Vào ban đêm, La Chinh lấy Tử Thanh Bảo Kiếm của Hà Băng ra, để ở trước mặt mình.
Tử Thanh Bảo Kiếm này, không những có phẩm giai không tệ, mà còn được bảo quản cực kỳ tốt.
Có thể thấy rằng Hà Băng cực kỳ quý thanh bảo kiếm này, trên vỏ kiếm được khảm các loại bảo thạch, đầy đủ các loại màu sắc, còn được trang trí thêm cả một đạo chỉ vàng.
Vụt!
La Chinh rút kiếm ra khỏi vỏ, hào quang màu tím cùng hào quang màu xanh trên thân kiếm lóe lên, lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
- Kiếm tốt!
So với Nghiệp Hỏa Kiếm của Tà Lang, thanh Tử Thanh Bảo Kiếm này tuy cùng là Huyền Khí thượng phẩm, thế nhưng La Chinh có thể cảm nhận được rõ, phẩm chất của Tử Thanh Bảo Kiếm này phải tốt hơn Nghiệp Hỏa Kiếm rất nhiều.
Một thanh kiếm tốt như thế, vậy mà lại bị hắn dung luyện đi, đúng là có chút đáng tiếc.
Tên Hà Băng kia cũng đã nhờ vài người đến để khuyên bảo La Chinh, muốn chuộc lại thanh bảo kiếm này, nhưng lại bị La Chinh trực tiếp cự tuyệt.
Vì muốn gia tăng thực lực của mình lên, hắn không thể không làm vậy.
Sau khi xem xét tường tận Tử Thanh Bảo Kiếm, La Chinh cắn răng một cái. Ngay sau đó liền bắt đầu câu thông với lò luyện ở trong đầu.
Hắc hỏa, giống như một con sâu bướm nhỏ, chui ra từ mi tâm của La Chinh. Sau khi xoay tròn theo một đường vòng cung cực kỳ quỷ dị trên không trung, hắc hỏa liền lao tới cuốn lấy Tử Thanh Bảo Kiếm.
Bảo kiếm vốn cứng rắn vô cùng, giờ phút này cứ như là nến gặp lửa vậy, dần dần bị hòa tan thành những giọt nước thép tinh hoa.
La Chinh nhẩm đếm những giọt thép tinh hoa kia, đôi mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ kêu lên:
- Đều là Huyền Khí thượng phẩm, vậy mà Tử Thanh Bảo Kiếm này không ngờ lại có thể dung luyện ra mười giọt nước thép tinh hoa a!
Nguyên nhân là gì, hiện tại La Chinh hắn cũng không thể giải thích được. Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc cái nước thép tinh hoa này đến tột cùng là vật gì!
La Chinh từng đọc qua Điển Tịch Luyện Khí có được từ nhẫn trữ vật của Tà Lang, nhưng vẫn không thể tìm ra được lai lịch của cái nước thép tinh hoa này. Về điều này, có lẽ cũng chỉ có những Luyện Khí Sư cao thâm mới có thể giải thích rõ ràng…
Hắc hỏa cuốn theo mười giọt nước thép tinh hoa, đưa vào miệng của bức điêu khắc Thanh Long. Rất nhanh sau đó, liền có hai mảnh long lân tỏa ra ánh sáng chói lòa. Khi ánh sáng dần tiêu biến, hai mảnh long lân vừa mới được thắp sáng dần dần hiển lộ ra.
Hiện tại, trên người Thanh Long đã có bốn mảnh long lân được thắp sáng.
La Chinh siết chặt nắm đấm của mình. Giờ đây, hắn đã bước vào Luyện Tủy Cảnh, lại có thêm lực lượng từ bốn mảnh long lân. Dù là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh đến, có lẽ hắn cũng có thể cùng đánh một trận.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, sáng ngày hôm sau, La Chinh liền lặng lẽ rời khỏi Tiểu Vũ Phong.
Hắn không muốn kinh động đến Mạc Xán và mọi người. Nếu để bọn họ biết hắn đi thực hiện nhiệm vụ, hẳn là hắn sẽ ngay lập tức bị ngăn cản cho mà xem. La Chinh không muốn phải mất công giải thích với mọi người, bởi, đây là chuyện hắn không thể không làm.
Thế nhưng, La Chinh lại không biết rằng, khi vừa bước ra khỏi phòng của mình, hắn đã bị một người nhìn thấy.
Người này là có thân hình cao lớn, chắc nịch với làn da ngăm đen, cũng chính là người vào ngày đó đã tranh chấp với La Chinh về chuyện của Chu quản sự, Tào Lôi.
Ngày hôm đó, sau khi Tào Lôi đưa Chu quản sự về, Gia Cát Phong liền phân phó cho hắn việc theo dõi nhất cử nhất động của La Chinh. Nếu như thấy La Chinh rời khỏi Tiểu Vũ Phong, thì phải nhanh chóng về báo lại cho hắn biết.
Ngày hôm nay, Tào Lôi trông thấy La Chinh vào sáng sớm đã sửa soạn rời khỏi Tiểu Vũ Phong, hắn liền biết rằng, hiện tại cơ hội đã đến. Ngay sau đó, hắn liền lén đi theo phía sau La Chinh.
Đi theo được một đoạn, Tào Lôi nhận ra La Chinh đang đi về phía Đông của Tiểu Vũ Phong.
Hắn vốn cho rằng La Chinh sẽ rời khỏi Thanh Vân Tông, thế nhưng, ở phía Đông lại không có bất kì một lối ra nào. Tào Lôi chợt cảm thấy bối rối.
Không lâu sau đó, sau khi thấy La Chinh bước lên Thanh Thiên Thai, Tào Lôi mới hiểu ra. Hẳn là La Chinh đã nhận nhiệm vụ tông môn, hơn nữa còn là nhiệm vụ Trùng Triều.
Khoảng thời gian này, đúng là thời điểm mà Trùng Triều đang lan rộng. Thanh Vân Tông ban bố ra nhiệm vụ liễm sát Đao Trùng, có không ít đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ này.
Vị trí của nhiệm vụ là ở phía Nam của vương triều. Đường xá xa xôi, khi đi phải trèo non lội suối không biết bao nhiêu lần. Nếu là đi bộ, chỉ sợ khi đến nơi thì Trùng Triều đã kết thúc rồi.
Vậy cho nên, hầu hết các đệ tử sau khi nhận nhiệm vụ, đều đi đến Thanh Thiên Thai.
Ở Thanh Thiên Thai, có một loại Phi Thiên Liễn khổng lồ. Tốc độ của chiếc Phi Thiên Liễn này cực kỳ nhanh, chỉ mất một ngày liền có thể bay đến vùng phía Nam của vương triều.
“Hôm nay tên tiểu tử này tiến đến Thanh Thiên Thai, hẳn tám, chín phần là hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ liễm sát Đao Trùng này rồi.”
Tào Lôi cũng cảm thấy có chút buồn bực. Hắn không ngờ rằng La Chinh lại nôn nóng đến thế, vậy mà lại muốn đi làm loại nhiệm vụ bậc này.
- Nếu ngươi đã sớm muốn gặp Diêm Vương, vậy hãy để ta tiễn ngươi một đoạn!
Tào Lôi chợt cười gằn một tiếng, ngay sau đó thân ảnh của hắn liền biến mất. Hắn phải đi bẩm báo lại chuyện này rồi nói sau.
Thanh Thiên Thai là một tòa kiến trúc hình vuông, tựa như quảng trường, khá là rộng lớn, cao chừng mười trượng.
Sau khi leo lên các bậc thang, La Chinh nhận ra, đã có không ít đệ tử Thanh Vân Tông đang đứng chờ ở nơi đây.
Những đệ tử này đều có chung mục đích với hắn, đều đã tiếp nhận nhiệm vụ Trùng Triều.
Hầu hết đệ tử đang đứng ở đây đều mặc áo bào màu đen, chỉ có một vài người mặc áo bào màu trắng mà thôi. Dù vậy, mỗi một người trong bọn họ đều tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén, đó là loại khí tức chỉ có thể đạt được khi đã lịch luyện qua trong biển máu. Chỉ riêng phần này thôi, cũng đã nói lên thực lực không tầm thường của bọn họ rồi.
Bất luận là đệ tử ngoại môn mặc áo bào trắng, hay là đệ tử nội môn mặc áo bào đen, khi bọn họ trông thấy La Chinh, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không phải là La Chinh quá đặc biệt, mà là cảnh giới của La Chinh quá thấp, chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi.
Nhiệm vụ Trùng Triều này không hề đơn giản. Đao Trùng có số lượng rất lớn, hơn nữa, mỗi một con Đao Trùng đều cực kỳ mạnh mẽ. Thế nhưng, điều đáng sợ nhất chính là, Đao Trùng không hề sợ chết một chút nào. Đối mặt với cường giả, cho dù có chết, bọn chúng cũng sẽ lao lên vây công, chẳng màng đến bản thân.
Dù là Bán Bộ Tiên Thiên, chỉ cần hơi lơ đễnh một chút thôi, cũng sẽ lập tức mất mạng dưới sự vây công của đám Đao Trùng.
Vì vậy, người dám tiếp nhận nhiệm vụ này, thực lực thấp nhất cũng đã là Bán Bộ Tiên Thiên rồi.
Thế nhưng giờ lại xuất hiện một tên gia hỏa Luyện Tủy Cảnh, mọi người cảm thấy kỳ quái cũng là phản ứng thông thường.
La Chinh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc kia mà bước đến tìm kiếm một góc rồi ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở phía đối diện,
đang có bốn, năm tên đệ tử nội môn mắt khẽ đánh giá La Chinh, miệng không ngừng thì thầm với nhau.
Những giọng nói kia cũng không quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ, La Chinh có thể nghe được rất rõ ràng. Hẳn là bọn hắn đang cố ý để La Chinh nghe được.
- Từ lúc nào mà Luyện Tủy Cảnh cũng có thể nhận nhiệm vụ rồi?
- Kỳ thực, muốn chết cũng có rất nhiều cách. Trong thiên hạ này, cũng có một vài người không biết tự lượng sức mình.
- Hắc hắc, ta đi trêu đùa hắn một lát!
Đám người kia nghị luận một vài câu xong, chợt có một tên đại hán cằm chữ bát bước ra, trông có vẻ khá lỗ mãng. Hắn chạy đến gần La Chinh, *cư cao lâm hạ nói:
*Cự Cao Lâm Hạ: ở chỗ trên cao nhìn xuống.
- Này, tiểu tử, ngươi muốn đi liễm sát Đao Trùng sao?
La Chinh mở mắt ra, nhìn tên đại hán, nói:
- Có vấn đề gì không?
- Ha ha.
Tên đại hán cười quái dị hai tiếng rồi nói:
- Ngươi chẳng qua chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh mà thôi, với thân thể này của ngươi, chỉ sợ một đao của Đao Trùng cũng đã đủ để bổ ngươi ra làm hai rồi!
- Ồ!
La Chinh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Trông thấy phản ứng lạnh nhạt của La Chinh, cảm thấy lời đe dọa của mình không hề có tác dụng gì, tên tráng liền quét mắt qua, lại nhìn thấy lệnh bài treo bên hông, hắn tiền vươn cánh tay to lớn ra, dường như muốn tước đi cái lệnh bài này.
Ngay khi tay của tên đại hán gần chạm vào lệnh bài, La Chinh đột nhiên mở mắt ra, thân thể linh hoạt tựa như thỏ, nhanh chóng chế trụ cổ của tên đại hán. Đồng thời, lúc đứng dậy La Chinh còn lợi dụng lực đẩy vòng ra sau lưng tên đại hán, trên tay kia ngay lập tức xuất hiện thanh phi đao bị tàn phá, chĩa vào cổ của tên kia.
Tuy bị tàn phá, thế nhưng thanh phi đao vẫn phảng phất ra một uy thế cực kỳ kinh người, như thể có thể dễ dàng cắt gọt mọi vật trên thế gian này vậy. Từng tia khí tức sắc bén kinh người tản mát đến làn da trên cổ của tên đại hán, khiến hắn lạnh run cả người.
Trông thấy vậy, đám người đi cùng tên đại hán trên mặt đều biến sắc. Bọn hắn đâu nghĩ rằng tên tiểu tử trông không có vẻ gì nổi bật này lại lăng lệ, ác liệt đến như vậy. Ngay tức khắc liền có thể chế trụ được tên kia.
- Vị bằng hữu này, nơi đây vẫn là ở bên trong Thanh Vân Tông, bằng hữu muốn làm gì?
- Chớ làm loạn, Thanh Sơn chỉ đùa với ngươi mà thôi!
Tên đại hán thấy những người kia đến, liền khẩn trương nói.
- Ta có quen ngươi sao? Còn muốn lấy lệnh bài của ta?
La Chinh mặt không đổi sắc nói.
Một trong những người kia nghe vậy liền nói:
- Chuyện này là do Thanh Sơn không đúng. Nhưng trước hết ngươi cứ thả hắn ra đi cái đã, mọi người cũng dễ thương lượng hơn. Thanh Sơn, là ngươi không phải trước, nên bồi thường cho người ta đi.
Tên đại hán được gọi là Thanh Sơn kia giờ đây đã bị dọa cho bay hồn mất vía, trên mặt chỉ còn là một mảnh trắng bệch. Chỉ có hắn mới cảm nhận được sát ý tuôn ra vào thời khắc kia. Nếu như tên tiểu tử này thực sự muốn động thủ, thì giờ phút này hắn đã trở thành người chết rồi. Tên đại hán run rẩy nói:
- Đún…Đúng, ta thực sự xin lỗi. Vừa rồi ta chỉ muốn đùa một chút mà thôi… Là ta mạo phạm rồi…
Sau khi nghe Thanh Sơn nói xong, La Chinh mới đưa phi đao trở về, thu vào nhẫn trữ vật. Cũng không nói một lời nào, lui người ra phía sau vài bước, trên mặt vẫn còn đầy vẻ cảnh giác.
Mặc dù đều là đệ tử của Thanh Vân Tông, thế nhưng sự cảnh giác của La Chinh không hề buông lỏng một chút nào. Từ khi nhập môn vào Thanh Vân Tông đến nay, hắn đã bị người ta ám toán đến mấy lần. La Chinh hiểu rõ, tại nơi thánh địa của võ đạo này, vẫn như cũ lấy thực lực vi tôn, là một nơi mạnh được yếu thua.
“Nếu như ta là một con dê, thì cũng chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt mà thôi.”
Tên đại hán xoay xoay đầu, hoạt động cổ một chút, sau đó mới thở phào nhẹ một cái. Mắt nhìn về phía La Chinh, trong ánh mắt chợt có thêm một tia kinh sợ.
“Tên này dường như không phải là một kẻ ăn chay.”
Hắn quan sát La Chinh một chút, rồi tươi cười nói:
- Vị bằng hữu này, ta tên là Thanh Sơn. Năm người bọn ta thường xuyên đi săn giết Đao Trùng. Đám Đao Trùng này thường xuất hiện theo bầy, đi một mình sẽ rất phiền toái.
Nghe vậy, La Chinh cũng không có nói gì.
Thấy thế, tên đại hán lại nói thêm:
- Bằng hữu, đi liễm sát Đao Trùng, mọi người hầu hết đều cùng đi theo nhóm, cũng chính là sợ bị Đao Trùng vây công. Nếu như thấy được, bằng hữu có thể đi với cùng bọn ta, thế nào?
La Chinh lắc đầu từ chối:
- Cảm ơn, thế nhưng ta đã quen một thân một mình rồi.
Nói xong, La Chinh lại tìm đến một góc khác rồi ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Một tràng cảnh vừa xảy ra khiến không ít người chú ý đến.
Hầu hết mọi người đều thu sự khinh thị trong lòng lại. Ngay cả với một vài đệ tử nội môn có thực lực Tiên Thiên Bí Cảnh, trong mắt bọn họ cũng hiện lên một tia ngưng trọng.
Bọn họ thử tưởng tượng trong đầu xem, nếu như vừa rồi bọn hắn là tên đại hán kia, liệu bọn hắn có thế né tránh một đao kia hay không? Đa số đều hoan hỉ, mừng thầm trong lòng, may mà có tên kia đi đầu, giúp bọn hắn tránh khỏi đá phải thiết bản.
Đa phần đều có chung một đáp án, đó là không thể tránh được. Phản ứng của tên tiểu tử kia quá nhanh, ra tay quá đột ngột.
La Chinh hiển nhiên sẽ không màng đến suy nghĩ của những người này. Sau khi tọa thiền một hồi, bỗng chợt nghe thấy thanh âm rung động lắc lư từ không trung truyền đến. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một vật khổng lồ đang từ trên cao chầm chậm bay lại gần.
Đó là một chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ.