Bách Luyện Thành Thần

Trận thập nhị địa


trước sau

<!---->Phía trước có bảy tám con nhện mặt quỷ nhào về phía La Chinh, La Chinh gần như có thể nhìn rõ chiếc răng nọc của chúng loé ra màu xanh đen sáng bóng, rõ ràng là bên trên có chứa kịch độc. Nếu bị cắn trúng một cái, không mất mạng ngay lập tức thì cũng tê liệt toàn thân.

Đối với răng nọc của nhện mặt quỷ, La Chinh cũng không phải sợ hãi gì, cơ thể hắn là linh khí thượng phẩm, bách độc bất xâm. Nhưng vấn đề là bản thân bị cái thứ gớm ghiếc như thế vây lại, chỉ cần nghĩ thôi là đã nổi hết cả da gà lên rồi.

“Phá cho ta!”

“Vèo vèo vèo vèo...”

Vô số luồng kiếm ý tạo thành lốc xoáy tiến về phía mấy con nhện mặt quỷ kia.

“Leng keng leng keng leng keng...”

Nhưng điều làm La Chinh bất ngờ là khi lốc xoáy kiếm ý của hắn tiến tới đám nhện mặt quỷ thì lại tạo ra âm thanh giống như khi va chạm với kim loại.

“Cứng đến vậy?”

Kiếm ý viên mãn của La Chinh sắc bén đến mức nào? Vậy mà lại không thể chém đứt được lớp phòng ngự của đám nhện mặt quỷ này, chỉ có thể thổi bay bọn chúng thôi.

Sau khi đám nhện mặt quỷ bị La Chinh thổi bay, lăn mấy vòng trên đất thì lại bình yên vô sự bò dậy, há chiếc răng nọc ra kêu “xi xi” với La Chinh, sau đó lập tức nhào lên lần nữa.

Nếu La Chinh sử dụng toàn lực, tất nhiên có thể đánh chết mấy con nhện mặt quỷ này. Theo phán đoán của hắn, lực phòng ngự của mấy con nhện mặt quỷ này có lẽ thấp hơn Hoả Bức Ma Ngư một chút. Nhưng nhiều nhện mặt quỷ như vậy, nếu giết từng con, từng con thì hoàn toàn không thể giết hết.

Vì vậy La Chinh chỉ có thể lợi dụng kiếm ý cuốn mấy con nhện này đi rồi bản thân thì không ngừng đi về phía con đường do mấy đệ tử Vân Điện mở ra.

Bị mấy con nhện mặt quỷ này đuổi theo một lúc lâu, cuối cùng La Chinh cũng chạy ra khỏi khu rừng. Vừa mới lao ra khỏi rừng đã thấy một khe núi rộng lớn, mà rõ ràng đám đệ tử Vân Điện kia đang ở đó.

Hoá ra không phải chỉ có mình La Chinh bị mấy con nhện mặt quỷ này vây công, đám đệ tử Vân Điện cũng vậy. Trong khe núi rộng rãi này chất đầy thi thể của nhện mặt quỷ, cách đó không xa có mười hai vị đệ tử Vân Điện đang đứng ở vị trí của mình, bố trí trận pháp.

Võ giả có thể lợi dụng sự kết hợp của chân nguyên và công pháp để thi triển một vài trận pháp mạnh mẽ.

Mười hai vị đệ tử Vân Điện trước mắt này đang làm như thế. Trận pháp của bọn họ được Vân Điện truyền thừa, hình như uy lực của trận pháp này rất lớn. Từng đợt nhện mặt quỷ kéo tới xung quanh thì chợt nghe thấy gã thanh niên mặc áo trắng đứng ở giữa đưa ra mệnh lệnh: “Canh Kim Thích!”

Sáu người bên trái cùng duỗi tay trái ra, đè vào một huyệt vị trên cánh tay phải của mình, sau đó chân nguyên của sáu người dung hợp lại với nhau, ngưng tụ thành từng cây giáo dài màu vàng trên mặt đất, ngay lập tức đâm xuyên một đợt sóng lớn nhện mặt quỷ.

Sau đó gã thanh niên mặc áo trắng lại ra lệnh: “Tị Hoả Thiêu!”

Sáu vị đệ tử khác của Vân Điện lại bắt đầu vận chuyển chân nguyên, từng đợt lửa đỏ hừng hực cuốn về phía một đám nhện mặt quỷ khác, uy lực của ngọn lửa này vô cùng lớn, chỉ một lát đã đốt mấy con nhện mặt quỷ kia thành tro.

Gã thanh niên mặc áo trắng đứng ở giữa nhìn thấy La Chinh lao đến đây một mình, sau lưng còn dẫn theo một đám nhện mặt quỷ, sắc mặt trầm xuống: “Đệ tử Vân Điện chúng ta đang vượt ải, sao lại có người khác đi vào là thế nào?”

Gã thanh niên áo trắng nói xong, sắc mặt mười hai vị đệ tử khác cũng u ám chằm chằm nhìn La Chinh, rõ ràng bọn họ không muốn có người khác đi vào đảo nhỏ này, cho nên mới phái hai người đứng canh giữ ở lối vào đài cao, không ngờ vẫn có người đi vào được, đúng là không biết sợ chết là gì.

Kiếm ý trong tay La Chinh vô cùng lớn, tạo thành kiếm ý hộ thể, bao bọc bản thân kín không một kẽ hở, mấy con nhện mặt quỷ nhào về phía La Chinh đều không có kết quả tốt đẹp gì, hễ con nào nhào lên là bị kiếm ý của hắn bắn ngược lại ngay.

Nghe thấy lời nói của gã thanh niên áo trắng kia, La Chinh vẫn đứng thẳng tại chỗ, cười lạnh nói: “Thử Luyện Giả Chi Lộ là do nhà ngươi mở hay sao? Không lẽ các ngươi vượt ải thì ta không được vào à? Nực cười!”

Sắc mặt mười ba người Vân Điện bất ngờ thay đổi, đặc biệt là trong ánh mắt của gã thanh niên áo trắng kia lộ ra một chút hung ác nham hiểm. Ban đầu, gã chỉ muốn cảnh cáo thằng nhóc này một phen rồi đuổi hắn đi là được rồi, không ngờ tên này lại không biết điều đến thế.

“Hừ! Nếu ngươi đã muốn chết thì đừng có trách ta.” Bỗng nhiên gã thanh niên áo trắng lên tiếng: “Khảm Phong Sát!”

Gã thanh niên áo trắng này cũng là một người tàn nhẫn quyết đoán, một lời không hợp đã trực tiếp mượn đại trận của cấp dưới để giết chết La Chinh!

Đại trận do mười hai vị đệ tử Chiếu Thần Cảnh tạo ra, uy lực sao lại không khủng bố cho được?

Lại lấy mấy con nhện mặt quỷ kia làm ví dụ, La Chinh phải dùng toàn lực để thi triển một kiếm mới có thể tiêu diệt được một con, có lẽ sử dụng phi đao nát thì có thể giết chúng nhanh hơn, nhưng có nhanh hơn nữa thì vẫn kém đại trận này của bọn họ, bọn họ chỉ cần dùng chân nguyên công kích một lần là có thể giết chết một đám nhện mặt quỷ lớn rồi.

Thấy từng cơn gió màu tro nhạt hình thành, cuốn đến chỗ mình, mặt La Chinh biến sắc, lui về sau ngay lập tức.

Mẹ kiếp! Gã thanh niên áo trắng trong đám đệ tử Vân Điện này đúng là kẻ hung ác, vừa gặp mặt đã ra tay, thật là bá đạo.

Cũng có nhiều người rất bá đạo, nhưng muốn bá đạo thì
cần phải có thực lực, đối mặt với đại trận do đệ tử Vân Điện tạo thành, cho dù là La Chinh cũng chỉ có thể tạm tránh đi, chạy về một hướng khác của khe núi để trốn.

“Bây giờ mới muốn trốn? Muộn rồi...” Gã thanh niên áo trắng cười lạnh nói, vung tay lên, cái Khảm Phong Sát được tạo ra từ đại trận lại bám theo La Chinh một đoạn.

Áp lực của ngọn gió này đúng là rất khủng bố, gần như phá huỷ tất cả những thứ gặp phải trên đường, bất kể là nhện mặt quỷ hay là núi đá cứng rắn thì đều bị cơn gió này xoắn giết thành mảnh vụn, bột phấn.

Tuy bản thân La Chinh có cơ thể là linh khí thượng phẩm, không đến mức bị xoắn chết, nhưng nếu bị cuốn vào thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương nặng. Đối mặt với sự xoắn giết của Khảm Phong Sát, La Chinh lập tức tăng tốc đến cực hạn! Lúc này chỉ có thể không ngừng thay đổi phương hướng, nhanh chóng tránh né.

Khảm Phong Sát kia cũng liên tục dán sát sau lưng La Chinh, dưới sự điều khiển của gã thanh niên áo trắng ở đằng kia, nó cứ như hình với bóng, theo sát không ngừng!

“Kiếm bộ!”

Dưới tình huống nguy cấp, La Chinh thi triển ra kiếm bộ quỷ dị, không ngừng thay đổi phương hướng, thân hình lúc xa lúc gần, lúc bên trái lúc bên phải.

Mãi đến khi La Chinh đi vòng ra phía sau khe núi, rời khỏi tầm mắt của đám đệ tử Vân Điện thì cái Khảm Phong Sát kia mới mất đi mục tiêu, cuối cùng mạnh mẽ lao vào vách đá.

Với uy lực của cơn gió này, La Chinh đoán nó có thể trực tiếp đào vách đá thành một cái hang lớn. Nhưng đúng vào lúc này, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Lúc cơn gió vừa đụng vào vách đá ở đằng kia, bề ngoài của vách đá lại xuất hiện một vầng ánh sáng màu vàng, bao bọc lấy vách đá dựng đứng, mặc cho cơn gió này cắt chém thế nào thì cũng không thể cắt được dù chỉ một chút.

“Vách đá này... bên ngoài có một tầng kết giới? Đây là một phần của cửa thử luyện ẩn sao?”

Những thứ trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, đều là do tổ tiên sắp đặt ra từ hàng trăm năm trước, nếu đã gọi là Thử Luyện Giả Chi Lộ, vậy thì tất nhiên cửa thử luyện ẩn này cũng lấy khảo nghiệm là chính, La Chinh vừa mới lên đảo nhỏ đã gặp phải mấy con nhện mặt quỷ kia, nhưng cũng không rõ nội dung thử luyện thật sự cuối cùng là gì.

Dưới tình huống vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, La Chinh không dám tuỳ tiện đi tới đi lui. Mấy tên đệ tử của Vân Điện còn hiểu rõ Thử Luyện Giả Chi Lộ hơn hắn, nếu như bọn họ chọn giết đám nhện mặt quỷ ở bên kia khe núi thì nhất định là có mục đích gì đó. Ngay lập tức La Chinh núp vào một góc của khe núi, lén lút quan sát động tĩnh của đám đệ tử Vân Điện này.

Ở cổng vòm bên ngoài, hình ảnh của La Chinh đang hiện ra trên Tín Khuê.

Uy lực của Khảm Phong Sát vừa rồi quá đáng sợ, sắc mặt Thạch Kinh Thiên có hơi khó coi. Nếu như La Chinh thật sự bị cuốn vào, thì tưởng tượng cũng biết rõ kết quả. Cũng may, tên nhóc La Chinh này trốn nhanh...

“Triệu Tiểu Hoa cũng không phải dễ chọc đâu, nếu bây giờ La Chinh đi gây sự với hắn, có lẽ sẽ phải chịu thiệt.” Phí Hàm lắc đầu nói.

“Ầy! Thực lực của Trác Bất Phàm còn mạnh hơn Triệu Tiểu Hoa một phần, La Chinh vừa gặp phải Triệu Tiểu Hoa đã trốn nhanh như thỏ rồi, vậy nếu gặp Trác Bất Phàm có lẽ còn thảm hơn. Thạch Kinh Thiên, có lẽ ngươi nên dạy đám đệ tử Thanh Vân Tông các ngươi, không nên cái gì cũng tự cho mình là đúng, cái mạng này cũng chỉ có một thôi nha!” Long bà bà nhìn thấy cảnh La Chinh cướp đường mà chạy lúc bị Khảm Phong Sát đuổi theo, lại nhếch môi nở nụ cười.

Nhưng Phí Hàm lại lắc đầu nói: “Vậy cũng chưa chắc, những đệ tử của Vân Điện chúng ta có thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ thì thực lực nhất định được xếp vào loại đứng đầu, huống chi Khảm Phong Sát vừa rồi là từ trận Thập Nhị Địa do Triệu Tiểu Hoa tập hợp sức mạnh của mười hai vị đệ tử tạo thành. Đừng nói là La Chinh, cho dù là cường giả mới vào Thần Đan Cảnh thì chỉ sợ cũng khó có thể vượt qua được. La Chinh lựa chọn chạy trốn cũng là chuyện bình thường.”

Thạch Kinh Thiên cũng thuận thế phản kích Long bà bà: “Phí trưởng lão nói phải. Mười hai người, lại thêm một tên Triệu Tiểu Hoa thì chính là mười ba người đối phó với một người, vậy mà lại để La Chinh chạy thoát mất. Hừ! La Chinh của chúng ta có chật vật đến mức như ngươi nói đâu? Huống chi mấy tên đệ tử Vân Điện này cũng không thể cứ bày ra trận Thập Nhị Địa mãi được, chưa chắc La Chinh phải chịu thiệt đâu!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện