Bách Luyện Thành Thần

Rèn luyện huyệt khiếu


trước sau

Cho dù La Chinh đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận nỗi thống khổ khi rèn thể, thế nhưng hắn không ngờ loại thống khổ này thật khó mà chịu được.

Linh hồn của hắn đã bước vào Chiến Hồn Cảnh, ý chí cũng mạnh hơn rất nhiều, vậy mà vẫn không thể chịu đựng được loại tra tấn không phải dành cho con người này, thế nên liền hôn mê bất tỉnh.

Tiếng bước chân vang lên, một cô gái mặc áo màu xanh lá bưng một bình trà nóng đi đến. Cô gái này có đường nhân trung rất dài, cái trán rộng như biển, ánh mắt trong trẻo, bước chân nhẹ nhàng.

“Ngươi tỉnh rồi?” Cô gái nhìn thấy La Chinh tỉnh lại thì liền rót một cốc trà nóng, đưa cho hắn.

Cô gái này là người bình thường, không có tu vi gì. Ánh mắt La Chinh quét qua, sự cảnh giác trong lòng cũng hoàn toàn thả lỏng. Hắn gật gật đầu, tiếp nhận chén trà nóng, uống một ngụm.

“Ta vừa thấy ngươi hết sức đau đớn, có muốn ta giúp ngươi mời một đại phu tới xem không?” Tuy Tất Xuân biết rõ thân thể võ giả khác phàm nhân bọn họ, thế nhưng vừa rồi La Chinh đau đớn như vậy, cũng nên tìm một đại phu xem qua xem thế nào…

La Chinh cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: “Không cần, chuyện này đại phu xem cũng không ra.”

“Biết đâu được. Ta biết một đại phu rất lợi hại, lại ở ngay góc đường nhà ta, hắn họ Vương, là lão đại phu vài chục năm rồi, từng…” Tất Xuân nghiêm túc nói. Cô gái nhỏ cứ luôn miệng nói không ngừng, giọng nói trong trẻo, nhưng lại không làm cho người ta chán ghét.

Khi cô nói những lời này, trên mặt La Chinh vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, không hề ngăn cản mà tùy ý để nàng nói tiếp.

Chẳng qua Tất Xuân cũng khá tinh tế, nói được một nửa thấy La Chinh cũng không có phản ứng gì, nàng cũng biết hắn không nghe nội dung mình nói, vì vậy nàng dừng lại, trừng mắt nhìn hắn: “Hơn nữa, ngươi thuê sân viện của cha ta, đụng hư mất mấy gian nhà và sàn nhà bên trong, nên là phải bồi thường đấy!”

La Chinh lăn qua lăn lại trong sân viện cả nửa ngày trời, Tất gia không ai dám ra đây, ngược lại chỉ có Tất Xuân không hề sợ hãi, giúp La Chinh dọn dẹp một phen.

Cha Tất Xuân nói, rất nhiều võ giả đều hoành hành ngang ngược, vừa ý cô nương nhà ai thì cũng sẽ không nói đạo lý3gì hết. Thế nhưng Tất Xuân có một loại trực giác, La Chinh trong viện không phải loại người như vậy.

Giờ này cha Tất Xuân nhìn thấy phần lớn viện đều bị hủy cả, nhưng ngoài đau lòng ra thì không dám tới thương thảo vấn đề bồi thường với La Chinh. Cuối cùng vẫn là Tất Xuân mở miệng.

La Chinh lúc này mới nhớ, hắn vừa mới đụng hỏng mất mấy gian nhà người ta. Vì vậy La Chinh lấy ra khoảng mười viên đá chân nguyên hạ phẩm trong nhẫn tu di, đưa cho Tất Xuân: “Nhiêu đây đủ chưa?”

Những viên đá chân nguyên hạ phẩm này là còn lại từ lúc La Chinh mua vật liệu.

Nhìn thấy hơn mười viên đá chân nguyên hạ phẩm trước mặt, con mắt Tất Xuân thoáng chớp một cái, sau đó lắc đầu: “Không cần nhiều như vậy.”

Phàm nhân khó có thể hào phóng như võ giả, loại gia đình nhỏ như Tất gia này cũng được coi là nhà giàu có trong thành Thiên Khải rồi. Chi phí ăn mặc một năm của tất cả con cái trong nhà được tính bằng hoàng kim, tính ra thì cũng chỉ tương đương với hai viên đá chân nguyên hạ phẩm mà thôi.

Chữa mấy cái phòng kia, có lẽ cũng chỉ cần không đến nửa viên đá chân nguyên hạ phẩm. Hơn mười viên đá chân nguyên hạ phẩm… đối với nhà Tất Xuân mà nói thì là quá nhiều tiền. Nếu cha Tất Xuân biết rõ nàng từ chối như vậy thì có lẽ tức đến mức không ngủ nổi. Chẳng qua cuối cùng La Chinh vẫn nhét vào trong tay Tất Xuân.

Tuy Tất Xuân muốn từ chối, nhưng nghĩ lại thấy có lẽ cha nàng sẽ rất vui nên cuối cùng cũng vui vẻ nhận lấy, lúc gần đi nàng chỉ nói với La Chinh rằng tối nàng sẽ đưa cơm tối cho hắn.

Đợi đến khi Tất Xuân đi ra ngoài, La Chinh lập tức nhảy khỏi giường. Nhưng không ngờ vừa nhảy lên, đầu hắn đã trực tiếp đâm vào trần nhà.

Trần nhà bằng gỗ bị đầu La Chinh đụng phải tạo thành một cái lỗ, phát ra một tiếng động lớn.

Tất Xuân nghe được tiếng vang thì quay lại, thò cái đầu nhỏ vào cửa, ánh mắt tràn đầy vẻ kỳ quái.

La Chinh xấu hổ gãi gãi đầu cười nói: “Đụng hỏng đồ, ta sẽ bồi thường theo giá…”

Trước đây La Chinh vẫn cho là luồng khí nóng này chỉ có thể giúp mình rèn luyện tạp chất trong thân thể ra. Bước đầu tiên trước khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh chính là loại bỏ tạp chất của thân thể, để cho thân thể sạch sẽ tột độ. Còn sau khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh, hiệu quả của luồng khí nóng này đối với hắn không đủ lớn.

Đến hôm nay La Chinh mới hiểu phương pháp sử dụng chính thức của Hồng Mông Thiên Cương, đây cũng là bước đầu tiên của thuật luyện thể mà La Chinh tập.

Bởi vì dùng Hồng Mông Thiên Cương để rèn thể nên thân thể La Chinh cũng có biến đổi kỳ diệu. Ban nãy hắn vừa nhảy lên, liền cảm thấy trong thân thể mình tràn đầy một luồng sức mạnh kỳ dị. Loại sức mạnh này cũng không giống với chân nguyên, hắn
chỉ có thể cảm thấy được sự tồn tại của nó, nhưng không cách nào vận dụng.

Cho nên không kịp đề phòng mà vừa nhảy lên liền đâm vào trần nhà.

“Lần đầu tiên rèn thể mà đã tạo được cương nguyên của mình, không hổ là Hồng Mông Thiên Cương. Ha ha…” Giọng Xích Long lúc này vang lên.

“Cương nguyên?” Ánh mắt La Chinh hơi giật.

“Đúng! Đây là con đường luyện thể…” Xích Long giải thích.

Hệ thống luyện thể và hệ thống chân nguyên là hai con đường luyện võ hoàn toàn khác nhau. Trước hết thì ai cũng cần rèn luyện thân thể, sau khi vượt qua năm tầng của luyện thể thì mới bắt đầu chia làm hai đường. Cho nên võ giả theo hệ thống chân nguyên bắt đầu tu luyện từ Tiên Thiên Cảnh, sau đó là Chiếu Thần Cảnh, Thần Đan Cảnh, Hư Kiếp Cảnh thậm chí là cấp độ rất cao…

Nhưng đối với hệ thống luyện thể, sau khi vượt qua năm tầng luyện thể ban đầu thì lập tức bắt đầu rèn luyện huyệt đạo! Sau khi rèn luyện 108 huyệt đạo toàn thân, tu thành Vô Lậu Chân Thân, sau đó là Đạo Đài Bát Trọng, và Thần Đài Cửu Tinh!

“Hệ thống luyện thể cũng là một hệ thống tu luyện khổng lồ, thậm chí còn hoàn thiện hơn hệ thống chân nguyên nhiều. Muốn pháp thể song tu thì nhất định phải cố gắng nhiều hơn, nhiều mồ hôi hơn các võ giả khác, vậy mới có thể đạt được thành tựu. Sau khi rèn thể, chắc hẳn ngươi đã hiểu con đường này khó khăn thế nào rồi!” Xích Long nhẹ nhàng nói ra.

“Ừ! Ta hiểu.” La Chinh vẫn hờ hững như trước mà nói. Hắn đã lựa chọn con đường của mình, nên dù là quỳ hay đứng thì cũng sẽ đi không chút do dự.

Nhìn thấy vẻ mặt La Chinh vẫn như thường, Xích Long tán thưởng nói: “Rất tốt. Trước kia ta còn lo tâm tính ngươi không đủ kiên định, nếu như ngươi thật sự có thể tu được pháp thể song tu, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một phương, thành tựu không thể đong đếm được. Với những cường giả ta đã gặp qua, chỉ cần có thể song tu thì thực lực đều hơn hẳn những võ giả khác. Nếu… ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, vậy chúng ta cứ tiếp tục đi! Ha ha!”

“Tiếp tục?” Nghe thấy lời Xích Long nói, mí mắt La Chinh giật giật.

“Vừa rồi mới chỉ là rèn thể thôi, giống như chuyển hóa chân khí trở thành chân nguyên khi tu luyện hệ thống chân nguyên mà thôi. Giờ phải bắt đầu rèn luyện huyệt khiếu… Thông thường rèn huyệt khiếu sẽ dùng lực lôi hỏa, nhưng ngươi không tu luyện công pháp hệ Lôi và hệ Hỏa. Cũng may ngươi đã trải qua lễ tẩy trần quy tắc nên cũng lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của quy tắc hệ Hỏa và quy tắc hệ Lôi, dùng lôi hỏa tinh thuần để rèn luyện huyệt khiếu thì không gì tốt hơn.” Xích Long nói.

La Chinh coi như đã hiểu. Hắn hiện giờ là Luyện Thể Nhất Trọng, tương đương với tu luyện chân khí, vừa bước vào Tiên Thiên Cảnh.

Vì vậy La Chinh lại bước ra sân nhỏ, khoanh chân mà ngồi. Một đám lửa xuất hiện trước mặt La Chinh, ngọn lửa kia rất nhỏ, uy lực trên đó cũng không lớn, nhưng lại cực kỳ tinh thuần, phảng phất như một tinh linh lửa đang nhảy múa!

Cùng lúc đó, lại có một luồng lôi điện cũng ra hiện trước mặt hắn. Lôi điện lóe ra ánh sáng xanh, như thứ màu xanh tỏa ra từ một viên ngọc bích không chút tì vết nào. Lôi điện nho nhỏ cũng như đang nhảy nhót.

Dưới dấu tay của Xích Long, một đám lửa và lôi điện trước mặt La Chinh bỗng nhiên đan vào nhau, xông về phía mi tâm của hắn.

Nơi đó là đại huyệt đầu tiên trên cơ thể, Bách Hội!

Sau khi ngọn lửa và lôi điện đi vào huyệt Bách Hội, thân thể La Chinh lập tức run lên, sau đó liền đổ mồ hôi, từng giọt chảy xuống trán như hạt đậu.

Nỗi đau khổ khi rèn huyệt khiếu so ra cũng không nhẹ nhàng hơn rèn thể, chẳng qua rèn thể thì từng bộ phận trên cơ thể từ trên xuống dưới đều đau đớn kịch liệt, còn nỗi đau khi rèn huyệt khiếu thì chỉ tập trung ở một chỗ.

Hắn cảm thấy mi tâm của mình giống như muốn nổ tung, ngọn lửa và lôi điện tinh thuần không ngừng khuếch tán nơi đó.

Đây là một thử thách tương đối lớn với ý chí của La Chinh. Cho dù ngọn lửa và lôi điện này chính là sức mạnh mà hắn đã lĩnh ngộ được, nhưng giờ phút này cả hai đều rèn luyện trong mi tâm của hắn nên vẫn phải cẩn thận. Nếu hơi không chú ý một chút mà lại để cho ngọn lửa và lôi điện này xuyên vào trong óc kia thì phiền phức lắm.

Cho nên hắn cũng không thể phân tâm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện