Tô Linh Vận thấy vậy, liền lấy một Tiểu Viên Khâu tròng vào tay cầm của thanh phi đao, chiếc nhẫn còn lại thì đeo vào ngón tay của nàng. Sau đó, Tô Linh Vận vận sức phi thanh phi đao ra ngoài!
La Chinh ngay lập tức "A" lên một tiếng.
“Hiện tại, xung quanh đều là một mảng tối thui, hơn nữa, thanh phi đao này cực kỳ lợi hại, phóng ra ngoài như vậy, đến khi nó đâm sâu vào đất, thực là khó để tìm lại lần nữa a!”
Nhưng mà, ngay sau đó, Tô Linh Vận chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, bỗng thanh phi đao đang bay kia liền vòng ngược trở lại, bay về tay nàng.
Thấy một màn như vậy, La Chinh nhịn không được mà vừa chép chép miệng vừa kêu "kỳ lạ" thầm trong miệng.
Hai cái Tiểu Viên Khâu này thoạt nhìn thì như hai chiếc nhẫn bình thường, nhưng thật ra chúng dường như được nối với nhau bằng một sợi tơ vô hình. Khi ném thanh phi đao ra ngoài, chỉ cần kéo nhẹ một cái, liền có thể kéo ngược trở về.
Thanh phi đao sắc bén như thế, vậy mà Tô Linh Vận lại có thể nhẹ nhàng đón lấy trong tay. Điều này cũng làm cho La Chinh tán thưởng mãi không thôi.
Sau khi La Chinh nhận lấy thanh phi đao cùng cặp nhẫn Tiểu Viên Khâu về xong, liền chắp tay nói:
- Đa tạ lễ vật của Tô đạo sư.
Tô đạo sư cười cười, sau đó chợt vỗ vỗ đầu La Chinh nói:
- Sau này ngươi chính là người của Tiểu Vũ Phong ta, không cần phải đa lễ như vậy! Nhanh về nghỉ ngơi đi, ngày mai sau khi phân phối sơn phong xong, các ngươi còn phải đi lựa chọn công pháp nữa!
La Chinh gật gật đầu, rồi sau đó mới đi về dọc theo đường cũ.
Trên đường xuống núi, hắn lấy một Tiểu Viên Khâu đeo vào ngón tay cái của mình. Thử làm theo Tô đạo sư ném phi đao ra ngoài, nhưng khi La Chinh dùng lực kéo về, thanh phi đao liền trực tiếp lao về phía hắn.
La Chinh sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, ngay lập tức hắn liền cúi người nằm xuống dưới đất, mới né tránh được thanh phi đao. Thân thể hắn tuy cường hãn, thế nhưng chỉ sợ mức độ đó còn chưa đủ để mặt đối mặt, ngạnh kháng với thanh phi đao này.
Vừa nãy nhìn thấy Tô đạo sư dùng tay không đón lấy phi đao, trông có vẻ như rất nhẹ nhàng, đến mức La Chinh hắn cũng chẳng thể tìm ra một mẹo nào. Sau khi thử qua nhiều lần, hắn mới hơi chút nắm chắc được một ít.
Lúc hắn trở lại nơi túc xá, thì cũng đã hơn nửa đêm rồi.
Phần lớn đệ tử thí luyện đã ngủ say. La Chinh cũng lặng lẽ đi chỗ ngủ của mình, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần đắm chìm trong giấc ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, các vị đạo sư cùng các đệ tử thí luyện đều tụ tập lại chung một chỗ, bắt đầu thảo luận về việc phân phối sơn phong.
Dựa theo thống kê của ngày hôm qua, những đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí Luyện đã có xếp hạng của riêng mình.
La Chinh, người có thể đánh chết Huyễn Thú Ngũ cấp, đương nhiên sẽ là người được xếp hạng thứ nhất của lần thí luyện này, trở thành đối tượng tranh giành của các vị đạo sư.
Các vị đạo sư vì tranh đoạt La Chinh, lại bắt đầu ồn ào, nhốn nháo cả lên.
Bất quá, đối với những vị đạo sư này, điều này đã trở thành thói quen rồi. Như thể đây là tiết mục "Tranh đoạt đệ để" được tổ chức hàng tháng vậy.
Sau một hồi tranh luận, những đạo sư này vẫn không ai nhường ai. Cuối cùng, chỉ có thể để cho La Chinh tự mình chọn lựa mà thôi.
Đám đệ tử ngoại môn ở một bên sau khi nghe các vị đạo sư nghị luận, cả bọn đều cảm thấy hâm mộ không thôi.
- Tên La Chinh này thật là lợi hại a! Muốn đi ngọn sơn phong nào cũng được.
Hầu hết đám đệ tử đều đang nghĩ, nếu như bọn hắn là La Chinh, chắn chắn bọn hắn sẽ chọn Thiên Nhất Phong rồi. Ngọn sơn phong này chính là ngọn sơn phong đứng đầu trong ba mươi ba sơn phong a.
Các vị đạo sư đều đang chờ đợi lựa chọn của La Chinh. Trong số đó, người được gọi là Từ trưởng lão có vẻ như nắm chắc nhất, Thiên Nhất Phong hắn thanh danh lớn như vậy, là ngọn sơn phong có thực lực mạnh nhất trong ba mươi ba sơn phong. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên đều sẽ chọn gia nhập vào Thiên Nhất Phong hắn.
- Ta chọn Tiểu Vũ Phong.
Ngay lúc này, La Chinh bình tĩnh nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả các đạo sư đều tỏ ra kinh ngạc.
Trong ba mươi ba ngọn núi, khả năng cao là La Chinh sẽ chọn ngọn sơn phong nằm trong mười hạng đầu tiên.
Ví dụ như Hắc Nham Phong, xếp thứ hai. Hay là Hoàn Linh Phong, xếp hạng thứ năm…
Thế nhưng, không ngờ La Chinh vậy mà lại chọn Tiểu Vũ Phong, ngọn sơn phong xếp thứ nhất từ dưới đếm lên!
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Tô Linh Vận bỗng bước ra, cười tủm tỉm, nhìn La Chinh nói:
- Ta chấp nhận sự lựa chọn của ngươi. Giờ đây, La Chinh sẽ là đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong ta!
Lúc này, sắc mặt Từ đạo sư cùng với mấy vị đạo sư khác đều trông có vẻ không được dễ nhìn cho lắm. Đồng thời, bọn họ cũng có chút nghi hoặc, Tô Linh Vận nhất định đã đưa ra một cái giá khá lớn mới có thể làm cho La Chinh động tâm. Bằng không, không đời nào La Chinh lại đi lựa chọn Tiểu Vũ Phong.
- Tô đạo sư, như vậy dường như không được ổn cho lắm?
Từ đạo sư rất muốn La Chinh gia nhập sơn phong của mình.
Chọn lựa đệ tử ưu tú luôn là truyền thống của ba mươi ba ngọn sơn phong. Mọi người đều hiểu rõ, tuy hiện tại biểu hiện của người này cực kỳ ưu tú, nhưng tương lai chưa chắc đã vậy. Dù sao thì, trải qua vô số năm tháng, trong Thanh Vân Tông cũng đã xuất hiện vô số đệ tử có thiên phú dị bẩm, thiên tư ngạo nghễ. Thế nhưng, thành tựu cuối cùng đạt được lại không được bao nhiêu.
Sơn phong càng có nhiều đệ tử ưu tú, hiển nhiên xác suất đạt được thành tựu sẽ càng lớn, đó cũng là một đạo lý dễ hiểu.
- Hả? Từ đạo sư? Ngươi đang nói về việc gì vậy? Có cái gì không tốt sao? Chuyện một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, ta nghĩ không phải là Từ đạo sư không hiểu rõ đấy chứ?
Tô đạo sư cười lạnh nói:
- Nếu như Từ đạo sư muốn phức tạp thêm, tiểu nữ tử cũng có thể phụng bồi tới cùng. Không biết là ngươi có phép lịch sự, tao nhã này hay không?
Nghe Tô Linh Vận nói vậy, cùng với câu trả lời trầm ổn vừa nãy của La Chinh, hẳn là giữa hai người đã thầm có một loại thỏa thuận nào đó rồi. Những vị đạo sư kia ngoại trừ thầm oán hận Tô Linh Vận điện hạ ra, bọn họ có thể nói thêm điều gì cơ chứ?
Nếu như dưới tình huống Tô Linh Vận tùy ý hành động mà không nói đạo lý, bọn họ vẫn còn có thể cùng nàng tranh giành. Hiện tại, nếu như khi không mà lại đi gây sự, chọc giận nàng, vậy thì chính bọn họ tự đi tìm phiền toái tới cho mình rồi.
Vì vậy, lần tranh đoạt đệ nhất đệ tử của năm nay liền kết thúc ngắn gọn như vậy. Kế tiếp, bọn họ lại bắt đầu tranh luận với nhau về đệ tử xếp hạng thứ hai…
Sau khi La Chinh chọn xong, Mạc Xán cũng *nghĩa vô phản cố mà chọn gia nhập vào Tiểu Vũ Phong.
*Nghĩa Vô Phản Cố: làm việc mà không chùn bước, không do dự.
Phải mất đến nửa ngày để tất cả các đệ tử Thử Luyện và đệ tử sĩ tộc lựa chọn nơi quy túc của mình.
Tuy nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc. Kế tiếp, vẫn còn một việc cực kỳ quan trọng cần phải làm, đó chính là lựa chọn công pháp phù hợp cho bản thân.
Trong Thanh Vân Tông, có một đại điện được gọi là Thiên Thư Các.
Bên trong Thiên Thư Các, dường như hầu hết tất cả các công pháp của vương triều đều nằm ở nơi đây.
Thế nhưng, đệ tử Thanh Vân Tông muốn bước vào Thiên Thư Các để chọn công pháp cũng không phải là một việc dễ dàng.
Mỗi một lần lựa chọn đều phải tốn mất một trăm điểm tích lũy. Dựa theo giá cả thị trường, cũng phải tương đương với một trăm Phương Tinh Thạch.
Đối với đệ tử sĩ tộc, đây cơ hồ là một chuyện hết sức đơn giản. Nhưng đối với đa số các đệ tử xuất thân bình thường khác, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Điều quan trọng nhất chính là, bởi vì Thiên Thư Các có quá nhiều công pháp, công pháp cấp cao có, cấp thấp cũng có…
Một vài đệ tử khổ cực tích lũy, cuối cùng cũng được một trăm điểm, đi vào Thiên Thư Các cuối cùng chỉ đổi được một quyển công pháp "Mãng Ngưu Quyền" tầm thường mà thôi.
Loại công pháp này, ở trong vương triều chỉ bán hơn mười lượng vàng mà thôi, thuộc về loại điển hình thông thường. Những ai đổi cái công pháp này đúng là thiệt thòi bà cố rồi a!
Cho nên, phải cực kỳ chú trọng việc tiến vào Thiên Thư Các chọn lựa công pháp.
Tất cả các đệ tử ngoại môn đều có một lần cơ hội miễn phí tiến vào Thiên Thư Các để chọn lựa công pháp.
Dưới sự dẫn dắt của đạo sư, tất cả mọi người đều dời bước, tiến về Thiên Thư Các.
Càng đi vào sâu trong Thanh Vân Tông, lại càng có thể cảm giác được sự bao la của Thanh Vân Tông. Mọi người đi xuyên qua núi rừng, rồi lại đi qua hồ nước, lại đi tiếp qua các loại kiến trúc hùng vĩ, cuối cùng cũng dừng chân lại trước cửa vào của một tòa đại điện.
Tòa đại điện này hoàn toàn được bao phủ bởi màu tím. Nếu như cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy được từng đạo, từng đạo hào quang màu tím từ bên trong đại điện phóng ra bên ngoài.
La Chinh dõi theo hàng nghìn, hàng vạn quang mang màu tím kia, đôi mắt bỗng cảm thấy có chút không thoải mái. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, như thể cùng loại với uy áp mà bức điêu khắc hình Thanh Long tản mát ra vậy. Chỉ là, uy lực so với bức điêu khắc Thanh Long lại yếu hơn rất nhiều.
- Mọi người không nên nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng kia, nó có thể thông qua đôi mắt, gây nên tổn thương cho linh hồn.
Một vị đạo sư dặn dò.
Nghe hào quang màu tím có thể tổn thương linh hồn, trong nội tâm của tất cả các đệ tử ngoại môn đều lập tức cả kinh, vội vàng rời mắt đi nơi khác.
Linh hồn chính là một trong những thứ trọng yếu nhất của cơ thể. Linh hồn bị thương tổn, hay còn gọi là "Hao tổn tinh thần", nhẹ thì mấy ngày liền chóng mặt hoa mắt, toàn thân như vô lực, nặng thì vài năm không cách nào nhúc nhích, thậm chí còn trở thành kẻ ngốc.
- Đạo sư, những thứ ánh sáng này rốt cuộc là cái gì?
Một ngoại môn đệ tử hỏi.
- Đây là "Ý".
Vị đạo sư kia giải thích:
- Vạn vật trên thế gian này đều có Ý tồn tại. Người có Nhân Ý, trời có Thiên Ý, kiếm có Kiếm Ý, tương tự như vậy, đao cũng có Đao Ý.
Vị đạo sư kia chỉ vào hào quang màu tím, nói:
- Hào quang màu tím kia, đã từng là một Hình Thiên Thú. Sau khi bị Thanh Vân Tông ta giết, xương của nó được chôn ở nơi đây, đây chính là Hình Thiên Ý của nó.
Nghe vậy, tâm niệm La Chinh liền khẽ động.
“Nếu nói như vậy, uy áp Thanh Long trong đầu ta kia, chính là Long Ý sao?”
Nghĩ đến cái cảm giác linh hồn không ngừng bị Long Ý xé rách, cái cảm giác thống khổ này, La Chinh cả đời cũng khó mà quên được.
“Nhưng, rốt cuộc Ý là cái gì? Làm sao để có thể suy nghĩ ra được?”
La Chinh cũng không có liều lĩnh đi hỏi về vấn đề này.
Sau khi đợi mọi người đi tới trước cửa của Thiên Thư Các xong, chư vị đạo sư liền dừng bước.
- Đây là cơ hội duy nhất cho các ngươi miễn phí chọn lựa công pháp bí tịch trong Thiên Thư Các. Các ngươi nhanh đi thôi! À, ta có thiện ý, muốn nhắc nhở các ngươi một lần, càng đi vào sâu trong Thiên Thư Các, đẳng cấp công pháp sẽ càng cao. Thế nhưng, uy áp của Hình Thiên Ý trái lại sẽ càng lớn. Dù cho có nhắm mắt lại, Hình Thiên Ý vẫn sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của các ngươi. Cho nên, đi được bao xa thì đi, nhưng tuyệt đối không nên quá cố chấp.
Một vị đạo sư dặn dò.
Đám đệ tử nghe mệnh lệnh xong, liền phân tán ra, hướng về phía Thiên Thư Các mà đi.
La Chinh leo lên những bậc thang, đi vào cửa, ngay sau đó liền bước vào trong một tòa đại điện có màu vàng son rực rỡ.
Ngay chính giữa đại điện, La Chinh trông thấy một văn tự to được làm bằng huyền thiết, văn tự này chính là chữ "Hoàng".
- Đây chính là vùng ven bên ngoài của Thiên Thư Các. Công pháp ở đây đều là Huyền giai công pháp. Những thứ này một xu cũng không đáng, đúng là rác rưởi mà!
Cạnh La Chinh có vài tên đệ tử sĩ tộc hét lên, sau đó bọn hắn liền lướt qua văn tự "Hoàng" kia, đi vào sâu bên trong.
Những công pháp Hoàng giai kia được đặt chằng chịt trên giá sách. La Chinh tiện thể ước tính khoảng chừng một phút.
“Một tầng của giá sách có khoảng một vạn công pháp Hoàng giai. Ở nơi đây có tổng cộng hai mươi tầng, vậy chẳng phải là có khoảng hai mươi vạn công pháp Hoàng giai hay sao?”
Ở trong vương triều, công pháp Hoàng giai được lưu truyền rất rộng rãi. Tuy lời lẽ của những tên đệ tử sĩ tộc kia có phần hơi khó nghe, nhưng lại hoàn toàn chính xác. Những công pháp này thực sự không đáng bao nhiêu tiền.
Chỉ có rất ít người dừng lại nơi này lựa chọn công pháp, đại đa số đều đi vào bên trong.
La Chinh cũng không có nghĩ nhiều, cùng nhóm đông người đi vào bên trong. Trên đường đi, La Chinh nhận ra rằng Mạc Xán không có đi theo mà dừng lại bên trong đại điện chứa Hoàng giai công pháp kia.
Đi tới phía đằng trước vài trượng, mọi người liền tiến nhập vào một đại điện khác. Ở chính giữa đại điện này có một chữ "Huyền".
Cũng không cần nhiều lời, hiển nhiên đây chính là đại sảnh chứa Huyền giai công pháp rồi.
Ở nơi đây, những hào quang màu tím, Hình Thiên Ý, dần dần trở nên dày hơn. Có một nhóm người cảm thấy trong người không khỏe, liền lui ra ngoài.
Muốn ngạnh kháng lại uy áp của Hình Thiên Ý, thì cần phải dựa vào độ cường đại của linh hồn.
Đa phần những người ở đây đều không có rèn luyện qua linh hồn. Chỉ là, dựa vào nhân sinh nên linh hồn mạnh hơn người khác một chút. Có người từ nhỏ linh hồn đã rất yếu. Cái này không liên quan đến thực lực, mà dường như là chênh lệch bẩm sinh.
Một vài người dù cảm thấy cơ thể không khỏe cho lắm, những vẫn không muốn buông bỏ. Bọn hắn đành phải nhắm mắt lại, cố gắng ngạnh kháng lại áp lực của Hình Thiên Ý.
Chẳng mấy chốc sắc mặt của bọn hắn liền chuyển sang màu đen, phảng phất như muốn ngất đi. Cuối cùng bọn hắn đành phải rút lui, một người trong số đó trực tiếp ngất xỉu bên trong đại sảnh, được người khác đưa về.
Hầu hết những người còn lại đều hiểu, Huyền giai công pháp ở nơi đây đã là cực hạn của bọn hắn rồi. Nếu còn tiến vào trong, thì cũng chỉ gây nên tổn thương cho linh hồn của mình mà thôi.
Vì vậy, đại đa số mọi người đều dựng lại tại nơi đây, tìm kiếm công pháp phù hợp với bản thân mình.
Chỉ có rất ít người tiếp tục tiến lên phía trước, đi vào bên trong.
La Chinh, chính là một trong số đó.