Vào lúc này, gương mặt của Từ Liệt ửng đỏ, tràn đầy lệ khí, hắn về phía La Chinh, hỏi:
- La Chinh, ngươi đã đồng ý quyết đấu trên lôi đài, vì sao lại đến muộn như vậy? Nếu như ngươi không dám lên ứng chiến, vậy thì hãy quỳ xuống đất dập đầu ba cái rồi gọi ba tiếng "gia gia", sau đó cuốn gói khỏi Thanh Vân Tông đi. Núp ở trong phòng làm con rùa đen rụt cổ thì có bản lĩnh gì?
La Chinh thoáng nháy mắt một cái rồi chậm rãi nói:
- Đúng là ta đáp ứng lên lôi đài quyết chiến. Thế nhưng, thời gian đã ước định là ngày hôm nay. Giờ Tý cũng là ngày hôm nay, buổi trưa cũng là ngày hôm nay. Sao? Ta có nói với ngươi là sẽ đến vào canh giờ nào, giờ phút nào sao?
La Chinh hỏi ngược lại như vậy khiến Từ Liệt sững sờ, vẻ giận giữ trên mặt càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn:
- Tiểu tử giảo hoạt! Để ta nhìn xem, khi lên lôi đài, ngoài miệng lưỡi ra, ngươi còn có thể làm gì!
- Trước khi bước lên lôi đài, ta còn có một yêu cầu.
La Chinh bỗng nhiên nói.
- Yêu cầu gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải hạ thủ lưu tình sao? Theo quy củ quyết đấu lôi đài của Thanh Vân Tông, dù có đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết đối phương, cũng không phải chịu bất cứ một trách nhiệm gì!
Mục đích thật sự của Từ Liệt trong ngày hôm nay chính là đánh chết La Chinh. Nếu La Chinh đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ không đáp ứng.
La Chinh lắc đầu, nói:
- Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, tất nhiên ta biết rõ quy củ này. Chỉ là, ta thấy rằng nếu chỉ là đơn thuần đánh nhau như vậy, thật sự không có gì đặc sắc cho lắm. Nói thẳng ra, là quá nhàm chán a! Hay là chúng ta đánh cược cái gì đó đi? Có thêm chút phần thưởng cũng tốt!
Từ Liệt hơi sững sờ, hắn thật không ngờ rằng La Chinh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy. Tại trong lòng Từ Liệt, mục đích cơ bản của lần quyết đấu này hắn đã đạt được rồi. Trong mắt hắn, hiện tại La Chinh chỉ như một người chết mà thôi. Cho nên, chỉ cần La Chinh đồng ý lên lôi đài, hết thảy đều sẽ dễ dàng hơn.
Hắn không ngờ La Chinh lại có lòng tin đến vậy, vẫn còn muốn lấy thêm đồ ra đánh cược.
Trong lòng Từ Liệt cũng có chút nghi hoặc.
“Tên La Chinh kia đâu có vẻ gì là lo lắng cơ chứ! Chẳng lẽ hắn cho rằng có thể thắng sao? Một tên gia hỏa Luyện Tạng Cảnh muốn thắng Bán Bộ Tiên Thiên? Hừ! Đúng là chuyện nực cười!”
- Ha ha, thêm phần thưởng sao? Tốt, rất tốt! Vậy đi, dù cho ngươi muốn đánh cược thêm cái gì, lão tử cũng sẽ phụng bồi ngươi tới cùng!
Từ Liệt nói.
- Vậy ta đặt ra một trăm khối Phương Tinh Thạch, bên ngươi đặt một thanh Huyền Khí thượng phẩm. Nếu ngươi thắng, một trăm khối Phương Tinh Thạch này sẽ là của ngươi. Nếu như ngươi thua, đưa ta một thanh Huyền Khí thượng phẩm là được!
La Chinh vừa cười vừa nói
- Một trăm khối Phương Tinh Thạch sao?
Từ Liệt lại sững sờ thêm lần nữa. Hắn cũng không phải là giàu có gì. Tuy mấy năm gần đây dựa vào thực lực của mình kiếm được không ít điểm tích lũy. Thế nhưng những điểm tích lũy này, hết thảy hắn đều dùng để đổi công pháp cùng đan dược. Bồi dưỡng một võ giả, đây đúng thực là một chuyện đốt tiền. Huống hồ sau lưng Từ Liệt hắn cũng không có đại gia tộc gì chống lưng cho.
Tiền đặt cược này đối với đệ tử sĩ tộc còn chưa tính là cái gì, nhưng đối với đệ tử ngoại môn bình thường, thì đây chính là một khoản tiền lớn.
Từ Liệt trái lại rất thích thú với việc đánh cược này, thế nhưng hiện tại hắn lại không có một thanh Huyền Khí thượng phẩm nào…
- Tiểu tử thối, ngươi biết ta không có Huyền Khí thượng phẩm, nên mới muốn cùng cá cược với ta đúng không? Ta thấy ngươi chỉ muốn mượn cớ mà thôi.
Từ Liệt cả giận nói.
La Chinh thở dài một hơi, lộ ra vẻ tiếc hận:
- Đã như vậy, trận quyết đấu này cũng đừng nên đánh nữa. Đánh tới đánh lui, rốt cuộc cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi. Dựa vào cái gì mà lại muốn ta đấu với ngươi?
- Ngươi!
Từ Liệt thật sự thực tức giận, nói:
- Tiểu tử nhà ngươi rõ ràng là muốn viện cớ rút lui thì có. Xem ra, một trăm khối Phương Tinh Thạch kia chỉ sợ cũng là do ngươi thổi phồng lên mà thôi. Về cơ bản ngươi không thể bỏ ra nổi từng đấy Phương Tinh Thạch được!
Từ Liệt vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng "đinh đinh đang đang" vang lên. Từ tay La Chinh liền rơi xuống một đống Phương Tinh Thạch. Mỗi một khối Phương Tinh Thạch, dưới ánh nắng mặt trời, đều sáng long lanh, óng ánh, lộ ra một sắc thái hào nhoáng mỹ lệ.
Những khối Phương Tinh Thạch chính là tiền tệ giao dịch chủ yếu ở nơi đây. Đối với đám đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong, một đống Phương Tinh Thạch chồng chất lẫn nhau này, tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
- Hiện tại ta đã xuất ra nhiều Phương Tinh Thạch như vậy rồi, giờ ngươi chỉ cần lấy ra một thanh Huyền Khí thượng phẩm là được. Ngay sau đó ta liền bước lên lôi đài. Nếu như ngươi không kiếm ra được, vậy cũng đừng đánh nữa. Ta thực sự không muốn hao phí sức lực!
Đứng bên cảnh đống Phương Tinh Thạch, La Chinh cười tươi nói.
Hiện tại, Từ Liệt không còn giữ bình tĩnh được nữa. Hắn vốn tưởng rằng chuyện sẽ rất đơn giản, không giờ lại bị La Chinh làm chậm trễ một hồi lâu như vậy.
Ngay lúc này, người gọi là Chu quản sự chợt tỏ vẻ buồn rười rượi nói:
- Từ Liệt, hắn muốn cược một thanh Huyền Khí thượng phẩm, vậy cùng hắn cược đi. Chẳng lẽ ngươi sợ rằng mình sẽ thua sao?
- Nhưng ta lại không có Huyền Khí thượng phẩm…
Từ Liệt buồn bực nói.
- Không có Huyền Khí thượng phẩm, ngươi cũng không có cái miệng để đi mượn hay sao? Ta không tin cả Tiểu Vũ Phong lại không có ai có một thanh Huyền Khí thượng phẩm.
Chu quản sự nhắc nhở thêm.
- Đúng vậy!
Từ Liệt quét mắt một vòng, sau đó ánh mắt chợt rơi xuống một người đứng ở trong góc, hắn nói:
- Hà Băng, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi có một thanh Huyền Khí thượng phẩm đúng không?
Người tên là Hà Băng kia đúng thực là có một thanh Huyền Khí thượng phẩm, hơn nữa thanh Huyền Khí này cũng không yếu. Hắn thấy Từ Liệt nhìn mình, liền cười cười, nói:
- Từ Liệt huynh, đúng là ta có một thanh Huyền Khí thượng phẩm, nhưng vậy thì sao?
- Cho ta mượn dùng một chút, xong việc ta sẽ trả!
Từ Liệt nói. Từ ý tứ của câu nói kia, xem ra đối với Từ Liệt, có vẻ như đây là một chuyện hết sức đơn giản.
Để cho Từ Liệt không ngờ tới là, Hà Băng vậy mà lại lắc lắc đầu, nói:
- Không mượn.
- Sao? Ngươi còn sợ ta sẽ thua dưới tay của tiểu tử này sao?
Từ Liệt tức giận nói.
Hà Băng tiếp tục lắc đầu:
- Tất nhiên ta không sợ ngươi thua tiểu tử này. Chỉ là, vô duyên vô cớ sao ta lại phải cho ngươi mượn?
- Ngươi…
Từ Liệt đảo tròng mắt, lập tức hiểu ra ý tứ của Hà Băng, liền nói:
- Được rồi. Lát nữa ta đánh thắng tên tiểu tử kia xong, sẽ chia cho ngươi một nửa số Phương Tinh Thạch, thế nào?
Nghe được lời Từ Liệt nói, Hà Băng mới lộ ra nụ cười hài lòng, đáp:
- Nếu trước đó Từ Liệt huynh nói lời này, thì ta đã sớm đồng ý hảo ý của huynh rồi!
Hà Băng nói xong, liền tháo bội kiếm treo ở bên hông ra, sau đó ném qua cho Từ Liệt.
Từ Liệt vươn tay ra nhận lấy bội kiếm, trong lòng thầm oán trách Hà Băng. Ngay sau đó liền "vụt" một tiếng, xuất bảo kiếm ra khỏi vỏ, khoảng cách ba trượng xung quanh bội kiếm lóe ra hào quang màu xanh xen lẫn màu tím nhạt. Rồi hắn nhìn La Chinh nói:
- Thanh kiếm này của Hà Băng, gọi là Tử Thanh Bảo Kiếm, chính là Huyền Khí thượng phẩm. Liệu nó đã đủ để đặt cược làm phần thưởng chưa?
La Chinh thoáng nhìn qua Tử Thanh Bảo Kiếm, chợt nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Mạc Xán nói:
- Cầm những khối Phương Linh Thạch này giúp ta.
Nói xong, La Chinh liền nhảy lên lôi đài.
Thấy La Chinh lên lôi đài, Từ Liệt mừng thầm trong lòng. Cái gì hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ La Chinh sẽ chợt dạ rút lui mà thôi. Hắn liền giao Tử Thanh Bảo Kiểm cho Mạc Xán, rồi cũng nhảy ngay lên lôi đài.
Trên lôi đài, La Chinh đứng chắp tay, lực lượng trong thân thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển. Đối mặt với Bán Bộ Tiên Thiên, mặc dù ngoài mặt La Chinh làm bộ như không đếm xỉa đến, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ cảnh giác. Người có thể tu luyện đến Bán Bộ Tiên Thiên như Từ Liệt, há lại có thể không có đòn sát thủ?
Từ Liệt nhẫn nại đã lâu, hắn đã
sớm muốn nhanh chóng chấm dứt trận lôi đài này rồi. Sau khi lên đài, hắn cười lạnh một tiếng, chợt lôi quang dưới chân lóe lên, toàn thân phảng phất như được bao bọc bởi một tầng tia chớp, lao về phía La Chinh với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Thứ mà Từ Liệt tu luyện là một công pháp được gọi là Bôn Lôi Quyền, sinh ra chân khí bản mệnh kèm theo một chút sấm sét. Bất luận là về tốc độ hay về sức mạnh, đều cực kỳ kinh người.
Trong mắt La Chinh, thân ảnh Từ Liệt đang không ngừng phóng tới gần, hình ảnh trong mắt không ngừng phóng to lên. Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn có hai mét, nắm đấm của Từ Liệt chợt biến ảo thành một đạo bôn lôi, đánh về phía đầu của La Chinh.
Khi tiến vào cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên, liền có thể thao túng chân khí bản mệnh. Từ Liệt chuyển hóa chân khí thành bôn lôi, uy thế của một quyền này không ngờ lại kinh người đến như vậy.
Đối mặt một quyền này, La Chinh cũng không có lùi bước.
Đem năm ngón tay hóa thành quyền, từng đạo ánh sáng màu tím liền quấn xung quanh người. Vừa ra tay, La Chinh liền dùng đến Tử Đàn Quyền của Tử Đàn Thốn Kình!
- Không ngờ hắn lại muốn lấy cứng đối cứng với Từ Liệt!
Bên dưới lôi đài, mọi người nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều há hốc mồm.
Vốn là bọn hắn đều cho rằng, La Chinh nhất định sẽ chạy trối sống trối chết.
Dù sao cảnh giới giữa hai bên cũng cách nhau quá xa. Chính diện nghênh địch, La Chinh căn bản không thể thắng được.
Nếu bị một quyền này đánh trúng, chỉ sợ rằng La Chinh sẽ bị Bôn Lôi Quyền của Từ Liệt đánh cho khét lẹt mất.
Bành!
Cả hai nắm đấm ngạnh kháng đụng vào nhau.
Dưới lực phản chấn, La Chinh lui về phía sau đến bốn bước mới giữ vững được cơ thể.
Mà Từ Liệt thì phải lùi đến bảy, tám bước mới có thể dừng lại. Trong mắt hắn lóe lên một tia dị hoặc.
Một quyền này, không chỉ vượt ra ngoài dự liệu của Từ Liệt, mà còn vượt ra ngoài dự đoán của tất cả các đệ tử ngoại môn hiện đang quan chiến ở đây.
Người luyện thể, liệu có ai có thể không hiểu được tầm quan trọng của cảnh giới?
Thân thể có năm trọng cảnh giới, mỗi khi đột phá một trọng, lực lượng cơ thể cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Từ khi nào lực lượng của Luyện Tạng Cảnh có thể so với lực lượng của Bán Bộ Tiên Thiên cơ chứ?
Dù cho có tin hay không, điều này đã thực sự xảy ra ngay trước mắt của bọn họ.
Trên mặt La Chinh cũng dần hiện lên vẻ ngưng trọng. Trong lần giao thủ vừa rồi, ánh sáng tím trên cánh tay hắn đã bị Bôn Lôi Quyền đánh cho tan nát. Tử Đàn Thốn Kình của hắn vào lúc này đúng thực là có chút vô lực, không thể phát huy được hiệu quả vốn có của nó.
“Quả nhiên! Gặp phải cao thủ chân chính, chỉ với Tử Đàn Quyền, đích xác vẫn còn chưa đủ.”
Lôi Lực của Từ Liệt khi lan tràn đến cánh tay La Chinh, giống như là hai con rắn nhỏ màu rắn bạc vậy. Quấn quanh trên cánh tay, liều mạng cắn xé.
Chỉ chốc lát sau, chợt có một mùi khen khét từ cánh tay của La Chinh bốc lên.
Mặc dù thực lực của La Chinh đúng là vượt ra khỏi dự liệu của Từ Liệt, nhưng khi hắn trông thấy cánh tay cháy đen của La Chinh, hắn liền nhe răng cười nói:
- Khí lực tốt lắm! Thế nhưng dù sao cánh tay này của ngươi cũng đã bị phế đi rồi!
- Thật vậy sao?
Trên gương mặt của La Chinh chợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Lực lượng trên cánh tay liền vận chuyển, từng đạo ánh sáng tím trên cánh tay liên tục phát sáng. Hai con rắn nhỏ bằng Lôi Lực ngay lập tức bị một cây Tử Đàn bằng chân khí xoắn chết.
Thấy một màn này, mí mắt của Từ Liệt bỗng giật giật hai cái.
“Mặc dù tiểu tử này chỉ là Luyện Tạng Cảnh, thế nhưng lực lượng lại mạnh đến kinh người. Hơn nữa, thể chất thân thể của hắn cũng rất đặc biệt.”
Lôi Lực trong Bôn Lôi Quyền khó đối phó đến mức nào, Từ Liệt hắn là người hiểu rõ nhất.
Thế nhưng, khi đối mặt với tên tiểu tử này, hiệu quả lại không được như hắn mong đợi.
“Thiên phú dị bẩm sao? Nếu như tiểu tử này cũng là Bán Bộ Tiên Thiên, chỉ sợ rằng ta sẽ phải nhanh chân bỏ chạy mất. Tuy nhiên, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi, liệu có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?”
Nghĩ đến đây, thân hình Từ Liệt chợt có tia sét lập lòe, thân ảnh của hắn lập tức biến mất trên lôi đài.
Chỉ trong thoáng chốc, La Chinh đột nhiên lăn người sang một bên. Ngay vị trí vừa rồi của hắn, Từ Liệt bỗng từ phía trên đánh xuống. Bôn Lôi Quyền oanh kích lên mặt đất, trông như sét đánh trong ngày nắng vậy. Tiếng nổ vang đập vào màng nhĩ của mọi người, làm cho màng tai tất cả đều loạn hưởng hẳn lên.
- Tốc độ này… cũng quá nhanh đi a!
La Chinh nhíu nhíu mày. Vào thời khắc này, ánh mắt La Chinh hoàn toàn tập trung vào thân hình của Từ Liệt. Đối với La Chinh, bất lợi lớn nhất hiện giờ chính là tốc độ của hắn quá chậm.
Ngũ đại cảnh giới của thân thể, trọng cảnh giới cuối cùng chính là Luyện Tủy Cảnh.
Đến Luyện Tủy Cảnh, tạp chất bên trong xương tủy sẽ được tinh luyện ra. Cảnh giới này, có thể đơn giản hóa bằng hai chữ "Tẩy Tủy".
Chỉ có sau khi tẩy tủy thành công, cơ thể mới có thể trải quả một sự thay đổi định tính, một sự biến hóa về chất. Thân thể sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ tăng nhanh hơn, tai trở nên thính hơn, mắt cũng tinh tường hơn.
Thời điểm hắn đối phó với Tà Lang, hắn đã phải chịu thiệt, không cách nào bắt kịp thân ảnh của đối phương được. Giờ đây, Từ Liệt cũng dùng đến chiêu này.
Đùng!
Lại thêm một đòn Bôn Lôi Quyền đánh tới.
Lúc này, La Chinh không thể hoàn toàn tránh được một quyền này. Một phần Lôi Lực đánh vào chân của hắn.
Cũng may là thân thể của La Chinh cực kỳ cường hãn. Phần lớn Lôi Lực đánh vào đều bị La Chinh hấp thu, dư lực cũng không có tạo thành thương tổn gì quá lớn.
- Không theo kịp tốc độ của ta sao! Để ta xem ngươi có thể ngạnh kháng đến khi nào!
Từ Liệt càng đánh càng hưng phấn. Có một cái bao cát di động mặc cho hắn đánh, hiển nhiên hắn sẽ cao hứng rồi.
BA~!
Bành!
Ầm ầm!
Mỗi một lần Từ Liệt ra tay, hắn đều càn rỡ hét lên.
- Liệu ngươi có trốn được không?
- Để ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào!
- Lại đến!
Vào giờ phút này, trên lôi đài đang diễn ra khung cảnh mèo vờn chuột. Tuy nhiên, đến cuối cùng, con chuột rồi cũng sẽ bị con mèo tóm được mà thôi.