<!---->Điều làm La Chinh bất ngờ chính là tay nghề tên đầu bếp của quán rượu nhỏ này vô cùng ngon. Mấy món ăn tuy đơn giản nhưng sắc, hương, vị đều tuyệt cả, La Chinh không nghĩ nhiều liền ăn lấy ăn để.
Trên mặt mấy tên sai vặt chớp chớp ý cười lạnh lẽo, trong ý cười này còn có một tia sát ý.
La Chinh từng đến Sát Lục Kiếm Sơn nên rất nhạy cảm với sát ý. Làm sao lại không nhìn ra sát ý mà tên sai vặt phóng ra?
Có điều La Chinh cũng lười để ý, tất cả cứ đợi ăn no rồi tính.
Chỉ là cùng với việc ăn không ngừng nghỉ của La Chinh, ý cười trên mặt mấy tên sai vặt đó cũng dần dần biến mất, thay vào đó là bộ mặt hoài nghi không hiểu.
Trong La Chinh ăn như hổ đói, dọn sạch một bàn thức ăn, đột nhiên ngẩng đầu cười hắc hắc với tên sai vặt: “Các người đang hoài nghi điều gì?”
Tên sai vặt đầu để bím tóc kia vẻ mặt xấu hổ, lấp la lấp liếm nói: “Không, không có gì…”
“Có phải muốn hỏi, vì sao độc trong thức ăn không có tác dụng không?” La Chinh lại hỏi.
Nghe thấy lời của La Chinh, sắc mặt mấy tên sai vặt lập tức thay đổi. Chưởng quầy ở cách đó không xa đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hành động!”
Mấy tên sai vặt xung quanh thi nhau rút ra một cơ quan nhỏ, cuối cơ quan là một sợi dây thừng màu vàng sậm, sau khi đám sai vặt móc cơ quan ra thì thi nhau nhắm chuẩn xông về phía La Chinh.
“Vù vù vù…”
Bảy tám sợi dây thừng bổ về phía đầu La Chinh. Gần như trong nháy mắt, La Chinh đã bị dây thừng quấn chặt, có thể nhìn ra đây không phải là lần đầu tiên đám sai vặt làm việc này, phối hợp vô cùng ăn ý.
Thực ra La Chinh có đủ thời gian để tránh khỏi những sợi dây thừng này, nhưng hắn không hề lựa chọn né tránh mà để mặc cho chúng trói chặt.
Trên mặt chưởng quầy lộ ý cười, dương dương đắc ý đi tới cười nói: “Không trúng độc quả thực cũng khiến cho người khác thấy rất kì lạ. Có điều ngươi biết rõ trong thức ăn có độc mà vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng lại không biết trong dây thừng của bọn ta có cấm chế, có thể khiến chân nguyên của ngươi không cách nào vận chuyển được! Không tồi, hôm nay lại bắt được một con heo, dẫn xuống dưới trước đi!”
Nghe được lời của chưởng quầy, mặt La Chinh không hề hoảng loạn. Nếu hắn là một Tiên Thiên Cảnh bình thường, bị những sợi dây thừng này trói chặt sẽ không thể dùng được chân nguyên thì có khả năng thực sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn! Nhưng cơ thể La Chinh cường hãn, cho dù bị lớp lớp dây thừng trói chặt nhưng muốn thoát ra cũng rất dễ dàng.
“Bắt heo? Các ngươi bắt ta làm gì?” La Chinh tò mò hỏi, sắc mặt không có chút gì hoảng loạn mà là biểu cảm bình tĩnh tự nhiên.
Không biết vì sao chưởng quầy nhìn thấy vẻ mặt của La Chinh thì trong lòng vô cùng khó chịu. Những tên võ giả bị hắn bắt được trước nay có tên nào không kinh hoảng biến sắc? Tên nhóc này bình tĩnh như vậy là có ý gì? Chưởng quầy cười lạnh một tiếng: “Chết đến nơi rồi còn hỏi nhiều làm gì?” Sau đó nói với tên sai vặt: “Đưa hắn xuống dưới cho ta!”
Mấy tên sai vặt khiêng La Chinh đi về phía hậu viện của quán rượu.
Sau khi La Chinh bị đưa tới hậu viện thì bất ngờ phát hiện ở hậu viện lại có 12 võ giả!
Người Tây Vực hai mắt lõm, trang phục cũng khác với người Trung Vực. Những võ giả này rõ ràng đều là võ giả Trung Vực, nhưng phần lớn đều là Tiên Thiên Cảnh, chỉ có một vị là võ giả Chiếu Thần Cảnh. Dây thừng trói trên người vị võ giả Chiếu Thần Cảnh này cũng nhiều gấp đôi người khác.
“Phịch” một tiếng, La Chinh bị mấy tên sai vặt ném mạnh xuống đất. Mấy tên sai vặt này cũng không quay đầu lại, rời khỏi hậu viện, hình như căn bản cũng không lo La Chinh có thể cởi dây trốn thoát.
La Chinh vừa nằm trên đất giãy giụa ngồi dậy liền nghe thấy bên cạnh có một võ giả nhỏ giọng nói: “Lại một con heo bị bắt nữa, haiz…”
La Chinh khẽ nhăn mày hỏi: “Những lời này có ý gì?”
Chưởng quầy vừa rồi cũng nói bắt heo, coi người là heo, thế là sao?
“Không biết tiểu huynh đệ đây là võ giả của tông môn nào?” Võ giả kia hình như đang chế giễu sự thiếu hiểu biết của La Chinh, cười cười hỏi.
La Chinh chớp mắt một cái, lập tức nói: “Vân Điện.”
Nghe thấy La Chinh báo ra cái tên Vân Điện, sắc mặt mấy võ giả bị nhốt xung quanh lập tức thay đổi, sau đó thay thế bằng một vẻ mặt không tin.
Trong Trung Vực có vô số các thế lực tông môn lớn nhỏ, đặc biệt là thế lực tông môn nhị phẩm thì đủ loại, sợ là không dưới 100 cái. Mà thế lực tông môn tam phẩm thì càng nhiều hơn, nhưng số lượng tông môn tứ phẩm thì không nhiều nữa, huống hồ Vân Điện là sự tồn tại đỉnh cao của thế lực tông môn tứ phẩm.
Vì vậy, địa vị của Vân Điện trong mắt hàng tỉ vạn võ giả của Trung Vực rất cao, cơ bản ngang với địa vị của Thanh Vân Tông trong phần đông võ giả Đông Vực.
Rất rõ ràng những võ giả này không tin lời La Chinh. Nói đùa sao? Đệ tử có thể vào Vân Điện đều là tinh anh được chọn ra từ trong hàng ngàn vạn võ giả, một tên Tiên Thiên Cảnh ngươi đến từ Vân Điện, thế còn không phải lừa gạt?
La Chinh đã nhìn ra điểm này, có điều hắn cũng lười so đo, thích tin hay không thì tùy. Hắn chỉ hỏi lại: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết bắt heo là hàm ý gì nữa!”
“Chính là mỗi chúng ta đều là một con heo để bón cho yêu thú ăn, có thể đừng hỏi nữa được không!” Võ giả đó không nhẫn nại nói. Phần lớn võ giả nghe xong lời này thì sắc mặt lập tức ảm đạm. Biết rõ bản thân không lâu sau sẽ chết, nên chẳng ai có hứng thú giải thích với La Chinh.
“Nói với ta vì sao, ta có thể cứu các ngươi.” La Chinh nhàn nhạt nói.
Võ giả đó cười giễu cợt một tiếng, nghiêng đầu nói: “Ngươi? Tiên Thiên Tứ Trọng! Tu vi còn thấp hơn ta, vậy mà cứu ta? Ha ha!” Võ giả đó có thực lực Tiên Thiên Thất Trọng dĩ nhiên là khinh thường La Chinh còn ở Tiên Thiên Tứ Trọng.
Hắc điếm này chuyên bắt Tiên Thiên Cảnh, trong những dây thừng này có thêm vào từng sợi Canh Kim Ti, bên trên còn có cấm chế chân nguyên. Nếu chân nguyên của võ giả bị hạn chế thì căn bản không cách nào thoát ra được! Trong viện này còn có một võ giả Chiếu Thần Cảnh bị trói chặt nữa kia!
Ai ngờ võ giả đó vừa cười xong thì trên người La Chinh đột nhiên phát ra một âm thanh, không ngờ một sợi dây thừng trong đó lại bị La Chinh kéo căng tới mức đứt luôn…
Dây thừng đặc chế này tuy kiên cố, nhưng lại không ngăn được sức mạnh vảy rồng của La Chinh. Chẳng qua La Chinh chỉ dùng năng lượng của một
trăm cái vảy rồng đã trực tiếp kéo đứt một sợi!
Có đến mấy võ giả nhìn thấy cảnh này lập tức ngây người. Sức mạnh cơ thể của tên nhóc này khủng bố đến thế? Không dùng chân nguyên cũng có thể phá nát sợi dây thừng!
Ngoài sự kinh ngạc thì bọn họ đều thấy hy vọng được cứu sống. Những võ giả này cũng hiểu, giờ không được reo hò ồn ào, liền nhỏ tiếng nói với La Chinh: “Ngươi có thể phá được dây thừng, vậy cũng giúp bọn ta thoát ra đi!”
Ai ngờ La Chinh lại không hề gấp gáp mà nói: “Nói cho ta biết trước, làm heo cho thú ăn là ý gì?”
Lúc này, mấy võ giả đều nhao nhao cướp lời. Một võ giả trong đó vội vàng đáp: “Thông tin Cực Âm Sơn xuất hiện Tử Lôi Trúc ngươi biết chứ?”
“Ừ!” La Chinh gật đầu, hắn cũng vì vậy mà tới.
“Cực Âm Sơn vô cùng nguy hiểm, có vô số ác thú bên trong. Vì để lấy được Tử Lôi Trúc, một số võ giả thuê người bản địa bắt chúng ta đi trước để dò đường. Nếu gặp phải ác thú lợi hại thì đương nhiên chúng ta sẽ trở thành heo cho ác thú ăn!” Võ giả đó bất đắc dĩ nói.
Cực Âm Sơn có nhiều Tử Lôi Trúc. Môi trường sinh trưởng của Tử Lôi Trúc vô cùng đặc biệt, chúng thường sinh trưởng trong lòng đất chục năm thậm chí là vài chục năm. Lúc còn trong lòng đất sinh trưởng vô cùng chậm chạp, mấy chục năm có thể chỉ lớn độ vài thước, nhưng một khi đã chui khỏi mặt đất, mọc lên thì chỉ trong thời gian vài tuần đã lớn đến độ cao vài mét, thậm chí là hơn mười mét.
Có một số Tử Lôi Trúc thậm chí còn sinh trưởng trong lòng đất cả trăm năm, thậm chí là vài ngàn năm. Loại Tử Lôi Trúc này một khi chui ra khỏi đất liền nhanh chóng sinh trưởng đến độ cao vài chục mét! Một khi loại Tử Lôi Trúc ngàn năm này ra đời thì trên bầu trời sẽ có sấm sét vang dội, xuất hiện dị tượng trời đất!
Mục đích của những võ giả Tiên Thiên Cảnh không phải là Tử Lôi Trúc vài ngàn năm, đối với họ, nếu có thể lấy được Tử Lôi Trúc vài chục năm đã vô cùng mãn nguyện rồi. Vì vậy cho dù Cực Âm Sơn vô cùng nguy hiểm thì vẫn có không ít võ giả đi loanh quanh dưới chân Cực Âm Sơn, hy vọng có thể lấy được Tử Lôi Trúc.
Mà trước đó không lâu, trên bầu trời đã xuất hiện một tia chớp hình rồng màu tím vừa vặn chiếu sáng nửa bầu trời, vì vậy không ít võ giả quen thuộc với Cực Âm Sơn đều đoán chắc chắn trên đó đã sản sinh ra một cây Tử Lôi Trúc ít nhất là ngàn năm! Dựa theo uy lực của tia chớp hình rồng trên bầu trời thì thậm chí có khả năng là Tử Lôi Trúc vạn năm!
Vì sự xuất hiện ngang trời của Tử Lôi Trúc, có người liền nghĩ ra cách độc ác, bắt một bộ phận võ giả lại để bọ họ đi trước dò đường, nếu gặp phải ác thú thì trực tiếp bón những võ giả thông thường này cho ác thú ăn.
“Thì ra là vậy...” Lúc này La Chinh mới hiểu ra ý nghĩa tồn tại của hắc điếm này. Một số người vì lợi ích của bản thân, thủ đoạn quá mức độc ác. Hắn lắc lắc đầu, sau đó khởi động sức mạnh vảy rồng, hai tay hất ra ngoài.
“Bựt bựt bựt…!”
Tất cả những sợi dây thừng trói trên người La Chinh cùng lúc bị đứt hết, phát ra từng đợt âm thanh, sau đó thanh phi đao nát yên lặng nhảy lên tay hắn, cắt về phía những sợi dây thừng màu vàng sậm trên người những võ giả này.
Rất nhanh, dây thừng trên người hơn mười hai võ giả trong viện này đều được cởi ra.
Một chút động tĩnh đã kinh động đến đám người trên quán rượu, sau đó liền nghe thấy một tiếng hét: “Đám võ giả ở hậu viện bỏ trốn rồi!”
“Trốn?” Vị võ giả Chiếu Thần Cảnh duy nhất cười lạnh một tiếng. Chân nguyên trong người cuồn cuộn dâng lên hóa thành từng đường kiếm sắc lao về phía quán rượu! Đám Tiên Thiên Cảnh khác cũng thi nhau ra tay!
Thực lực của những tên sai vặt và chưởng quầy trong quán rượu này vốn dĩ không xuất chúng, chẳng qua cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh mà thôi. Chỉ là chúng dựa vào thuốc độc, sau đó giở thủ đoạn mới bắt được nhiều Tiên Thiên Cảnh như vậy.
Nhưng bọn chúng không ngờ được La Chinh lại không sợ thuốc độc, thậm chí dây thừng cấm chế chân nguyên cũng càng không có tác dụng với La Chinh.
“Ầm ầm!”
Dưới sự liên thủ của những Tiên Thiên Cảnh này, cả một quán rượu ầm ầm sụp đổ.
“Mẹ nó! Ông đây nhất thời sơ ý, không ngờ lại bị đám phế vật này khống chế! Thật quá mất mặt!”
“Giết chúng đi! Thân là võ giả lại dùng thủ đoạn hạ lưu này!”
Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài bóng dáng, trong đó một người “Ồ” một tiếng: “Sao đám heo này lại chạy hết rồi? Lý Nham, đám thủ hạ phế vật của ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
Một người khác hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, một tên cũng chạy không thoát đâu!”
Đám đông võ giả trong hậu viện ngẩng đầu nhìn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Trong không trung có ba vị cường giả Thần Đan Cảnh đang đứng!
Võ giả Chiếu Thần Cảnh duy nhất trong hậu viện là người đầu tiên phản ứng nhanh nhất, lớn tiếng hét: “Mọi người chia nhau ra chạy!” Nói xong liền nhảy một bước, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng võ giả Chiếu Thần Cảnh đó vừa nhảy lên thì một vị võ giả Thần Đan Cảnh trong đó đã vung tay một cái, trong không trung xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, hung hăng đập xuống võ giả Chiếu Thần Cảnh đó.
“Ầm!”
Võ giả Chiếu Thần Cảnh này bị chưởng ấn đánh thành một đám sương mù máu!
Chưởng ấn đánh xuống, đám đông Tiên Thiên Cảnh bao gồm cả La Chinh đều đứng yên trên mặt đất, động cũng không dám động!