họng nhìn từng đường kiếm ý viên mãn trên Thực Huyết Kiếm của Hoa Thiên Mệnh, trên mặt hoàn toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nếu như Hoa Thiên Mệnh xếp thứ ba, vậy thực lực của hai tên kia chỉ có thể biến thái hơn. Làm sao có thể yêu nghiệt như vậy được? Sao Thanh Vân Tông lại xuất hiện nhiều đệ tử yêu nghiệt như vậy?

Nhìn vẻ mặt của đối phương, Thạch Kinh Thiên cười vô cùng sung sướng, đây đúng là hiệu quả hắn muốn!

Ba năm trước vì chuyện của Lý Dật Phong nên Thạch Kinh Thiên bị biến thành trò cười, người lúc trước giễu cợt hắn nhiều nhất cũng chính là Vệ Ngọc Long, hôm nay xem như đã lấy lại được chút mặt mũi, haha!

Diệp Thu chăm chú nhìn từng đường kiếm ý viên mãn kia, sắc mặt hơi phức tạp: “Đây không chỉ là kiếm ý viên mãn bình thường, trong đó còn chất chứa một tia thuộc tính sấm sét. Thứ này thực sự không phải là chân nguyên của ngươi biến thành, làm sao ngươi có thể dung hợp nó vào trong kiếm ý?”

Hoa Thiên Mệnh không giả bộ, cũng không cần nói láo, hắn chỉ thản nhiên đáp: “Ta lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, tiến vào thánh địa kiếm đạo là Tẩy Kiếm Trì, kết hợp kiếm ý và lôi điện lại với nhau tạo thành kiếm ý Cực Lôi!”

“Tẩy Kiếm Trì...” Khóe miệng Diệp Thu lại co quắp một cái.

Thánh địa kiếm đạo là nơi kiếm khách nào cũng tha thiết mơ ước! Mà Tẩy Kiếm Trì lại là bán thánh địa - nơi chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cứ cho là phải đánh đổi cả nửa cuộc đời để tiến vào trong Tẩy Kiếm Trì thì Diệp Thu cũng bằng lòng.

Vận khí của Hoa Thiên Mệnh này cũng quá tốt, Diệp Thu thở dài trong lòng, cảm thấy ông trời cực kỳ bất công.

Thấy vẻ mặt của Diệp Thu, Hoa Thiên Mệnh cười thầm trong lòng. Nếu tên Diệp Thu này biết La Chinh đã bước vào thánh địa chính thức của kiếm đạo là Sát Lục Kiếm Sơn thì không biết hắn có ngất luôn hay không.

“Ngươi rất lợi hại. Mới từng này tuổi đã lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, còn có được vận khí lớn để tiến vào Tẩy Kiếm Trì tôi luyện kiếm ý. Thế nhưng giữa ta và ngươi còn cách nhau một cái cảnh giới, cho dù kiếm ý của ta không bằng ngươi thì ta vẫn có thể đánh bại ngươi!”

Rốt cuộc trong lòng Diệp Thu đã suy sụp đủ nên hắn liền ra chiêu.

“Lưu Thủy Kiếm Pháp!”

Long Uyên Kiếm của hắn nhẹ nhàng vung lên, từng gợn sóng không ngừng khuếch tán trên không trung, kiếm và người như được hòa vào trong nước, rất nhẹ nhàng, phẳng lặng, giống như mây bay nước chảy. Một kiếm này đâm tới rất rõ ràng, đem đến cho người ta có một loại ảo giác kỳ lạ.

Giống như một kiếm này vốn phải đâm trúng Hoa Thiên Mệnh, chỉ cần một kiếm này đã có thể đánh bại hắn!

Không chỉ những người xung quanh có loại ảo giác này mà thậm chí Hoa Thiên Mệnh cũng vậy.

Chẳng qua tinh thần hắn cũng chỉ bị ảnh hưởng trong thời gian rất ngắn mà thôi. Một tia sáng sấm sét thật nhỏ hiện lên trong đồng tử của hắn, sau đó ánh mắt lập tức trấn tĩnh trở lại.

“Lưu Thủy Kiếm Pháp này, hấp thu thế nước chảy nên tự nhiên khiến người ta sinh ra một loại ảo giác. Đúng là lợi hại thật, nhưng chẳng qua... vẫn không Thiên Kiếm của ta!”

Đối mặt với thế tiến công của Diệp Thu, chân Hoa Thiên Mệnh đạp kiếm bộ, hết tránh trái lại tránh phải.

“Kiếm bộ... Thằng này cũng lĩnh ngộ được rồi.” Thấy Hoa Thiên Mệnh lợi dụng kiếm bộ, nhẹ nhàng tránh đi chiêu kiếm Lưu Thủy của mình, trong lòng Diệp Thu càng buồn khổ hơn. Hình như ông trời quá thiên vị cái thằng kia rồi!

Nhưng Diệp Thu lại không biết, đây cũng chẳng phải sự thiên vị của ông trời gì hết, mà là cố gắng của hắn!

Từ trước đến nay, Hoa Thiên Mệnh đều tự mình luyện kiếm, không ngừng nghỉ dù chỉ một ngày, mười mấy năm qua, ngày nào cũng như ngày nấy, dù ăn hay ngủ, lúc nào cũng mang theo kiếm của mình.

Vị võ giả nào có thể đi đến bước này thì chắc chắn không chỉ dựa vào vận khí mà còn cần phải có tâm huyết và mồ hôi, kiên trì và nỗ lực!

Vừa kéo giãn khoảng cách với Diệp Thu xong, Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên giơ Thực Huyết Kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ lên trời, sau đó nguyên khí trời đất bên trên bỗng nhiên cuộn trào, lúc này những đám mây trên không trung dường như lóe ra những
tia sáng sấm sét!

“Đây là... Thiên Kiếm!” Cảm nhận được luồng khí thế kinh khủng kia, sắc mặt Diệp Thu lập tức đại biến.

Còn khóe mắt Vệ Ngọc Long cũng không ngừng giật giật. Thằng này còn học được Thiên Kiếm? Có đánh chết ông ta cũng không tin Hoa Thiên Mệnh mới chỉ là người đứng thứ ba trong Thanh Vân Tông!

Tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng kia mà là đối thủ Hoa Thiên Mệnh ư? Làm sao có thể!

Dù Vệ Ngọc Long có tin hay không thì Hoa Thiên Mệnh cũng đã xác nhận thực lực của mình.

Thế mãnh liệt của trời cao có xen lẫn từng đường sấm sét bị Hoa Thiên Mệnh khơi ra.

Ngày đó, khi đánh nhau với La Chinh, Hoa Thiên Mệnh đã được qua Tẩy Kiếm Trì để dung hòa lại sấm sét và kiếm ý, nhưng hắn cũng chưa vận dụng sấm sét vào Thiên Kiếm. Dù sao cũng vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý Cực Lôi nên còn cần một quá trình để thích ứng.

Trải qua một tháng tu luyện, Hoa Thiên Mệnh cũng dần dần thuần thục, lúc dẫn động thế thương thiên thì cũng đồng thời dẫn động thiên lôi tạo thành cảnh tượng khủng bố trước mắt.

“Kiếm chủng sáng loáng, mang thế ngự thiên, ngự thiên thần lôi, phá tan thiên hạ...”

Chứng kiến một chiêu này của Hoa Thiên Mệnh, cho dù là La Chinh và Bùi Thiên Diệu thì trong lòng cũng khẽ động. Tuy Hoa Thiên Mệnh bại dưới tay hai người bọn họ, nhưng hắn lại là loại người vĩnh viễn không thể xem thường. Thời gian mới vỏn vẹn chỉ có một tháng mà uy lực của một chiêu này lại tăng mạnh!

“Chết mẹ!”

Mặt Diệp Thu xám đen như tro, dần dần hắn cũng đã tin, nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể âm thầm tự trách mình miệng tiện, tại sao phải trêu chọc mấy tên biến thái của Thanh Vân Tông này làm gì không biết?

Nhưng giờ hối hận thì còn làm được gì? Ngoài việc cố gắng đối kháng, dường như hắn không còn lựa chọn nào khác!

“Lưu Thủy Kiếm Pháp, Đại Hải Vô Lượng!”

Từng đường kiếm như là một làn sóng mãnh liệt cắt ngang mặt biển, dũng mãnh trào ra từ bên người Diệp Thu.

Giờ này hắn chỉ hy vọng Lưu Thủy Kiếm Pháp có thể ngăn cản một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh. Cũng may chiêu Đại Hải Vô Lượng này cũng là một chiêu kiếm pháp dùng để phòng ngự, giống như biển lớn có thể nuốt vào tất cả các chiêu thức.

Hắn đã từng dùng một chiêu này để hóa giải công kích của cao thủ mạnh hơn hắn nhiều lần.

Nhưng khi hai chiêu vừa mới giao nhau, những gợn nước kia chỉ không ngừng tan tác...

Uy lực tản ra từ thế thương thiên hòa quyện cùng thiên lôi của Hoa Thiên Mệnh đã cắt nát biển rộng vô biên mà Diệp Thu tạo ra, thế cục lúc này hoàn toàn nghiêng về một phía.

“Keng!”

Một kiếm của Hoa Thiên Mệnh đâm thẳng tới, phá vỡ Đại Hải Vô Lượng, đồng thời đánh thật mạnh vào Long Uyên Kiếm của Diệp Thu.

Thanh Long Uyên Kiếm bay ra khỏi tay Diệp Thu, xoay tròn trên không trung một lúc, sau đó mới vững vàng cắm vào trong bệ đá. Long Uyên Kiếm sắc bén cắm vào bệ đá dễ dàng như cắm vào bìa đậu hũ.

“Ta, ta thua...” Diệp Thu sững sờ nói, thua quá nhanh...

Hoa Thiên Mệnh cười nhạt một tiếng, thu kiếm lại rồi lui về sau lưng Thạch Kinh Thiên.

Cả đám đệ tử Lạc Vân Tông bên kia bắt đầu trầm mặc. Diệp Thu là người lợi hại nhất trong đám bọn họ vậy mà lại dễ dàng bại dưới tay Hoa Thiên Mệnh, vậy bọn họ sao có thể lên được?

Vệ Ngọc Long cười xấu hổ, cuối cùng vẫn là chắp tay với Thạch Kinh Thiên: “Chuyện này phải chúc mừng Thạch lão đệ đã nhận được một đệ tử giỏi rồi! Đệ tử bậc này tiến vào Vân Điện, chắc chắn sẽ được Vân Điện coi trọng!”

Thế nhưng Thạch Kinh Thiên lại không muốn cho qua chuyện như vậy, hừ hừ cười nói: “Coi như cũng không tồi. Thiên phú của Hoa Thiên Mệnh không tồi, nhưng trong lần đại hội toàn phong này lại chỉ xếp thứ ba. Số người của Thanh Vân Tông chúng ta quá ít, nếu không có lẽ vẫn còn đệ tử khác có thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ.”

Nếu như lấy thực lực của Diệp Thu làm thước đo thì có lẽ Mạc Vũ Hinh và Vương Doãn đều có thực lực tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ. Chỉ tiếc, Thanh Vân Tông chỉ có ba người được tham gia.

“Ồ? Thạch lão đệ, đệ tử có thiên phú như Hoa Thiên Mệnh mà cũng chỉ xếp thứ ba, nhưng ta thấy người đứng đầu lại chỉ là một tên cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng. Không biết đệ tử cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng này làm sao đánh bại được Hoa Thiên Mệnh vậy?” Vệ Ngọc Long tò mò hỏi.

Tất cả mọi người trong Lạc Vân Tông đều cảm thấy khó hiểu. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ không thể tin nổi La Chinh lại có thực lực đánh bại Hoa Thiên Mệnh.

Thạch Kinh Thiên cười cười: “Nếu ngươi muốn biết thì cho đại đệ tử Lạc Vân Tông ngươi luận bàn với La Chinh một trận, chẳng phải là biết sao? Haha!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện