Bách Luyện Thành Thần

Không gian thuấn di(1)


trước sau

<!---->(1)Thuấn di: di chuyển trong chớp mắt, dịch chuyển tức thời.

Không thể không nói, bởi vì La Chinh nghĩ đến việc bán Thiên Diễn Tinh Hoa để lấy Phương Tinh nên cũng không hấp thụ hết Thiên Diễn Tinh Hoa.

Khi còn ở Đông Vực, sức mạnh của hắn hoàn toàn đủ dùng, sức mạnh hơn 100 miếng vảy rồng bộc phát ra khiến trong những người cùng giai, thậm chí cả cường giả Chiếu Thần Cảnh đều hiếm có địch thủ.

Thế nhưng vào thời khắc này thì chút sức lực đấy chẳng đáng là gì, sớm biết như vậy thì nên hấp thụ nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa một chút. Nếu như bây giờ hắn có thể thắp sáng được 500 miếng vảy rồng, thậm chí còn nhiều hơn thì chưa biết chừng chỉ cần tay không cũng có thể dỡ con rối linh hoạt này xuống...

Chẳng qua La Chinh còn phải lo suy xét về cường độ thân thể của mình.

Cho dù sức mạnh của vảy rồng có lớn hơn nữa thì cũng phải suy xét đến vấn đề thân thể. Nếu như thân thể của hắn không chịu được sức mạnh khổng lồ như vậy thì thứ tan vỡ đầu tiên không phải là đối thủ, mà là thân thể của mình.

Thân thể linh khí của hắn tuy mạnh không gì sánh bằng, nhưng gia tăng sức mạnh quá mức khổng lồ thì chỉ sợ thân thể đó cũng phải nứt toác.

Nếu muốn tránh thoát từ trong tay con rối này thì La Chinh quả thực không thể làm nổi được, nhưng hắn lại chú ý tới một chi tiết.

Con rối này dường như chỉ dựa vào hai lưỡi dao sắc bén dưới chân để cố định mà thôi. Nói cách khác, phần dưới của nó bất ổn!

Đối mặt với một mũi khoan càng ngày càng gần trái tim mình, La Chinh dùng sức tránh ra sau một cái, toàn thân con rối lại lay động, theo góc độ lay động của nó, La Chinh lại nghiêng về phía trước một cái, hai lưỡi dao sắc bén dưới chân con rối liền không thể rút ra khỏi đài đá, nó cần cân bằng thân thể của chính mình!

“Kẹt kẹt kẹt...”

Con rối nắm lấy La Chinh lui về phía sau được mấy bước, bước nào bước nấy đều ngả ngả nghiêng nghiêng, lưỡi dao sắc bén trên hai chân cắm vào đài đá tạo thành một lỗ thủng.

Lúc này chính nó cũng ngả nghiêng hết bên nọ sang bên kia, khó có thể cố định được thân hình của mình, còn La Chinh từ đầu đến cuối đều không ngừng giãy dụa, làm tăng thêm biên độ lay động của con rối!

Con rối không ngừng lui về phía sau, khoảng cách giữa La Chinh với rương màu bạc cũng càng ngày càng gần, chỉ cần chạm vào rương màu bạc thì cửa ải này coi như được thông qua, xem ra hy vọng càng ngày càng gần.

Nhưng khi con rối đang không ngừng lui về phía sau thì bỗng nhiên có một cái móc dài thò ra từ dưới thân nó, lập tức bắn ra cắm vào đài đá. Phần đuôi cái móc này còn có hai mảnh gai ngược, sau khi bám vào đài đá thì đã chặt chẽ cố định được thân thể lại.

“Mẹ nó! Cái này...”

La Chinh nhịn không được mà chửi tục một câu.

Thời điểm thực lực không đủ nên chỉ có thể lợi dụng mánh khóe, La Chinh vất vả lắm mới nghĩ ra được một cách có thể sử dụng, vậy mà lại bị cái con rối này phá giải mất.

Con rối này, cũng quá thông minh đi?

Lẽ nào nó vốn có trí tuệ? Hay nên nói là, bên trong nó căn bản là còn có một linh hồn?

La Chinh còn nhớ rõ tên người hầu A Phúc ở trong Tiên Phủ kia chính là một con rối, nhưng lại có một linh hồn người sống sờ sờ bên trong. Không chỉ có như vậy, A Phúc còn nói trong những năm tháng dài đằng đẵng như vậy, nó đã từng chế tạo ra ba con rối, cũng từng rút hồn phách của người thật rồi nhập vào trong đó.

Nếu trong Tiên Phủ đã có kỹ thuật này thì trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng có thể có.

Nhưng cứ cho là La Chinh nghĩ thông rồi thì cũng chẳng có tác dụng gì. Sau khi con rối ổn định lại thân hình của mình thì cái mũi khoan kia lại bắt đầu phát ra tiếng kêu ong ong, lao về phía ngực La Chinh.

“Vẫn không tránh được sao?” La Chinh nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Càng là đến trước bờ vực sống chết thì càng không được hoảng loạn. Có khi thời điểm có thể xoay chuyển tình huống chỉ xuất hiện ở trong một tích tắc ngắn ngủi mà thôi.

La Chinh thở ra hắt một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo, hoảng loạn chỉ làm cho mình chết nhanh hơn.

Mới vừa rồi La Chinh đã lợi dụng đặc điểm phần thân dưới bất ổn của con rối để đẩy nó ra ngoài mấy bước, khiến mọi người thấy được một chút hy vọng, thế nhưng con rối này quả quyết cố định bản thân lại khiến hầu như tất cả mọi người đều nghĩ La Chinh chết chắc rồi.

Xích Lôi Tử Huyền Thiết đã vững vàng khóa chết La Chinh thì căn bản không có khả năng tránh thoát. Bọn họ thực sự không nghĩ La Chinh còn có biện pháp nào để chạy trốn khỏi bàn tay con rối này.

Nhưng đúng lúc này, La Chinh thấy bên phải hắn có một vệt đen cách đó không xa.

Vệt đen này có thể thấy ở khắp nơi trong không gian đổ nát của Thử Luyện Giả Chi Lộ, đây là bởi Thử Luyện Giả Chi Lộ đã bị phá nát, không gian không được củng cố vững chắc như Đại Thế Giới nên xuất hiện rất nhiều kẽ hở.

Nếu trải qua thêm mấy ngàn, mấy vạn năm nữa thì những khe hở không gian sẽ dần biến thành vết nứt không gian, đến lúc đó toàn bộ Thử Luyện Giả Chi Lộ đều sụp đổ.

La Chinh không biết mấy cái đường này chính là nơi yếu nhất của không gian, cũng chính là khe hở không gian...

Thế nhưng hắn lại biết rằng bản thân có thể thông qua đường nét này, đạt được hiệu quả di chuyển trong chớp mắt!

Khi vừa bước vào Thử Luyện Giả Chi Lộ hắn đã lĩnh ngộ được một chút quy tắc không gian, hơn nữa cũng đã thử di động theo mấy đường nét này. Hắn biết không phải mình di chuyển mà là mượn những đường nét này để đạt được hiệu quả thuấn di!

Lợi dụng quy tắc không gian mà thuấn di, chính là đang ở một chỗ này nhưng trong nháy mắt liền biến mất rồi lại xuất hiện một địa điểm khác.

Lúc trước La Chinh lợi dụng những đường này để mà di chuyển, nhưng
thực tế chính là thuấn di trong không gian! Bởi vì hắn thuấn di từ đầu đường tới cuối đường gần như không tốn mất chút thời gian nào.

Cách di chuyển thần kỳ này khiến La Chinh mừng rỡ không thôi. Đáng tiếc, La Chinh cảm thấy không hữu dụng lắm... Bởi vì hắn muốn di chuyển thì phải dựa vào những vệt đen này, mà độ dài mỗi vệt đen lại quá ngắn, dài nhất cũng chỉ dài có mấy mấy trượng, ngắn nhất có khi chỉ dài có mấy tấc.

Vệt đen trước mắt này chỉ dài có một thước, thế nhưng đã đủ giúp hắn thoát khỏi tay con rối kia!

Tuy La Chinh bị bốn móng vuốt sắc bén chế trụ cổ tay và mắt cá chân, thế nhưng hắn vẫn có phạm vi hoạt động nhất định. Lúc này không còn thời gian cho La Chinh nghĩ nhiều nữa, bởi cái mũi khoan kia chỉ còn cách trái tim hắn chưa tới nửa thước. Nếu như trái tim bị mũi khoan này xuyên thấu, nghiền nát thì dù thân thể La Chinh có mạnh mẽ thế nào thì cũng phải chết!

La Chinh lại một lần nữa tích tụ sức mạnh toàn thân, tay phải đột nhiên giơ ra, nhưng vẫn còn cách vệt đen kia một chút.

“Còn khoảng hai tấc!”

“Một chút nữa thôi!”

Lúc này mũi khoan kia đã đâm đến ngực La Chinh, thậm chí đã đâm rách da ngực hắn. Thân thể La Chinh đã cảm nhận được mũi khoan không ngừng xoay tròn và sức mạnh của nó đang dần tiến vào.

“Bắt được rồi!”

La Chinh cắn răng vươn ngón tay về phía vệt đen kia.

Trong nháy mắt La Chinh chạm vào vệt đan, bóng dáng hắn tạo ra vô số bóng người dọc theo đó, cứ như vậy quỷ dị thoát khỏi con rối.

Bốn vuốt sắc nhọn con rối dùng để bắt La Chinh rỗng tuếch, giống như La Chinh tan biến vào hư không.

Trên thực tế, La Chinh dựa vào chút lĩnh ngộ của bản thân với quy tắc không gian mà di chuyển chỉ trong nháy mắt.

Mặc dù phạm vi di chuyển rất nhỏ, chỉ khoảng hai thước, thế nhưng hắn đã thoát khỏi con rối.

Rõ ràng chuyện này khiến con rối đơ cả người, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không nhớ phải công kích La Chinh!

Còn La Chinh lại nhân cơ hội này, nhanh chóng xông về kia rương báu màu bạc. Khi tay hắn chạm vào rương màu bạc, ánh kim loại sáng bóng bao quanh con rối từ từ tối đi.

“Két két két két két...”

Con rối thu lại chiếc móc dài cố định thân thể mình, từ từ trở về trong huyệt động. Khi đi ngang qua người La Chinh, dường như nó còn liếc mắt “nhìn” La Chinh một cái.

La Chinh đưa tay đặt trên rương báu màu bạc, mỉm cười với nó, đồng thời hỏi: “Ngươi ở trong con rối, ta nói đúng không?”

“ Két két…”

Con rối dừng bước, dừng lại tại chỗ.

“Ta biết ngươi ở bên trong con rối, nếu như có cách giải phóng bản thân, ta... có thể giúp ngươi, nếu như ngươi có thể nói cho ta biết.” La Chinh nói thêm.

Sau mấy nhịp thở, con rối vẫn bước về sơn động.

Linh hồn bị luyện vào trong con rối, nhìn qua thì thấy có được một cỗ sức mạnh vô địch, thân thể trường sinh bất tử, thế nhưng sống trong đó cũng là một chuyện rất đáng sợ, lúc này “chết” cũng không khiến bọn họ sợ hãi, mà ngược lại “sống” mới là chuyện đáng sợ hơn nhiều!

Lúc trước khi La Chinh tiến vào trong Tiên Phủ, A Phúc nhìn thấy hắn mà hưng phấn như thế, đồng thời cũng tự nói với hắn rằng thân là con rối, sống mấy nghìn vạn năm là một chuyện kinh khủng không gì sánh được! Khi đó La Chinh cũng đã cảm nhận được chỗ kinh khủng trong đó.

Nói vậy thì có lẽ linh hồn trong con rối này cũng phải đối mặt với một vấn đề tương tự. Chỉ tiếc là dường như nó chỉ có tác dụng giết chóc, không thể giao tiếp với mình. Nếu có linh hồn thì hẳn là có thể giao lưu thông qua linh hồn hắn, nhưng có khả năng linh hồn nó cũng đã bị phong ấn hoàn toàn.

“Ha ha ha ha ha ha!” Dưới cổng vòm lối vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, Thạch Kinh Thiên cười vô cùng vui sướng.

Trưởng lão Phí Hàm cũng lắc đầu cười nói: “Không ngờ, thật không ngờ. Đúng là trời không tuyệt đường người! Ngay từ đầu La Chinh đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của những vệt đen này, giờ lại vừa học vừa dùng, thật không đơn giản!”

“Đây cũng là biểu hiện cho số mệnh của La Chinh. Số mệnh hắn thật là quá mạnh mẽ!” Ánh mắt Thạch Kinh Thiên sáng quắc. Lúc nãy, dù là Thạch Kinh Thiên cũng đã nghĩ đến kết quả của La Chinh, nhưng không ngờ bên cạnh hắn lại tồn tại một cái kẽ hở không gian, cố tình là La Chinh còn lĩnh ngộ ra một chút quy tắc không gian, lợi dụng nó để chạy trốn khỏi tay con rối kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện