Bách Luyện Thành Thần

Xích hỏa xà


trước sau

<!---->Trong mấy đệ tử đó có hai người là nữ, là đệ tử Thải Vân Tông, còn có hai nam đệ tử khác.

Sau khi hai nam đệ tử nhìn thấy La Chinh thì trong mắt hiện lên đầy vẻ khinh thường. Hai người là đệ tử tinh anh của Lam Vân Tông, khi tông chủ dẫn bọn họ tới đây cũng đã phát hiện ra La Chinh.

Cho dù là đệ tử cùng ở Chiếu Thần Cảnh, thì những đệ tử tinh anh trong tông môn này cũng chẳng thèm ngó ngàng, chứ nói gì tới chuyện La Chinh mới chỉ ở Tiên Thiên Cảnh?

Trên thực tế, trong các đệ tử tới đây, dù là đệ tử của ngũ đại tông môn hay Vân Điện thì kém nhất cũng đã là đệ tử mới vào Chiếu Thần Cảnh, chỉ có hai người kỳ tài là La Chinh và Hoa Thiên Mệnh mới chỉ ở Tiên Thiên Cảnh mà thôi. Trong đó La Chinh khoa trương nhất, Tiên Thiên Tam Trọng.

Một tên Tiên Thiên Tam Trọng đứng trong cả đám toàn là Chiếu Thần Cảnh, dù có thế nào thì cũng như đom đóm giữa trời đêm mùa hè, thu hút ánh mắt của người khác.

La Chinh cũng không định qua đó, hắn cũng như những người khác, lặng lẽ chờ đợi, thậm chí hắn còn chú ý thấy trên bầu trời phía ngoài biển dung nham có một vệt đen dài mấy chục trượng. Với sự hiểu biết về không gian của hắn, nếu hắn có thể chạm vào vệt đen kia thì có thể di chuyển về phía trước được vài chục trượng...

Nhưng cũng vô ích thôi, muốn vượt qua biển dung nham vô biên vô hạn này, chỉ sợ phải vượt qua mấy vạn dặm, vậy nên khoảng cách có vài chục trượng kia thì cũng vô dụng.

Đúng lúc này, một nam đệ tử bỗng nhiên vẫy La Chinh rồi thản nhiên nói: “Ngươi! Qua đây!”

La Chinh không nhấc chân, mặt trầm xuống: “Chuyện gì?”

“Bảo ngươi qua thì ngươi qua đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”

Một gã đệ tử khác của Lam Vân Tông lạnh giọng nói. Hai tên này rõ ràng không thèm coi La Chinh ra gì, hơn nữa theo bọn họ nghĩ, cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng thì bọn họ sai bảo chẳng phải là lẽ đương nhiên?

La Chinh định nói vài lời khích bác, nhưng nghĩ lại rồi vẫn cho qua. Thử Luyện Giả Chi Lộ và Huyết Sắc Thử Luyện không giống nhau. Trong Huyết Sắc Thử Luyện còn có thể chém giết lẫn nhau, hơn nữa ảo trận cũng bảo vệ những đệ tử trong ảo trận rất tốt.

Còn Thử Luyện Giả Chi Lộ lại không phải ảo trận, chết phát là chết luôn, không có cái mạng thứ hai. Vả lại, mục đích của mọi người là thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ chứ không phải đến để đánh nhau.

Quan trọng là La Chinh có thể nghe ngóng được chút tin tức về biển dung nham từ bọn chúng. Nghĩ tới đây, La Chinh tươi cười, vui vẻ bước qua: “Hai vị đại ca, chuyện gì vậy?”

“Ta nói cho ngươi nghe, chút nữa, sau khi thủy triều trên biển lửa Phần Thiên rút xuống, ngươi xông lên mở đường đầu tiên, nghe rõ chưa?” Tên kia hung dữ nói. Hắn đoán kiểu người như La Chinh thì chỉ cần hắn dọa một chút là có thể trấn áp được.

Nữ đệ tử Thải Vân Tông liếc La Chinh đánh giá rồi nũng nịu nói: “Bàng sư ca, đừng hung dữ như vậy mà.”

Tên được gọi là Bàng sư ca kia cười hi ha rồi nói tiếp: “Thế này đã là gì? Không dữ chút thì sao tên này có thể nghe lời được? Tiên Thiên Tam Trọng mà có thể vào được Thử Luyện Giả Chi Lộ, quy củ của Vân Điện đúng là quá bất công. Nếu sau này ta làm trưởng lão của Vân Điện, chắc chắn sẽ thay đổi cái quy củ rách nát này.”

“Trưởng lão Vân Điện? Bàng sư ca thật sự rất có chí khí.” Một nữ đệ tử khác của Thải Vân Tông vừa cười vừa nói.

Lời tên đệ tử họ Bàng kia ba hoa khoác lác với hai nữ đệ tử Thải Vân Tông, La Chinh không để vào tai, ngược lại hắn cẩn thận chú ý đến những chi tiết trong câu nói. Thì ra biển dung nham này được gọi là biển lửa Phần Thiên, lại còn có thủy triều lên xuống. Cũng có nghĩa là, sẽ có một con đường thật sự xuất hiện sau khi thủy triều xuống.

Có lẽ mấy đệ tử lúc trước đã nhân lúc thuỷ triều xuống mà đi rồi, bây giờ đành ngồi chờ thủy triều xuống vậy. Đợi chút, thủy triều xuống? Lúc này La Chinh mới chợt hiểu ra.

Tên kia lại để hắn mở đường? Chắc hẳn là sau khi thủy triều của biển lửa Phần Thiên rút xuống sẽ xuất hiện chút nguy hiểm gì đó, nên mới bảo mình tiên phong mở đường.

Đã thế, mình sẽ tiên phong luôn vậy… Trong lòng La Chinh thầm nghĩ.

Chờ khoảng một nén hương, bỗng nhiên dung nham phía trước bắt đầu nổi lên sóng gió kịch liệt.

“Ục ục, ục ục...” Một khối bọt khí dung nham cực lớn nổ tung ra, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng.

“Thủy triều bắt đầu rút xuống rồi!” Tên đệ tử họ Bàng kia kêu lên một tiếng, sau đó hung dữ nói với La Chinh: “Chút nữa trong biển lửa sẽ xuất hiện đường đi, ngươi nhanh nhẹn xông lên cho ta!”

Theo thuỷ triều trên biển lửa Phần Thiên không ngừng rút xuống, La Chinh nhìn thấy trên mặt biển lửa xuất hiện từng mỏm đá hình tròn, to khoảng bằng cái bàn, cách nhau tầm bảy tám mét, chỉ cần nhảy lên các mỏm đá này là có thể qua.

Đã hiểu làm thế nào để qua được biển lửa Phần Thiên nên La Chinh mặc kệ tên đệ tử họ Bàng kia, bước ra một bước xa như hóa thành một ngọn gió xông tới, nhảy lên mỏm đá.

“Ấy dà! Tên nhóc này nhanh quá.” Trên mặt tên đệ tử họ Bàng lộ vẻ bất ngờ,
lập tức nói: “Triệu sư đệ, Hân sư muội, Ngọc sư muội, chúng ta cũng lên!” Nói xong, bốn đệ tử kia cũng theo sát La Chinh, nhảy lên.

Những mỏm đá đó không ngừng nhô lên, tốc độ của La Chinh cũng không chậm lại. Cho dù trong biển lửa Phần Thiên có hơn trăm gò đá thì thời gian đi qua cũng không mất bao lâu.

Nhưng La Chinh chưa đi được hai dặm thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đốm hỏa diễm. Ngọn lửa kia thực sự không phải được sinh ra từ dung nham mà dường như có sinh mệnh của chính nó.

“Hỏa tinh?”

La Chinh nhíu mày.

Hỏa tinh là một sinh mệnh được sinh ra từ ngọn lửa, giống như Địa Tâm Hỏa La Chinh đã từng hấp thu cũng có thể nuôi dưỡng ra hỏa tinh. Nhưng Địa Tâm Hỏa kia chưa được bao lâu nên tất nhiên không có hỏa tinh. Hơn nữa, với thực lực của La Chinh khi đó, nếu gặp phải hỏa tinh thì có lẽ cũng không may mắn thoát được.

Con hỏa tinh đầu tiên vừa xuất hiện thì càng nhiều con hỏa tinh khác nhảy lên gò đá. Những con hỏa tinh này rõ ràng là muốn cản đường La Chinh.

Đối mặt với những con hỏa tinh này, La Chinh cũng không định lãng phí thời gian, hắn vung tay lên, chân nguyên màu tím đen hình thành sáu đường lốc xoáy, xoay quanh người hắn.

“Thiên Ma Mị Ảnh!”

Sáu Thiên Ma Mị Ảnh vừa xuất hiện liền được ném mạnh về phía hỏa tinh.

Những con hỏa tinh kia có linh trí, dường như còn vô cùng dũng mãnh. Nhìn thấy Thiên Ma Mị Ảnh bay qua, ngọn lửa trên người bầy hỏa tinh đó đồng loạt bùng cháy, tiến đến va chạm với Thiên Ma Mị Ảnh.

“Rầm rầm rầm...”

Rõ ràng mấy con hỏa tinh này không ngờ Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh lại cường hãn như thế. Dù chúng vừa lao đến bên Thiên Ma Mị Ảnh, thì những ngọn lửa hừng hực đã bọc Thiên Ma Mị Ảnh lại ngay. Nhưng mới vừa chạm nhau thôi mà đám hỏa tinh đột nhiên phát ra một tiếng cháy bùng, hỏa tinh cứ thế bị Thiên Ma Mị Ảnh đánh tan thành hư vô.

Hỏa tinh vốn không có thực thể, chúng chỉ là một ngọn lửa được nén cao độ mà thôi. Chúng chỉ cực mạnh ở những nơi có độ nóng cực cao, sao có thể đấu lại Thiên Ma Mị Ảnh?

Còn Thiên Ma Mị Ảnh chính là chân nguyên của La Chinh biến thành, tuy bị hỏa tinh đốt cháy sẽ hao tổn chân nguyên, nhưng không phải vấn đề gì quá lớn với hắn.

“Rầm rầm rầm...”

Từng đợt hỏa tinh bị Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh đập nát. Có Thiên Ma Mị Ảnh không ngừng mở đường, La Chinh theo sau Thiên Ma Mị Ảnh tiếp tục tiến lên.

Đám hỏa tinh kia cũng bắt đầu hiểu, nhìn thấy Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh hung mãnh như thế, đương nhiên không tiến lên chịu chết. Cả bầy hỏa tinh phía sau lại nhảy vào biển lửa Phần Thiên.

“Ha ha, ta nói để tên nhóc kia mở đường là sáng suốt mà!” Tên đệ tử họ Bàng nói.

“Thực lực tên nhóc này không tệ, vượt xa Tiên Thiên Cảnh bình thường, nhưng so với chúng ta thì vẫn có chút khoảng cách.” Một đệ tử khác cũng cười nói.

Có La Chinh mở đường ở phía trước, bốn người bọn họ đương nhiên vui vẻ nhàn hạ, chỉ cần đi theo sau La Chinh là được rồi.

Đúng lúc này, trong biển lửa Phần Thiên phía trước bỗng nhiên tách ra một bong bóng dung nham cực lớn, sau đó liền có một cái đầu rắn cực to chui ra khỏi dung nham. Sắc mặt tên đệ tử họ Bàng đại biến: “Mẹ nó! là Xích Hỏa Xà, làm sao bây giờ? Xui xẻo thật, không ngờ lại gặp phải thứ này!”

“Bốn người chúng ta cùng tiến lên. Xích Hỏa Xà tuy lợi hại, nhưng bốn người có thể đối phó được đấy.” Ngọc sư muội của Thải Vân Tông nói.

“Cứ chờ đã, chúng ta nhìn xem tên nhóc kia ứng phó thế nào.” Tên đệ tử họ Bàng dừng bước, hắn cũng nhắc ba người kia dừng lại, vẻ mặt lộ vẻ đùa bỡn.

Là con người ai cũng sẽ có lòng đố kỵ. Có lẽ bọn chúng nghĩ, La Chinh mãi mãi không phải là đối thủ của mình. Thế nhưng lúc họ là Tiên Thiên Tam Trọng đã không bằng La Chinh, nên rõ ràng thiên phú của La Chinh mãi mãi ở trên chúng. Nếu sau này La Chinh tiến vào Vân Điện, vượt qua bốn người bọn chúng là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nếu La Chinh không ứng phó được với Xích Hỏa Xà, hoặc vô ý rơi vào trong biển lửa Phần Thiên mà chết cháy thì sẽ khiến bọn chúng rất vui sướng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện