Trong Đại Thế Giới nơi La chinh ở từng có truyền thuyết về Chân Long.
Nhân tộc Long mạch phân bố rộng rãi trong các Đại Thê Giới, thậm chí trong một số Đại Thế Giới còn đứng đầu thiên hạ. có điều tại Đại Thê Giới này của La chinh, mặc dù tộc Long mạch cũng có một thời cực thịnh, nhưng cuối cùng củng suy tàn.
Nhưng con hung thú như Giao Long, ứng Long, Giác Long này chính là những linh thú mà Nhân tộc Long mạch từng nuôi dưỡng, chẳng qua sau khi Nhân tộc Long mạch suy tàn thì chúng lại trở thành hung thú vô chủ.
Còn những ghi chép về chân Long thì có lẽ phải quay ngược dòng thời gian để tìm hiểu. Mười sáu vạn năm trước, ở bờ bên kia của Bạo Loạn Tinh Hải từng xảy ra một cuộc chiến trước nay chưa từng có. Lúc đó bảy đại Thần quốc liên hợp với nhau phát động một cuộc chiến tranh lớn với Nhân tộc Long mạch!
Mặc dù Nhân tộc Long mạch có được truyền thừa của chân Long tộc, nhưng dưới sự liên thủ của bảy đại Thần quốc, cuối cùng cũng bị đánh bại! Mà bảy đại Thần quốc cũng thừa thê đuổi theo, muốn tiện đường giết sạch Nhân tộc Long mạch.
Lúc Nhân tộc Long mạch bị ép vào bước đường cùng đã phải tê đi tính mạng của trăm vạn tộc nhân, miền cưỡng mở ra một lối đi, triệu ra một con chân Long!
Nghe nói con chân Long đó lớn đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, trong lối đi khổng lồ đó, cũng chỉ xuất hiện một cái đầu rồng thật lớn mà thôi. Mà cái đầu rồng này cùng chỉ phun một hơi thở của rồng, rồi sau đó lối đi hoàn toàn bị sụp đổ, con Chân Long kia cũng bị chôn vùi trong lối đi đó.
Vì Đại Thê Giới là một vị trí ở cấp thấp nên rất khó để chống đỡ được cho một thần thú siêu cấp mạnh mẽ như thê xuất hiện, cho dù là lối đi được mở bằng cách hiến đi trăm vạn tính mạng tộc nhân đi nữa thì, cũng chỉ đủ cho cái đầu rồng ấy xuất hiện được vài nhịp thở, phun một hơi thở của rồng ra mà thôi.
Cũng bởi vì một hơi thở của rồng này mà bảy đại Thần quốc đã bị diệt mất ba, chỉ còn tứ đại Thần quốc được lưu truyền lại cho hậu thê mà thôi.
Mặc dù cuối cùng Nhân tộc Long mạch cũng bị Thần quốc tiêu diệt, thê nhưng con chân Long phá vỡ không gian để xuất hiện kia cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho đám người ở Đại Thê Giới! Qua thời gian mười mấy vạn năm, cho dù là núi cao cũng có thể biến thành sông, biển rộng cũng có thể trở thành ruộng vườn, thê nhưng cái cảnh ấy vẫn mãi được lưu truyền trong thê gian, được ghi lại mãi cho đến ngày nay!
Sự mạnh mẽ của chân Long, đã không còn là trình độ mà người thường có thể tưởng tượng được nữa rồi.
Đây cũng là lý do vì sao Ninh Vũ Điệp lại giật mình như thế.
Ngày đó sau khi La chinh một mình rời khỏi vân Điện, Ninh Vũ Điệp cũng từng tìm kiếm, có điều nàng đã từng xông xáo cùng La Chinh trong Thử luyện Giả chi Lộ nên cũng biết rõ số mệnh của La chinh vô cùng thịnh vượng. Những người có số mệnh này thường không dề bỏ mạng đến vậy, thậm chí còn có thể tìm được một cơ duyên nào đó rất tốt, sẽ không kém hơn việc ở lại Vân Điện tu luyện.
Và hiển nhiên, Ninh Vũ Điệp cũng chỉ đoán đúng được một nửa. Cơ duyên mà La chinh gặp được còn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng nhiều!
Một giọt máu Chân Long, tuỳ tuỳ tiện tiện lấy ra tặng người! Vậy rốt cuộc cơ duyên này lớn đến mức nào?
Cũng không phải Ninh Vũ Điệp không lấy ra được thứ có thể so ngang với máu chân Long, nhưng nghĩ cũng biết thứ này quan trọng tới mức nào, cho dù thê nào thì nàng cũng không nỡ tặng cho người khác!
Rốt cuộc là vì thằng nhóc này hào phóng? Hay là vì não bị hỏng rồi?
Nhìn thấy mặt Ninh Vũ Điệp đầy vẻ cổ quái, La chinh cười hắc hắc, đưa tay về phía Ninh Vũ Điệp rồi nói: “Không lấy? Không lấy thì trả lại đây cho ta!”
“Bốp!”
Ninh Vũ Điệp đánh một cái, đẩy tay La chinh ra. Đôi mắt xinh đẹp của nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó cất máu Chân Long vào.
Không biết vì sao, Ninh Vũ Điệp phát hiện ra khi ở trước mặt La Chinh, nàng lại không có một chút kiêu ngạo nào. Nàng đường đường là Điện chủ vân Điện, cho dù là đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia đứng trước mặt nàng cũng không dám lỗ mãng, còn thằng nhóc này chỉ là một tên đệ tử nhỏ bé ớ vân Điện mà thôi!
Nhưng đáng giận hơn chính là, rõ ràng La chinh đã biết thân phận của nàng rồi mà vẫn không hề quan tâm, có phải nên nhắc nhở hắn một chút hay không nhỉ…
“Tiểu Điệp, ta vừa nghe thấy bọn họ đang thảo luận về chuyện của đại hội võ đạo. Đại hội võ đạo này được tổ chức vì Thăng Long Đài à?” Đột nhiên La chinh lại hỏi.
Ninh Vũ Điệp gật đầu: “ừ, ba tháng trước, sau khi Thăng Long Đài xuất thế, mấy đại tông môn cũng vì nó mà xảy ra tranh chấp. Cuối cùng Thiên Hạ Thương Minh ra mặt, tổ chức sớm đại hội võ đạo mười năm một lần vào năm nay. Hơn nữa trong phần thưởng dành cho người đứng đầu có thêm một Thăng Long Đài. Thê mà không ngờ… thật ra Thăng Long Đài này lại là một con đường chết. Nêu không có máu chân Long thì cho dù thật sự thắng được Thăng Long Đài đi nữa cũng vô dụng.”
Nói xong Ninh Vũ Điệp cùng lắc đầu theo, rõ ràng vẫn còn đang đắm chìm trong nồi khiếp sợ mà tin tức của La chinh mang đến.
“Người tham gia đại hội võ đạo lần này chỉ có Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, Hư Linh Tông thôi à?” La chinh lại hỏi.
Nghe thấy vấn đề của La chinh, Ninh Vũ Điệp liếc hắn một cái, thê nhưng vẫn trả lời: “Chắc chắn là không chỉ có vậy, còn có mấy tông môn tứ phẩm như Huyền Âm Quán, thậm chí còn có không ít những đệ tử của các võ giả độc lập, còn có một vài đệ tử ưu tú trong những tông môn tam phẩm cũng tham gia!” “Võ giả độc lập?” La Chinh hỏi lại lần nữa.
“Trên cơ bản thì những võ giả độc lập đều đến đây cả rồi, ví dụ như thánh nhân Nho đạo Liễu Văn
xương, tôn giả Nam Hoa – Hướng Thiên Tinh, còn có Đông Tà vương – Thôi Tà. Bọn hắn đều dẫn theo những đệ tử ruột của mình tới đây.” Ninh Vũ Điệp nói.
Nghe thấy hai từ Thôi Tà, trong mắt La chinh chợt loé ra chút sát khí rồi lập tức biến mất, nhưng có điều vẫn bị Ninh Vũ Điệp nhạy cảm bắt được.
Hình như thằng nhóc này đang hỏi thăm mấy chuyện về Thôi Tà, chẳng lẽ hắn có mâu thuẫn gì với Đông Tà vương ư? Điều này sao có thể chứ?
Một võ giả sinh ra trong một tông môn nhị phẩm ở Đông Vực, dù thê nào cũng khó có khả năng dính dáng đến Thôi Tà được.
Bồng nhiên lúc đó, dường như Ninh Vũ Điệp vừa nghĩ tới điều gì, hai mắt hơi mở to ra!
“Ngươi đoán ra rồi.” La chinh lạnh lùng nói.
Ninh Vũ Điệp gật đầu.
Đoán ra được đáp án này cũng không khó, chính Ninh Vũ Điệp đã phái người giao La Yên cho Thôi Tà mà. Nàng vần còn ấn tượng với La Yên có Âm Thể Tử Cực.
Mà xuất thân của La Yên lại từ Đông Vực, La chinh cũng có xuất thân tương tự, hơn nữa La chinh còn có sát ý với Thôi Tà. Với cái đầu thông minh như Ninh Vũ Điệp thì gần như chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ cả rồi.
Nàng thân là Điện chủ vân Điện, chuyện quan trọng nhất cần phải làm là phát triển tông môn, còn La Yên chẳng qua chỉ là một nữ đệ tử thiên tài trong tông môn nhị phẩm thuộc vân Điện mà thôi. Nêu như chỉ vì La Yên mà nàng chống đối lại Thôi Tà mới đúng là chuyện không sáng suốt, đó là sự vô trách nhiệm đối với toàn bộ vân Điện!
Ninh Vũ Điệp im lặng, nhất thời nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh vũ Điệp, trong lòng La Chinh lại dâng lên một chút tức giận.
Chuyện của La Yên, hắn vần luôn giấu kín trong lòng, sau khi đến Trung vực cũng chưa từng nói với bất cứ ai. Ngoại trừ Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu biết một chút thì bên ngoài không còn ai biết rõ chuyện này nữa.
Chuyện vân Điện giao La Yên cho Thôi Tà, Thạch Kinh Thiên cũng từng giải thích với La chinh rồi. Thôi Tà thật sự quá mạnh mẽ, vân Điện cũng bị ép đến mức bất đắc dĩ. Nhưng sâu trong lòng La chinh vần tồn tại một chút oán hận như cũ, một chút oán hận này vẫn luôn bị La chinh chôn thật sâu, nhưng cuối cùng cũng chịu không nổi mà bạo phát ngay tại đây.
“Ngươi không cảm thấy, có lẽ ngươi nên xin lỗi ta sao?” La Chinh nhìn Ninh Vũ Điệp nói: “Nêu như ngươi có thể bảo vệ La Yên giống như đã bảo vệ ta khi nãy, chưa chắc La Yên đã bị Thôi Tà mang đi!” “Ta…” Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp không được tự nhiên.
“Là vì cảm thấy giá trị Âm Thể Tử Cực của La Yên không lớn, còn ta lại nắm giữ bí mật của Thăng Long Đài? Nêu không phải ta giữ bí mật của Thăng Long Đài, thì sẽ không đáng để ngươi ra tay!” Ánh mắt La chinh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Điệp rồi nói.
Tuổi của Ninh Vũ Điệp cũng không lớn, mặc dù lúc ở vị trí Điện chủ Vân Điện thì khí thế phi phàm, nhưng tuổi nội tâm vẫn có sự chênh lệch, trong lòng vẫn rất dễ dao động, đặc biệt là lúc lòng lại mang áy náy với người khác.
Huống chi lúc cùng lang thang trong Thử Luyện Giả chi Lộ với La Chinh, cũng lấy địa vị ngang hàng để kết bạn.
Dưới sự ép hỏi của La chinh, Ninh Vũ Điệp gần như bỏ qua cả thân phận của mình, giống như một đứa bé phạm lồi đứng trước mặt La chinh…
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, đường đường là một cường giả Hư Kiếp Cảnh, Điện chủ vân Điện lại bị một tên võ giả Chiêu Thần cảnh ép hỏi như thế, kinh hoảng như thế, chỉ sợ là sẽ kinh ngạc đến mức trợn lồi cả mắt mất.
Trên khuôn mặt xinh xắn thanh tú của nàng, toàn là vẻ mất tự nhiên, loại khí thê mạnh mẽ mà ngồ nghịch ngày xưa đã bị cuốn sạch. Giờ phút này nàng giống như một cô gái nhỏ mắc lồi, lặng lẽ cụp hai mắt rồi nói: “Xin lồi…”
La Chinh vốn còn muốn mắng thêm một câu, xin lồi thì làm được cái rắm gi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Vũ Điệp, bỗng nhiên hẳn lại hơi mềm lòng.
Nhưng đúng là nàng không còn cách nào khác.
Không phải thê giới võ giả vốn là như thê sao? Mặc dù Thôi Tà không có tông môn, thuộc về loại võ giả độc lập, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả đứng đầu Trung Vực! cho dù là Hư Linh Tông cùng không muốn đối đầu với Thôi Tà, vậy thì vân Điện lại càng không muốn!
Với tư cách là Điện chủ vân Điện, nàng làm như vậy thì có sai đâu chứ?
“Bỏ đi.” La Chinh xua tay.
Nhìn thấy vẻ mặt La chinh, Ninh Vũ Điệp lại bĩu môi, không nói gì.
Nhưng bên cạnh lại truyền đến giọng nói của một bà lão: “Đông Tà vương mang muội muội của ngươi đi, có bản lĩnh thì ngươi đi mà nổi điên với hắn ta ấy! Ở đây trách cứ vân Điện của ta, ngươi có quyền gì chứ?”
Nghe nói như thế, trong lòng La chinh cả kinh, sau đó nhìn thấy một bà lão tóc trắng xoá, cái lưng còng xuống, đi xuyên vào kết giới mà Ninh Vũ Điệp bố trí nhưng không bị cản trở chút nào, cứ lững thững mà đi tới.
Ninh Vũ Điệp vội vàng nghênh đón, đỡ cánh tay của bà lão rồi kêu một tiếng: “Sư phụ.”