<!---->Tốc độ tăng tu vi của La Chinh cũng không phải chậm, chỉ có điều so với những thiên tài kia thì cũng chẳng nổi bật.
Cho dù so sánh với những sĩ tộc trong Đông Vực cũng hơi thua kém một chút. Ví dụ như lúc La Chinh tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của Thanh Vân Tông, Mạnh Thường Quân chỉ mới là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, nhưng đến lúc gặp lại thì Mạnh Thường Quân đã là Tiên Thiên Ngũ Trọng rồi.
Có điều, bình thường để tu vi tăng lên nhanh chóng như vậy sẽ phải trả một cái giá rất lớn, lợi dụng một vài đan dược giúp nâng cao cảnh giới, cưỡng chế tăng tu vi của bản thân, cái giá phải trả là căn cơ không vững. Một khi căn cơ không vững sẽ ảnh hưởng đến việc nâng cao cảnh giới trong tương lai.
Có điều trong Đông Vực, võ giả Chiếu Thần Cảnh đã có thể xưng bá một phương, phần lớn mọi người vốn không nghĩ đến chuyện đột phá Chiếu Thần Cảnh để bước vào Thần Đan Cảnh, thậm chí là cảnh giới cao hơn!
Căn cơ của La Chinh vô cùng vững chắc, vào những lúc thích hợp La Chinh còn tiến hành áp chế bản thân, cho đến khi hoàn toàn không thể áp chế được nữa mới để bản thân tùy ý đột phá. Chuyện này cũng giống như tinh mãn tự tràn, sau khi tích góp đến một mức nhất định thì sẽ đột phá một cách tự nhiên.
Sau khi ổn định lại tu vi của bản thân, La Chinh cũng không lộn xộn, tiếp tục ngồi tĩnh toạ trong ao máu Giao Long. Mặc dù Giao Long không phải là Chân Long, nhưng trong máu của nó cũng chứa đầy năng lượng cường đại lại tinh thuần, để loại năng lượng này tuỳ ý gột rửa nhục thể của mình sẽ rất có lợi.
Có điều cho dù là La Chinh thì mức độ hấp thu cũng có giới hạn, máu Giao Long ở tông môn lục phẩm cũng là thứ vô cùng trân quý, cho nên mới phải dùng cái ao tinh xảo như thế để chứa. Hắn hấp thu lâu như vậy mà cũng không thấy máu trong ao vơi đi bao nhiêu.
Đúng lúc này, trong đầu La Chinh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười “hắc hắc”.
Sau khi con Thanh Long kia cắn nuốt tinh phách Giao Long, hình như nó sôi nổi hẳn lên, có thể là tinh phách Giao Long đã tẩm bổ cho thần hồn của nó, để thời gian Thanh Long tỉnh táo nhiều hơn.
“Ngươi cười cái gì?” La Chinh hỏi.
“Cái này... Máu Giao Long kia, có thể cho ta hấp thụ được chứ?” Thanh Long cười nói.
La Chinh trợn trắng mắt. Không ngờ cũng có lúc con Thanh Long này biết ngại, lúc trước nó nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải lấy cho bằng được.
Có thể là vì vừa mới lấy tinh phách của con Giao Long kia xong mà giờ lại mở miệng nói với La Chinh thì với tư cách là một con Chân Long cao cao tại thượng, đúng là có hơi mất thể diện thật.
“Nhưng máu Giao Long này cũng không phải của một mình ta. Nói thế nào thì Tiểu Điệp cũng có một nửa.” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ khó xử. Thật ra là La Chinh muốn bóc lột một chút gì đó từ chỗ con Thanh Long này.
Không ngờ con Thanh Long này cũng không ngốc: “Hừ! Nha đầu kia gian xảo hơn ngươi nhiều. Giá trị những linh thảo linh dược trong vườn thuốc kia cũng không kém gì một ao máu Giao Long này. Trong vườn thuốc ở đằng kia có một gốc Thái Âm Ma Phí Thảo tám nghìn năm, chỉ một gốc đấy thôi cũng đủ hơn cả ao máu Giao Long này rồi. Ngươi vẫn muốn chia mỗi người một nửa với nàng ta sao?”
Sao ánh mắt của con Thanh Long này lợi hại thế? Dù đang ở trong đầu La Chinh nhưng chỉ cần cảm nhận một chút là có thể nhận ra được mấy thứ có giá trị.
Thật ra trong mắt của Thanh Long, dù là Thái Âm Ma Phí Thảo hay là một ao máu Giao Long này cũng chỉ giống như đồ bỏ mà thôi. Cho dù là cây Thiên Tuyệt Đạo cực kỳ trân quý kia cũng chỉ có thể được đánh giá là “bình thường”. Nếu không phải bây giờ nó ở cái dạng này thì nhất định sẽ không đi hấp thu máu Giao Long. Lúc này nó quan tâm ao máu Giao Long như vậy cũng là do tình thế bắt buộc mà thôi. Chỉ là, nó không biết phải làm thế nào để mở lời.
“Nhưng nếu ta thật sự hấp thu ao máu Giao Long này thì chỉ sợ nha đầu kia sẽ không chịu bỏ qua đâu.” La Chinh vẫn cố chấp nói như trước, trong mắt lộ ra vẻ gian xảo.
Thanh Long trầm ngâm một chút rồi mới lên tiếng: “Nhóc con, ngươi nói đi, muốn cái gì? Ta có thể truyền thụ cho ngươi! Có điều công pháp tu luyện của tộc Chân Long chúng ta thì giờ ngươi hoàn toàn không có cách nào nhận nổi. Nếu như muốn bí tịch công pháp, ta cũng không cho ngươi quá nhiều được. Mà dù có cho ngươi cũng không dùng được!”
“Ta cũng không có ý đó, đây là tự ngươi nói đấy nhé.” Lúc này lại đổi thành La Chinh cười hắc hắc.
“Đã vậy, ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp chế tác phù văn! Phương pháp này được xem như là đỉnh cao của trình độ chế tạo phù văn trong tộc Chân Long chúng ta.” Lúc này Thanh Long mới lên tiếng.
Thật ra Thanh Long đã định truyền thụ một vài thứ cho La Chinh từ lâu rồi. Với vốn kiến thức và tầm mắt của Thanh Long, thì chỉ cần truyền một vài thứ cho La Chinh cũng có thể cho hắn rất nhiều lợi ích. Chỉ là tu vi và cảnh giới hiện tại của La Chinh quá thấp, có rất nhiều thứ La Chinh vốn không hiểu được, hoặc là không cách nào phát huy.
Ngược lại bí thuật vẽ phù văn thì có thể truyền cho La Chinh được. Dù sao phù văn trên thế giới này nhiều lắm, cũng có rất nhiều phương diện cần dùng đến. Nếu La Chinh trở thành một phù văn sư xuất sắc thì rất nhiều phiền phức sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Ví dụ
như ảo trận sư của Đông Vực thật ra chính là một biến tướng của phù văn sư. Chỉ là ảo trận sư sử dụng rất nhiều loại phù văn đặc biệt để dựng nên ảo trận, mà một ảo trận cỡ lớn thường làm từ mấy trăm phù văn, thậm chí có trận còn dùng tới nghìn phù văn, nếu phải giải thích thì thật ra ảo trận sư cũng là một loại phù văn sư.
Luyện khí cũng cần đến phù văn. Khi luyện khí dùng một vài phù văn đặc biệt có thể làm tăng xác suất luyện khí thành công lên rất nhiều, thậm chí còn thăng cấp vũ khí. Luyện đan cũng cần phù văn, lý do thì cũng giống như luyện khí.
Bây giờ La Chinh đã có con đường phát tài là Thiên Diễn Tinh Hoa, thậm chí còn từng có lần muốn dựa vào Thiên Diễn Tinh Hoa để trở thành một vị luyện khí sư. Thế nhưng cho đến nay La Chinh cũng chỉ mới nắm giữ được cách dung luyện. Phần quan trọng nhất trước đó là rèn luyện binh khí thì La Chinh lại chưa thử sức lần nào.
Dưới tình huống như vậy, nếu như Thanh Long đồng ý truyền thụ một bộ bí thuật phù văn thì không còn gì tốt hơn.
Thanh Long vừa nói xong, La Chinh lập tức cười nói: “Được vậy thì còn gì bằng! Máu Giao Long này ngươi hút hết đi! Dù sao ta cũng đã hấp thu một lần rồi.”
“Nhóc con ngươi...” Đối mặt với La Chinh ngang nhiên lừa bịp tống tiền, Thanh Long cũng không biết làm thế nào.
Tiểu Điệp ghi chép hết lại từng gốc linh dược trong vườn thuốc một lần, xử lý những linh dược này cần phải vô cùng cẩn thận, nếu như không biết mà tùy tiện chạm vào thì tổn thất không thể lường trước được. Ví dụ như Bồi Anh Thảo, nếu tùy tiện chạm vào thì rễ của nó sẽ phát ra tiếng khóc thê lương nỉ non của trẻ con, sau đó gốc cây này lập tức khô héo, hoàn toàn mất đi giá trị. Lại ví dụ như “nước bọt Hỏa Long”, chỉ cần chạm vào một chút sẽ bị nhiễm phải hỏa độc vô cùng khó giải.
Bằng thủ pháp đặc biệt, sau khi Tiểu Điệp xử lý xong những linh dược này, nàng nghĩ đến La Chinh còn đang ngâm trong ao máu, mà ở đây lại có vài loại linh thảo có thể hoà vào đó để tinh lọc chân nguyên, tẩy rửa đan điền, củng cố tu vi của hắn.
Nàng cũng không phải là người nhỏ mọn, hơn nữa làm sao Tiểu Điệp không nhìn ra tiềm lực của La Chinh? Tu vi như thế đã có kiếm linh hoá hình, nhân vật như vậy, lớn lên trong Vân Điện thì tương lai tiền đồ rộng mở, nghĩ thôi cũng biết có thể đem đến cho Vân Điện lợi ích thế nào.
Ngay sau đó nàng đào ra vài cọng linh thảo đi tới cạnh ao máu, đôi mắt đẹp liếc nhìn xuống dưới, lập tức đơ cả người.
“Máu Giao Long!” Tiểu Điệp không thể ngờ La Chinh mới ngâm một hồi mà máu Giao Long đã không còn nữa? Điều này sao có thể!
Máu Giao Long cũng không phải là vật phàm! Dù không thể so với máu Chân Long, nhưng nếu người bình thường muốn hấp thu cũng tốn sức vô cùng. Ngâm một lần có thể hấp thu mấy chục giọt máu Giao Long cũng đã giỏi lắm rồi! Hơn nữa ở đây có tới một ao máu Giao Long! Đừng nói La Chinh, cho dù là nàng cưỡng ép hấp thu hết máu Giao Long thì chỉ sợ cơ thể cũng nổ tung mà chết.
“Máu Giao Long? Ta không cẩn thận, cho nên hấp thu hết rồi!” La Chinh gãi gãi đầu cười hắc hắc nói. Một ao máu Giao Long tặng hết cho Thanh Long, thật ra cũng khiến hắn hơi ngượng.
“Ngươi! Ngươi thật sự hấp thu...” Tiểu Điệp mở to hai mắt, đánh giá La Chinh. Bất kể như thế nào thì nàng cũng khó tưởng tượng ra được, rốt cuộc làm sao mà La Chinh hấp thu hết được lượng máu Giao Long nhiều như vậy.
Thế nhưng từ nãy đến giờ La Chinh vẫn ở trong ao máu, hắn cũng không thể nào dời máu trong ao đi nơi khác, hẳn cũng không nói dối...
“Một ao máu Giao Long đó!” Trên mặt Tiểu Điệp lộ ra chút buồn bực. Bây giờ nàng không cần ngâm máu Giao Long nữa, nhưng chỉ là nếu để ao máu này lại trong Vân Điện thì có thể làm một phần thưởng vô cùng tốt.
“Đã nói là mỗi người một nửa, ngươi đã hấp thu nhiều máu Giao Long như vậy, những rương báu kia cũng không cần cho ngươi!” Tiểu Điệp thở phì phì nói.
“Như vậy làm sao được!” Lúc này La Chinh mặc kệ: “Ngươi đã lấy vườn thuốc linh thảo, chỉ cần giá trị của một gốc Thái Âm Ma Phí Thảo là đã bằng một ao máu Giao Long rồi, làm như ta là đứa con nít ba tuổi dễ lừa gạt thế?”
“Ngươi là đàn ông! Tính toán chi li thế thì cự kiếm Huyết Ma Đại Đế mà ngươi cầm đi có phải cũng muốn chia đôi hay không!” Tiểu Điệp lập tức đáp trả.
Vì vậy một nam một nữ này liền ngồi giữa một đống truyền thừa của tông môn lục phẩm mà cãi vã...
Cuộc tranh cãi này cũng không tiếp tục được bao lâu, cuối cùng ầm ĩ cũng không có kết quả, hai người quyết định mở rương bảo vật ra trước.
Xác định bên trong rương bảo vật màu vàng và rương bảo vật màu đen xem rốt cuộc là chứa thứ gì rồi sau đó lại bàn về vấn đề phân chia.