<!---->“Hừm! Ta sẽ không để ngươi sống sót mà ra ngoài!” Tên họ Bàng cười lạnh rồi cũng tìm chỗ ngồi xuống.
Vừa rồi bốn người bọn họ đã liều mạng để nhảy lên đài cao này nên đã kích
thích tiềm năng của thân thể tới quá độ. Đây là một loại phá hủy đối với thân thể của võ giả, thậm chí có một số bí pháp còn khiến căn cơ bị tổn hao, nếu không phải vì liên quan đến mạng sống, không ai muốn làm điều
đó.
Biển lửa Phần Thiên mênh mông không phải một thứ bất biến,
trong biển lửa là dung nham, nhưng dung nham này lại có thể cuộn sóng,
cuồn cuộn không ngừng. Nhìn ra nơi xa xa có thể nhìn thấy một vài sinh
vật khó tả ló đầu ra, mở miệng phun ra dung nham cuồn cuộn rồi lại lặn
ngụp trong biển.
Những sinh linh này vốn không giống nhân loại,
chúng có thể bình yên sinh tồn trong dung nham nóng chảy, nhưng nếu rời
khỏi đây chúng sẽ chết.
Thế giới này thật rộng lớn, không thiếu
những điều lạ lẫm. Không biết vị diện vỡ vụn này thuộc về thế giới nào,
sợ rằng trong biển lửa Phần Thiên còn ẩn giấu nhiều bí mật lớn hơn.
Với thực lực của La Chinh hiện giờ vẫn không thể khám phá hết được những bí mật này, nên cùng lắm hắn chỉ có thể cảm thán một chút.
Ngồi trên đài cao, La Chinh cũng điều chỉnh khí tức, lát nữa còn phải ứng phó với giai đoạn hai.
Biển lửa Phần Thiên rộng lớn như vậy, vòng kế tiếp phải tìm được đài cao thứ hai, vậy nên sau khi thuỷ triều xuống, nhất định phải tranh thủ từng
giây mà chạy nước rút, không được lơ là một giây phút nào, đệ tử nào
trên đài cao đều hiểu rõ điều này.
Sau nửa canh giờ, biển lửa Phần Thiên bỗng nhiên nổi sóng gió.
“Thuỷ triều xuống rồi.” Một vị đệ tử thì thào nói. Đối mặt với vòng thử thách tiếp theo, rất khó xác định được tâm trạng là sợ hãi hay hưng phấn, bởi chỉ cần một giây bất cẩn thôi, bọn họ sẽ táng thân trong biển lửa.
Đợi những mỏm đá lại xuất hiện, các võ giả lao như bay khỏi đài cao.
Hành động này rất nguy hiểm, dù gì cũng là biển lửa cuộn sóng dung nham, mà
thủy triều vẫn chưa xuống hẳn. Trong lúc thủy triều chưa xuống hết, rất
có thể có những dao động khiến dung nham nhấn chìm mỏm đá đó. Nhưng để
tranh thủ thời gian nên một vài võ giả đã xuất phát sớm.
Sau khi võ giả thứ nhất nhảy khỏi đài cao, lập tức đến võ giả thứ hai, võ giả thứ ba…
La Chinh ngồi ở bên đài cao cố sức đẩy, thân thể của hắn xoay tròn trên
không trung hai vòng, chuẩn xác đáp xuống một mỏm đá. Dung nham phía
dưới cuộn trào mãnh liệt, tỏa ra nhiệt lượng cực cao. La Chinh không hề
sợ hãi mà bước tiếp.
Đệ tử họ Bàng thấy bóng dáng La Chinh đã đi xa cắn môi hỏi: “Sư đệ, đệ cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Sư đệ kia vẻ mặt rầu rĩ đáp: “Hay là chúng ta chờ đợt thủy triều sau đi.”
Hai đệ tử Lam Vân Tông này không thể đi tiếp nên hai nữ đệ tử Thải Vân Tông cũng không thể chờ. Hai người chắp tay về phía tên họ Bàng: “Bàng sư
ca, đã như vậy chúng ta đành đi trước một bước.”
Nhìn hai bóng
dáng bay từ trên đài cao xuống, tên họ Bàng cũng lắc đầu. Hết cách rồi,
thế giới võ giả là thế đó, hai nữ đệ tử Thải Vân Tông đi cùng bọn hắn,
tất nhiên là hy vọng bọn hắn có thể bảo vệ hai nàng.
Nhưng bọn
hắn thân ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, suýt chút nữa còn làm liên lụy
đến hai nàng ta, vậy nên hai sư muội này đương nhiên sẽ không chọn đồng
hành cùng bọn hắn nữa.
“Mọi chuyện đều tại tên tiểu tử Thanh Vân
Tông kia. Tiên Thiên Tam Trọng, đừng để ta đuổi kịp ngươi. Chờ ta đuổi
kịp ngươi, nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận khi đến thế
giới này!” Mắt tên họ Bàng như hiện lên tia máu, từ khi hắn ta gia nhập
Lam Vân Tông tới giờ, chưa có ai khiến hắn ta thua thiệt như này.
Thực tế từ đầu đến cuối, rõ ràng La Chinh không hề trêu chọc hắn ta, thậm
chí khi mới tiến vào đoạn đầu biển lửa Phần Thiên, La Chinh còn giết hỏa tinh mở đường cho bọn hắn. Nhưng có một số người cứ như thế, mãi mãi
không tự hỏi bản thân mình sai ở đâu mà luôn trút hết mọi lỗi lầm lên
đầu người khác. Với những người này, La Chinh chắc chắn sẽ mặc kệ.
Trên đoạn đường này có khoảng bảy tám võ giả nhưng lại không xảy ra chuyện
như lúc trước. Trong tâm trí mấy vị võ giả này rất rành mạch, mọi người
phải đồng lòng hiệp lực mới vượt qua được biển lửa, nếu như không phối
hợp cùng nhau mà làm trễ thời gian, không kịp chạy đến đài cao tiếp
theo, như vậy tất cả đều sẽ chết.
Vì thế khi gặp những sinh vật
khủng bố trong biển lửa muốn chặn mọi người lại thì tất cả sẽ nhanh
chóng liên hợp, giết chết chúng. Những đệ tử này đều là đệ tử đứng đầu
của các đại tông môn, dù là căn cơ hay thực lực đều vượt xa những đệ tử
thông thường, dù là nữ đệ tử Thải Vân Tông kia thì ra tay cũng rất bất
phàm, cho nên dưới sự hợp lực của mọi người cơ bản không gặp phải thứ gì cản trở.
“Vậy mới đúng chứ. Lúc trước mới nhìn hai tên Lam Vân
Tông đã thấy ngu ngốc, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội
ngu như bò.”
La Chinh thầm nghĩ. Nhưng những người này cũng đâu tính là
đồng đội, ngược lại bọn họ còn là đối thủ cạnh tranh của mình. Chỉ là
trong tình huống nguy hiểm này, mọi người chọn cách liên hợp thôi.
Ngay khi La Chinh đang dồn sức chạy thì chợt nghe tiếng kêu của một vị võ giả: “Mau nhìn xem, đó là cái gì?”
La Chinh nhìn theo hướng vị võ giả kia chỉ, chỉ thấy dung nham trên biển
lửa Phần Thiên cuộn sóng cuồn cuộn, rõ ràng ở dưới dung nham có vật gì
đó đang tiến đến.
Trên mặt các vị võ giả đều hiện vẻ cảnh giác, bọn họ đều hiểu rõ thứ đang tiến đến không phải thứ hay ho gì.
Khi còn chưa rõ dưới dung nham là sinh vật nào thì nó chợt chui ra từ trong dung nham nóng chảy.
Nó trông cực kỳ xấu xí, cả người như hình tam giác, rộng tầm một thước,
còn thân thể cũng rất mỏng, hơi giống con diều, thứ thu hút ánh nhìn
nhất là cái đuôi thật dài của nó, trên đuôi còn chứa đầy móc câu, y như
một cái đuôi ác quỷ.
“Là Hỏa Bức Ma Ngư! Cẩn thận! Sao lại nhiều như vậy!” Một vị võ giả hét thật lên lớn.
Sau khi Hỏa Bức Ma Ngư nhảy ra khỏi dung nham thì càng có nhiều đợt sóng ập đến. Liếc mắt qua bên cạnh thì thấy có ít nhất ba bốn mươi đợt sóng
trào về phía đám võ giả, mỗi một đợt sóng lại mang theo một con Hỏa Bức
Ma Ngư. Nói cách khác là có tầm ba bốn chục con Hỏa Bức Ma Ngư này.
“Mọi người chạy nhau! Tránh nó!” Có người hét.
Trong lòng các võ giả không khỏi rùng mình, tiếp tục chạy điên cuồng, hy vọng với tốc độ này có thể tránh khỏi Hỏa Bức Ma Ngư.
Thế nhưng tốc độ của Hỏa Bức Ma Ngư quả thật là quá nhanh, tốc độ trong dung nham còn nhanh hơn cả tốc độ của võ giả.
La Chinh đã thấy một đợt sóng kéo dài ở phía trước đang ập đến, sau đó Hỏa Bức Ma Ngư nhảy ra từ trong dung nham, nhào đến bên một võ giả.
Thực lực võ giả kia cũng không yếu, đối mặt với Hỏa Bức Ma Ngư này, nháy mắt trong tay đã có một thanh đại đao vàng rực, bay vút lên trời đánh về
phía Hỏa Bức Ma Ngư, đao khí bá đạo xen lẫn đao ý khủng bố cuốn đi theo.
“Đao ý đại thành.” Mắt thấy trong đợt đao này có cả đao ý, La Chinh hơi kinh hãi. Xem ra những đệ tử đứng đầu tông môn khác rõ ràng không thể xem
nhẹ được. Lúc trước hắn nghĩ những võ giả này chỉ bình bình, tốc độ cũng không nhanh, không ngờ lại có người đạt được đao ý đại thành.
“Phụt!”
Con Hỏa Bức Ma Ngư này vụt lên giữa không trung nên cơ bản chẳng có không
gian để tránh né, trong nháy mắt đã bị đao kia chém trúng.
Thế
nhưng thân thể của Hỏa Bức Ma Ngư khổng lồ, tuy đao đã xuyên qua thân
thể mỏng manh của chúng nhưng lại không hoàn toàn chém chết được nó, cái đuôi như ác quỷ hung hăng quật về phía võ giả kia.
Võ giả kia quyết nhanh, nhắm ngay đuôi Hỏa Bức Ma Ngư mà thêm một đao.
“Keng!”
Đao khí kia chém đuôi Hỏa Bức Ma Ngư thế mà lại xuất hiện vài đốm lửa
Cái đuôi này cứng đến thế ư? Võ giả kia trăm ngàn lần không ngờ đao khí của mình cường đại như thế mà lại không thể chém đứt cái đuôi quỷ quái này, nhất thời đơ cả người.
Trong lúc này mà cứ đơ ra thì chính là
đòn trí mạng, ngay trong nháy mắt đơ người đó, cái đuôi Hỏa Bức Ma Ngư
đã lao tới võ giả này. Nếu như bị Hỏa Bức Ma Ngư quấn lấy, võ giả này
cũng sẽ bị kéo vào dung nham, chắc chắn là chết không có chỗ chôn.
Đúng lúc đó, La Chinh quyết định thật nhanh, Lưu Quang Kiếm lao khỏi vỏ, tốc độ toàn thân tăng nhanh gấp ba lần, một đường tàn ảnh xẹt qua thân thể
vỏ giả kia, đồng thời kiếm quang xán lạn màu bạc lóe lên, một nhát kiếm
chém ngay trên đuôi Hỏa Bức Ma Ngư.
“Ngao.”
Hỏa Bức Ma Ngư kêu lên thảm thiết, thân thể tầm một trượng kia xoay mình rồi lại chui
vào biển dung nham. Còn đoạn đuôi kia của nó bay một vòng trên không
trung rồi mới rơi xuống mỏm đá. Mãi đến lúc này, võ giả kia mới hồi phục tinh thần, ý thức được La Chinh đã cứu mình, được La Chinh kéo từ cõi
chết trở về nên vẻ mặt cũng hiện rõ sự cảm kích.