<!---->Đám đệ tử tinh anh, bao gồm cả Trác Phi Lăng, lúc này đều cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn.
Không cần biết La Chinh yêu nghiệt tới mức nào, không cần biết thiên phú của hắn cao bao nhiêu, không cần biết làm sao hắn có thể khiêu chiến vượt cấp, hắn vẫn chỉ là một kẻ ở Tiên Thiên Cảnh!
Tiên Thiên Cảnh không thể bay.
Điều này liên quan đến nguyên lý vận chuyển chân nguyên, chỉ sau khi vào Chiếu Thần Cảnh, lợi dụng thiêu đốt chân nguyên mới có thể bay lượn.
Cho dù Tiên Thiên Cảnh có nhảy cao hơn nữa thì cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống trên mặt đất. Từ xưa đến nay, e là không có một Tiên Thiên Cảnh nào có thể phá vỡ hàng rào này.
Nhưng tên La Chinh trước mặt này làm thế nào? Hắn tránh được một thương của Trác Phi Lăng, bay lơ lửng trên không trung một cách ổn định…
Đối diện với chuyện không cách nào lý giải được, vẻ mặt mọi người vô cùng đặc sắc.
La Chinh mang theo ý cười nhàn nhạt, bờ môi khẽ động đậy, truyền âm vào trong lệnh bài nói với Tiểu Điệp: “Thật không ngờ nàng vẫn còn chút lương tâm!”
Có điều Tiểu Điệp nói lại một câu khiến sắc mặt La Chinh trầm xuống. Nàng cười khanh khách nói: “Nếu ngươi cứ như vậy mà chết thì làm sao mà giải được nỗi hận trong lòng ta chứ? Ta muốn từ từ dày vò ngươi, sau này mỗi ngày ngươi đều phải đến đây dạo một vòng, khiêu chiến với những đệ tử tinh anh của Vân Điện chúng ta!”
Nghe thấy câu này, trên mặt La Chinh lộ ra tia cười khổ. Mặc dù vào Vân Điện, có được một chỗ dựa thì quả thực không tồi, nhưng cũng không đến mức bị người ta chơi đùa như vậy!
Đáng tiếc La Chinh căn bản không có lựa chọn nào khác.
Tuy vì La Chinh bay lên không trung nên Trác Phi Lăng hơi ngây người một chút, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ tha cho La Chinh. Bay lượn đối với một võ giả Chiếu Thần Cảnh có thể coi là thường như cơm bữa, huống hồ Trác Phi Lăng còn là Chiếu Thần Cửu Trọng.
Thế nên trường thương màu máu trong tay Trác Phi Lăng khẽ chuyển, đuổi thẳng về phía La Chinh!
Nhưng thân hình của La Chinh quả thực quá linh hoạt, bay trái bay phải trên không trung giống như một con chim én, Trác Phi Lăng theo đuôi La Chinh cả quãng đường, quanh quẩn ở một khu vực truy đánh La Chinh. Đáng tiếc hắn liên tiếp phóng ra mười thương đều không thể chạm đến ống tay áo La Chinh.
Trác Phi Lăng lại không nhìn thấy một sợi ánh sáng nhàn nhạt đã cắt qua không gian, nối tới cơ thể La Chinh, điều này đồng nghĩa với việc La Chinh là con rối của Đại Mộng chân nhân!
Dưới sự điều khiển của Đại Mộng chân nhân thì làm sao Trác Phi Lăng có thể đuổi kịp La Chinh? Đừng nói là Trác Phi Lăng không đuổi kịp, cho dù Trác Phi Lăng có đuổi kịp thì cũng chưa chắc là đối thủ của La Chinh! Dù gì thuật con rối của Đại Mộng chân nhân đã đạt đến Dung Hợp Cảnh trong truyền thuyết, có thể trực tiếp truyền sức mạnh của ông ta sang cơ thể La Chinh.
Tiểu Điệp ngáp một cái, cười nhàn nhạt nói: “Được rồi. Hôm nay để La Chinh nghỉ ngơi trước đã, để hắn khiêu khích bọn họ lần nữa, tốt nhất để họ tức giận một chút, nếu không ngày mài sẽ không còn gì để chơi nữa!”
Đại Mộng chân nhân gật đầu, ngón tay thô to cử động lại vô cùng linh hoạt, còn La Chinh thì giống như một con rối bị giật dây, hai mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng miệng thì hét điên cuồng: “Ha ha ha, tinh anh Vân Điện, toàn bộ đều là một lũ phế vật. Sau này mỗi ngày ta đều sẽ đến đây nhận thử thách của các ngươi, xem xem đám phế vật các ngươi rốt cuộc mạnh thế nào…”
Những đệ tử tinh anh của Vân Điện kia nhìn thấy La Chinh thể hiện ra thực lực như vậy, vốn đều đã dập tắt suy nghĩ muốn khiêu chiến với La Chinh, nhưng nghe thấy La Chinh hét lên như vậy, tất cả đều lập tức trào dâng nỗi căm phẫn. Đã từng gặp qua người xem thường người khác, nhưng chưa từng gặp qua ai xem thường người khác đến vậy! Đám tinh anh Vân Điện này ai cũng đều tự xưng là thiên tài, cũng là tuổi huyết khí sục sôi, làm sao có thể nuốt được cục tức này? Nhất thời trong tòa nhà màu xám lại vang lên một tràng tiếng mắng chửi!
Nhưng La Chinh lại đẩy cánh cửa lớn của tòa nhà ra bay đi ngay trong tiếng mắng chửi đó…
Bay một vòng trên không trung rồi La Chinh mới vù vù rơi xuống. Hắn lấy lại được quyền khống chế cơ thể mình, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, thông qua lệnh bài truyền âm nói: “Bà cô ơi, ta gọi nàng là bà cô vẫn không được sao? Nàng đừng trêu đùa ta vậy nữa!”
Nhưng Tiểu Điệp lại không hề nhận tấm lòng này: “Không được! Hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng sớm ngày mai chúng ta tiếp tục!”
Ngoài khuôn mặt nhăn như mướp đắng ra thì hình như La Chinh cũng không có cách khác để phản kháng. Hắn cảm thấy bản thân giống như một nắm mì mặc ý Tiểu Điệp nhào nặn, muốn thành dẹt thì thành dẹt mà muốn thành vuông thì thành vuông.
Một đêm trôi qua, La Chinh cũng có lĩnh ngộ mới đối với Vạn Sát Sinh Tử Luân khi dùng trong thực chiến, suốt một đêm hắn cũng tranh thủ thời gian tu luyện, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, La Chinh liền cảm thấy có từng đợt dao động năng lượng đến gần mình, hắn vẫn chưa kịp né tránh thì cảm thấy cơ thể mình run lên…
Sau đó La Chinh mở cửa, tiếp tục chạy điên cuồng về phía kiến trúc màu xám kia.
“Có cần phải sớm vậy không?” Cũng may hiện giờ Tiểu Điệp vẫn chưa đoạt quyền nói của hắn.
“Ta đã nói rồi, bắt đầu từ ngày hôm qua, mỗi ngày đều đến một lần!” Tiểu Điệp nói hờ hững.
Vì hôm qua La Chinh rất hung hăng dạy dỗ Trác Phi lăng, cộng thêm lúc rời đi còn để lại những lời càn quấy tùy tiện kia, nên chuyện này lập tức đã lan rộng trong phần đông tinh anh Vân Điện.
Thực lực đệ tử của Tinh Anh Đường từ cảnh
giới mới gia nhập Chiếu Thần Cảnh đến Chiếu Thần Chung Cực đều có. Những đệ tử huyết khí sục sôi nghe thấy lời La Chinh nói thì ai nấy đều tức sôi máu, hiện giờ mấy người mới sao lại có thể kiêu ngạo đến thế? Không dạy dỗ một trận thì thật sự coi Tinh Anh Đường này không có người à?
Tòa nhà màu xám kia vốn là để cho đệ tử của Tinh Anh Đường dùng để đấu cọ sát với nhau, kỳ thực bình thường cũng không đông, đa phần các đệ tử bận làm nhiệm vụ ở Vân Điện hoặc là chăm chỉ tu luyện.
Nhưng hôm nay, trong tòa nhà này lại đầy đủ hơn trăm người, hơn nữa phần lớn đều là Chiếu Thần Cảnh trung kỳ, cũng chính là tu vi từ Chiếu Thần Tứ Trọng đến Chiếu Thần Lục Trọng, còn một số nhỏ là cảnh giới Chiếu Thần Thất Trọng tới Chiếu Thần Cửu Trọng.
Đệ tử của Tinh Anh Đường đều được chọn ra từ vài trăm vạn người, thiên tư mỗi người đều không hề kém cỏi, ít nhất cũng là thiên tài cấp Nhân, trong đó còn có không ít thiên tài cấp Địa, thậm chí còn có một số ít thiên tài cấp Thiên!
“Hôm nay ông đây muốn xem xem tên Tiên Thiên Cảnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lớn đến như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua thằng nào kiêu ngạo như thế!”
“Đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, có phải là sợ bị đánh chết không? Không biết hắn có mục đích gì? Đắc tội với cả Tinh Anh Đường của Vân Điện thì hắn có lợi ích gì sao?
“Ai mà biết được chứ? Có một số người mồm thối, chúng ta nhiều người như vậy, có lẽ sẽ đánh cho mồm hắn sưng vều!”
Ngay lúc này lại có một thanh niên mặc đồ vải bình dân màu nâu đi vào, thân hình thanh niên này khôi ngô tương đương với Thạch Kinh Thiên, huyệt thái dương ở hai bên trán phồng lên cao cao, ánh mắt nhạy bén như điện.
“Lý Bố Y! Đến hắn cũng tới rồi!”
“Không phải chứ, đến Chiếu Thần Cảnh Chung Cực cũng bị kinh động rồi? Tên nhóc này chết chắc rồi phải không?”
Có người chào hỏi với Lý Bố Y: “Bố Y đại ca, huynh cũng nghe nói rồi?”
Lý Bố Y gật đầu, đứng ở bên cạnh cười nói: “Ta chỉ đến góp vui, vừa hay hoàn thành xong nhiệm vụ nên rảnh rỗi không có việc gì làm. Nghe nói Tinh Anh Đường chúng ta có một tên tiểu bối vô cùng kiêu ngạo nên tới xem mà thôi.”
“Bố Y đại ca, hay là huynh ra tay dạy dỗ tên nhóc này! Hắn thật sự ngông cuồng không biên giới rồi. Tên nhóc đó nhảy ra từ một góc hẻo lánh trong Đông Vực đó, xuất thân từ tông môn nhị phẩm, hoàn toàn không biết sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên(1)!” Có người tức giận nói với Lý Bố Y.
(1)Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên: Núi cao còn có núi cao hơn, ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, ý chỉ người tài thì còn có người tài hơn, chỉ có tốt hơn, không có tốt nhất.
Lý Bố Y lại lắc đầu, thật thà nói: “Con người đều có lúc ngông cuồng, các ngươi nhiều người như vậy cũng sẽ dạy dỗ được hắn rồi. Một tiểu bối Tiên Thiên Cảnh…” hắn lắc đầu: “Nếu ta thắng hắn cũng chẳng vẻ vang gì.”
“Bố Y đại ca nói phải. Một tên Tiên Thiên Cảnh, dựa vào đâu để huynh ấy ra tay? Như vậy cũng quá đề cao La Chinh này rồi!” Lại có người bên cạnh nói.
“Đến rồi, đến rồi…”
Cuối cùng La Chinh cũng xuất hiện ở ngoài cửa tòa nhà màu xám, cho dù trăm bề không tình nguyện, nhưng cơ bản hắn không điều khiển được cơ thể mình.
Ánh mắt phần lớn đệ tử của Tinh Anh Đường sáng như đuốc, một mực nhìn chằm chằm vào La Chinh đang đứng ở cửa, phần lớn bọn họ là lần đầu tiên thấy La Chinh.
Lúc trước rất nhiều người trong bọn họ vẫn không tin lắm về chuyện, La Chinh thực sự dựa vào thực lực Tiên Thiên Cảnh đánh bại Trác Bất Phàm, hiện giờ xem ra La Chinh quả thực chỉ có thực lực Tiên Thiên Cảnh, hơn nữa hắn còn không phải Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng.
Nếu không phải La Chinh kiêu ngạo như vậy thì thực ra phần đông bọn họ đều cảm thán thực lực của hắn. Tiên Thiên Cảnh đã lợi hại như vậy, đến lúc bước vào Chiếu Thần Cảnh há chẳng phải có thể khiêu chiến với Thần Đan Cảnh?
Nhưng lúc trước La Chinh đã nói ra những lời kiêu ngạo đắc tội với tất cả đệ tử của Tinh Anh Đường này, bọn họ làm gì cho La Chinh thể diện? Thế nên mặt ai nấy đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm La Chinh, giống như muốn dựa vào những ánh mắt đó để hòa tan La Chinh.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy một hiện tượng rất kì lạ, trên mặt La Chinh rõ ràng lộ ra biểu cảm rất bất đắc dĩ nhưng miệng lại nói: “Khà khà. Xin chào đám phế vật, đã để đợi lâu rồi…” Nói xong câu này, mặt La Chinh liền đen lại, trong lòng lại mắng chửi Tiểu Điệp hàng vạn lần.