Dựa theo sự phân chia đẳng cấp giữa các yêu thú ở Đông Vực, những con Đao Trùng hẳn là được xếp vào loại yêu thú Tam cấp.
Thế nhưng, sự khác biệt lớn nhất giữa Đao Trùng và hầu hết các yêu thú Tam cấp khác, đó chính là Đao Trùng chẳng bao giờ xuất hiện một mình cả.
- Ngay khi ngươi phát hiện ra một con Đao Trùng, thì ở đằng sau ít nhất cũng phải có hơn hai nghìn con Đao Trùng khác!
Câu nói này được lưu truyền rộng rãi ở khu vực phía Nam. Mặc dù có hơi nói quá một chút, nhưng cũng đã thể hiện được số lượng Đao Trùng nhiều như thế nào.
Đối mặt với đông đảo Đao Trùng như vậy, đừng nói là Bán Bộ Tiên Thiên, cho dù là Tiên Thiên Bí Cảnh, sợ rằng cũng không thể chống đỡ nổi.
Hiện tại ở nơi này số lượng đệ tử của Thanh Vân Tông cũng không phải là ít, thực lực cũng rất mạnh. Trong phút chốc, đã có hơn mấy trăm con Đao Trùng bị liễm sát.
Xác của đám Đao Trùng chồng chất lên nhau, tạo thành một ngọn núi nhỏ. Qua thời gian, ngọn núi xác Đao Trùng này dần dần vây quanh chiếc Phi Thiên Liễn vừa rơi xuống kia.
Tuy đã giết không ít Đao Trùng, thế nhưng thế vây công của đám Đao Trùng lại ngày càng dày đặc hơn, cứ như là có vô vàn con Đao Trùng liên tục bay đến ứng chiến vậy!
Ah!
Chợt có thanh âm thảm thiết kêu lên. Người này quá mức nóng vội, vậy mà lại lọt vào trong vòng vây của Đao Trùng. Người khác muốn đến ứng cứu, cũng không còn kịp nữa rồi. Chỉ trong nháy mắt, người này đã bị một bầy Đao Trùng bao vây, điên cuồng cắn xé thân thể. Cho đến khi đám Đao Trùng tản ra, thân thể của người này đã bị cắn xé sạch sẽ rồi, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn.
Trông thấy một mà như vậy, không ít người cảm thấy tê lạnh cả da đầu.
Chẳng ai mong muốn bản thân sẽ làm mồi cho đám sâu bọ này cả.
Thế nhưng, đứng trước bầy Đao Trùng như vô cùng vô tận này, một khi bọn hắn sức cùng lực kiệt, hẳn kết cục cũng sẽ như người vừa nãy mà thôi.
Trong lòng mọi người đều trở nên ảm đạm hơn, khí thế cũng theo đó mà hạ thấp đi rất nhiều.
Đúng vào lúc này, bỗng có người hô lớn:
- Mọi người cùng nhau tập hợp lại! Nếu không liều mạng, tất cả chắc chắn đều sẽ chết! Chỉ có liều mạng mới có thể mở ra một con đường sống!
Phốc!
Một mũi tên màu tím nho nhỏ bằng chân khí bắn ra, ngay lập tức liền xuyên qua hơn mười con Đao Trùng.
Bành!
Hỏa cầu kịch liệt nổ tung, lửa cháy bừng sáng cả một khoảng trời. Uy lực của Chân Hỏa quả nhiên phi phàm, trong nháy mắt đã thiêu rụi mấy chục con Đao Trùng. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi côn trùng bị đốt cháy.
“Cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh đã bắt đầu xuất lực rồi.”
Mọi người thấy vậy, tất cả đều như được kích thêm lực, cùng nhau xông lên liều mạng.
Thân ảnh của La Chinh không ngừng lướt qua đám Đao Trùng. Mặc dù uy lực của Tử Đàn Quyền không quá mạnh mẽ, thế nhưng cộng thêm lực lượng của bản thân cùng với ưu thế về thân thể, trong thời gian ngắn La Chinh cũng có thể giết được bảy, tám con Đao Trùng.
Trong thời khắc đánh nhau kịch liệt, bỗng có người kinh hãi hô to:
- Thủ lĩnh Đao Trùng!
Nghe vậy, La Chinh cùng mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy bên trong mảng trời màu lục chợt xuất hiện thêm hơn mấy trăm con Đao Trùng màu tím xen như ẩn như hiện. Những con thủ lĩnh Đao Trùng này phải to gấp hai lần Đao Trùng bình thường, trên người còn mọc đầy gai nhọn, trông cực kỳ hung dữ.
“Đó chính là thủ lĩnh Đao Trùng sao”
Thực lực của thủ lĩnh Đao Trùng cường đại hơn Đao Trùng thông thường rất nhiều, hơn nữa còn có đến mấy trăm con!
Đám Đao Trùng bình thường vốn đã rất khó để đối phó rồi, nay còn phải đối mặt với đám thủ lĩnh Đao Trùng này nữa.
Đám thủ lĩnh Đao Trùng từ trên không trung lướt xuống, phát ra những thanh âm rin rít chói tai. Bên cạnh đó càng có thêm nhiều Đao Trùng liên tục bay đến gia nhập vào khoảng trời màu lục kia.
Trong lòng mọi người ngày càng trở nên u ám hơn.
“Chẳng lẽ hôm nay tất cả đều phải chết ở nơi này sao?”
Khi bước chân lên Phi Thiên Liễn, liệu có ai có thể nghĩ đến cái kết cục này?
Kỳ thật, việc liễm sát Đao Trùng, mặc dù đây thực sự là một chuyện tương đối khó khăn, thế nhưng lại rất hiếm khi xảy ra loại chuyện này.
Bỗng vào lúc này, trong khu rừng bên cạnh chợt có tiếng bay "vèo" phóng ra, đó là một đoạn ống trúc ngắn đã bị đốt cháy.
Một đầu của ống trúc tóe ra tia lửa, ngay sau khi rơi xuống mặt đất liền có khói đặc cuồn cuộn lan ra nghi ngút.
La Chinh ngửi thấy, trong làn khói dày đặc này nồng nặc mùi thuốc..
Một lát sau, càng có nhiều ống trúc được ném vào hơn.
Mỗi một ống trúc đều được đốt ở một đầu, bên đầu còn lại thì không ngừng có khói đặc tỏa ra.
Rất nhanh sau đó, khu vực chiến trường liền bị bao phủ bởi khói xám.
Nhắc đến cũng rất kỳ quái. Những con Đao Trùng này dường như có chút kiêng kị với làn khói này. Sau khi nhận ra khói mù dày đặc, chúng liền nhao nhao giương cánh bay lên, không ngừng bay vòng trên không trung, không dám xông vào trong làn khói.
Dù là thủ lĩnh Đao Trùng có thực lực cường đại hơn cũng vậy.
Làn khói này tuy hơi khó chịu, thế nhưng mọi người vẫn kiên nhẫn đứng ở bên trong, chí ít hiện tại bọn họ có thể nghỉ ngơi được một lát.
Ngay sau đó, mọi người liền nhận ra cánh rừng kia chợt bỗng lay động, từ bên trong có không ít người chui ra. Đám người này đều mặc chung một kiểu phục trang. Sau lưng mỗi người đều vác vài cái ống trúc, trông vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hành động cũng rất thống nhất với nhau.
- Là Đế Quân!
Sau khi nhìn thấy đám người này, vẻ mặt của hầu hết đệ tử Thanh Vân Tông đều thoải mái hơn rất nhiều. Rốt cuộc bọn họ cũng được cứu rồi.
Đế Quân, chính là quân đội của Đế Quốc. Hàng năm, vào thời điểm xảy ra Trùng Triều, Đế Đô sẽ điều ra một phần quân binh của Đế Quân đến để trấn áp Trùng Triều.
So với đệ tử của Thanh Vân Tông, Đế Quân hành động cực kỳ thống nhất với nhau, hơn nữa quy củ cũng rất nghiêm ngặt. Tuy thực cá nhân có phần kém hơn so với đệ tử của Thanh Vân Tông, thế nhưng, nếu xét về tổng thể thì lại không thể xem thường một chút nào.
Sau khi bước ra, Đế Quân liền xếp hành một đội ngũ chỉnh tề. Từ trong đó chợt có một thanh niên đầu đinh tiến ra, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ta là *bách phu trưởng của Thanh Lam Đội, Lục Kiêu! Đệ tử Thanh Vân Tông nghe rõ đây, nếu muốn sống thì hãy đi theo bọn ta!
*Bách Phu Trưởng: Người quản lý một tiểu đội khoảng một trăm người.
Các đệ tử Thanh Vân Tông nghe vậy, cũng không có bất cứ ai di chuyển hay làm gì. Hầu như tất cả đều liếc mắt nhìn về phía đống xác của đám Đao Trùng.
Bọn hắn ngàn dặm xa xôi đi đến đây, không phải là để lịch lãm, mà là vì kiếm điểm tích lũy.
Theo quy định của Thanh Vân Tông, giết hai mươi Đao Trùng thì được một điểm. Đống thi thể Đao Trùng ở trước mắt này, tất cả đều là điểm tích lũy a!
Xác của Đao Trùng to lớn như vậy, cũng không thể đưa cả cái xác về được. Vì vậy, theo Thanh Vân Tông quy định, chỉ cần lấy viên tinh hạch yêu thú ở ngực Đao Trùng ra
là được.
Vừa rồi bọn hắn đều bỏ công xuất lực, liều sống liều chết lâu như vậy, hẳn là cũng nên đến lấy chút chiến lợi phẩm về tay a.
Thế mà Đế Quân vừa đến đã kêu bọn hắn rời khỏi nơi này, hiển nhiên trong lòng sẽ có chút khó chịu.
Trên thực tế, quan hệ giữa Đế Quân và đệ tử Thanh Vân Tông vốn không được hài hòa cho lắm. Cả hai đều nhìn nhau không vừa mắt, thậm chí còn xảy ra chuyện ẩu đả lẫn nhau.
Ngay lúc này, chợt có một đệ tử nhìn Lục Kiêu nói:
- Có thể chờ một chút được không? Bọn ta còn phải…
Lời của người đệ tử này còn chưa dứt, Lục Kiêu liền "hừ" một tiếng, nói:
- Ta biết các ngươi muốn làm gì, thế nhưng liệu các ngươi đã suy xét kỹ chưa? Bọn ta trinh sát thấy đại quân Đao Trùng tiếp tục tập kết về hướng này. Mạng của Đế Quân bọn ta đáng giá hơn đám đệ tử Thanh Vân Tông các ngươi nhiều! Nếu các ngươi không đi, vậy thì bọn ta đi!
Chúng đệ tử Thanh Vân Tông nghe xong, cũng chẳng còn cách nào khác. Người ta đã xuất thủ cứu giúp, coi như là đã tận tâm rồi. Còn về những thứ như điểm tích lũy, liên quan gì đến bọn họ cơ chứ?
Cho nên, mọi người cũng chỉ có thể cùng đồng hành với Đế Quân mà thôi.
Một vài đệ tử có thực lực Tiên Thiên Bí Cảnh nhìn xác đống xác Đao Trùng rải rác trên mặt đất, dường như đang muốn ở lại thu thập một ít Tinh Hạch. Dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, bọn hắn tin rằng, dù có lọt vào vòng vây của Đao Trùng thì bọn hắn vẫn có thể thoát ra được. Chỉ là, khi bọn hắn nhìn lên bầy Đao Trùng đang che lấp bầu trời, hơn nữa số lượng còn có xu hướng gia tăng thêm. Cuối cùng đành phải lắc đầu buông xuôi ý nghĩ này.
Thực lực trung bình của mỗi người trong Đế Quân đúng là kém hơn đệ tử Thanh Vân Tông. Thế nhưng bọn họ lại có cách riêng để đối phó với Trùng Triều.
Như là cái ống trúc mà bọn họ đeo sau lưng kia, đây là thứ được chính bọn họ đặc chế ra, dùng để chống lại sự tập kích của Đao Trùng.
Mỗi khi đi được một đoạn, bọn họ liền châm đốt một ống trúc. Chỉ cần khói xám cuồn cuộn còn tỏa ra, thì những con Đao Trùng kia sẽ không dám lao xuống công kích mọi người, chỉ có thể bay quanh ở phía trên mà thôi.
Đế Quân không nói bất kì một lời nào mà chỉ lẳng lặng dẫn đường. Trái lại, thỉnh lại có một vài đệ tử Thanh Vân Tông ngước nhìn lên bầu trời, công kích đám Đao Trùng với kiếm và cung trong tay.
Đao Trùng bay lên rất cao, khó có thể đánh trúng được. Cho nên, mỗi khi bọn hắn đánh rớt được một, hai con Đao Trùng, liền sẽ có một vài đệ tử khoái chí cười to…
La Chinh đi theo sau, thấy một màn như vậy, bèn không nhịn được lắc đầu.
Phần lớn đệ tử Thanh Vân Tông đều có thực lực mạnh mẽ. Nếu là một đấu một, thì có lẽ những người thuộc Đế Quân kia căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn.
Thế nhưng, nếu như tổng thể cùng giao chiến mà nói, e rằng chỉ với một đòn đệ tử Thanh Vân Tông đã bị đánh bại rồi.
Xét về tính kỷ luật, đệ tử Thanh Vân Tông đúng thực là rất kém. Có lẽ chỉ với bốn, năm người thì vẫn còn có thể miễn cưỡng phối hợp được. Nhưng khi có thêm nhiều người hơn thì mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn ngay.
Sau khi đi được nửa canh giờ, rốt cuộc mọi người cũng đi ra khỏi khu rừng này. Dưới sự dẫn dắt của Đế Quân, mọi người đi qua một dòng sông nhỏ, rồi lại vượt qua một sườn núi. Sau đó, bỗng có một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Đó là Long Thành, rốt cuộc cũng đã tới rồi!
Một vài đệ tử nội môn với ánh mắt sắc bén kêu lên.
Cái pháo đài này, chính là Long Thành được Đế Quốc xây nên, dùng để trấn thủ biên cương ở phía Nam, cũng chính là đích đến của bọn họ.
Long Thành là quản ải tối trọng yếu nhất tại phía Nam của Phần Thiên Đế Quốc, đi xa hơn nữa về phía Nam chính là rừng mưa nhiệt đới vô cùng vô tận.
La Chinh đã từng đọc qua một quyển Dị Thú Chí. Quyển sách này có ghi lại vị trí các địa phương hiểm tại Đông Vực.
Trong đó, có ghi lại chuyện đi vào khu rừng mưa nhiệt đới của một vị cường giả tại Đông Vực. Theo ghi chép, khu vực trăm dặm ở vùng ngoài thì vẫn còn an toàn, yêu thú gặp phải đa phần đều là yêu thú Tam cấp mà thôi. Đi tiếp vào bên trong khoảng năm trăm dặm, sẽ gặp yêu thú Ngũ cấp. Sau nghìn dặm nữa, chính là địa bàn của các yêu thú Thất cấp, Bát cấp,…
Lại tiến sau vào bên trong, sẽ là một thế giới mà nhân loại khó có thể khám phá hết được.
Hàng năm đều có không ít yêu thú từ khu rừng mưa nhiệt đới xông ra Phần Thiên Đế Quốc. Vì sao lại như vậy, mọi người cũng không rõ ràng cho lắm.
Mà vai trò của Long Thành, chính là ngăn cản lại những con yêu thú này.
Trong số đông đảo các loại yêu thú, làm người ta phải đau đầu nhất chính là Đao Trùng.
Long Thành, là một pháo đài, thoạt nhìn có vẻ đơn sơ vô cùng. Bất luận là tường thành hay là hệ thống sông đào bảo vệ thành, tất cả đều không hề được trang trí thêm bất kì thứ gì. Thứ duy nhất được trang trí, chính là cái tượng lớn hình đầu rồng treo ở đầu tường thành.
Toàn bộ cái đầu rồng kia đều là màu đen, đôi Long Nhãn phản chiếu lại ánh mặt trời sáng lóa, giương nanh múa vuốt, trông có vẻ khí phách vô cùng.
Đi dưới đầu rồng, tất cả đệ tử Thanh Vân Tông đều không nhịn được mà lộ ra vẻ kính sợ.
Khi La Chinh đi ngang qua còn dừng lại trong thoáng chốc, nhìn chằm chằm vào đôi Long Nhãn kia. Trong lòng chợt nảy sinh ra một tia nghi hoặc.
Bởi, La Chinh hắn có thể cảm nhận được Ý từ cái đầu rồng này, cũng chính là cái uy áp mà nó tản mát ra.