Thôi Tà dẫn người tới tham gia đại hội võ đạo, hoàn toàn không phải muốn tiện tay đánh chết một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh.
Chưa nói đến chuyện nếu làm vậy sẽ khiến người trong thiên hạ cười nhạo, cười nhạo hắn đường đường là người đứng đầu Trung Vực mà lại không chịu được thất bại!
Trước hết phải nói rằng ba tên mập của Thiên Hạ Thương Minh cũng sẽ không để xảy ra loại tình huống này. Hơn nữa, phía sau Vân Điện còn có một lão thái bà, không biết đang ở cái góc nào chăm chú quan sát nơi này!
Còn có tên trùm thiên cổ sống hơn ngàn năm trong Thiên Hạ Thương Minh, tuy tuổi đã cao nhưng thực lực sâu không lường được. Nếu một đối một thì Thôi Tà hắn đương nhiên không sợ bất kỳ ai, thế nhưng nếu tất cả mấy tên này đều xông lên cùng lúc, thì chỉ sợ cho dù là Thôi Tà cũng khó có thể toàn thân trở ra.
Cho nên Thôi Tà mới có thể chọn biện pháp này, khắc chế nỗi xúc động muốn xé nát La Chinh, mà chỉ lợi dụng linh hồn cường đại của mình để tạo áp lực lên La Chinh.
Nếu Ninh Vũ Điệp che chở phía trước La Chinh, chỉ sợ Thôi Tà còn gặp chút phiền phức, bởi không biết sẽ phải ăn nói thế nào nếu khiến Điện chủ Vân Điện phải chịu thiệt. Nhưng hắn không ngờ La Chinh lại đứng chắn phía trước!
“Ngươi đã tự tỏ vẻ anh hùng muốn chết thì cũng chẳng có ai giúp được ngươi đâu!” Thôi Tà thầm nhe răng cười trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như trước. Với uy áp từ linh hồn của hắn, muốn đập nát linh hồn một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh thì cũng chỉ đơn giản như bánh xe nghiền nát một con bọ ngựa vậy.
Uy áp của hắn vừa phóng ra, giống như đá loạn làm sụp mây, sóng lớn đánh vỡ bờ, kình phong hỗn loạn cuồn cuộn nổi lên, áp bức bay về phía La Chinh!
Đối mặt với uy áp kinh khủng như thế, tư thế oai hùng của La Chinh vẫn thẳng tắp, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Giờ khắc này hắn giống như một khối đá ngầm giữa biển khơi, mặc cho uy áp của Thôi Tà điên cuồng phát ra, hắn vẫn lù lù không động.
Cuồng phong cuốn loạn, một chiếc trâm cài đầu phượng hoàng màu vàng của Ninh Vũ Điệp rơi xuống. Không còn gì giữ lại, những sợi tóc mềm mại không ngừng đón gió, bay loạn. Nàng tránh sau lưng La Chinh, dùng tay vén mấy sợi tóc cản tầm mắt đi, kinh ngạc nhìn tư thế oai hùng trước mặt…
Nhìn La Chinh tỉnh bơ tiếp nhận uy áp của Thôi Tà, Ninh Vũ Điệp quên hết sợ hãi.
Nàng nhớ lúc còn rất nhỏ, khi nàng chuyển nhà từ Bắc Vực tới Trung Vực.
Ngồi trên xe ngựa, gió lạnh gào thét, cha mẹ nàng lấy chiếc chăn thật dày đắp cho một mình nàng, che chắn chặt chẽ, sức nóng hầm hập. Còn nàng thò chiếc đầu nhỏ, ngó ra ngoài cửa sổ xe ngựa, cảm nhận cái rét lạnh bên ngoài đối lập với hạnh phúc của mình…
Cũng chính đêm hôm nó, cha mẹ nàng và tất cả gia quyến của Ninh gia, từ trên xuống dưới, 37 miệng ăn đều bị giết cả. Chỉ có cô gái bé nhỏ là nàng được một đệ tử Vân Điện cứu nên tránh được một kiếp.
Về sau, trong Vân Tông dưới trướng Vân Điện, thiên phú kinh người của nàng được phát hiện ra. Trải qua Vân Tông, Vân Điện… một đường trở thành Điện chủ của tông môn tứ phẩm đứng đầu, là sự tồn tại cao cao tại thượng trong Trung Vực.
Sau đó Ninh Vũ Điệp lại điều tra rõ ràng hết những chuyện xảy ra đêm hôm đó. Thì ra hôm đó, cả nhà nàng bị một tông môn tam phẩm giết lầm.
Sau khi có được thực lực để báo thù, Ninh Vũ Điệp một thân một mình đi trước, diệt môn, xóa tên cái tông môn tam phẩm kia trong Trung Vực!
Trong Vân Điện, đương nhiên biểu hiện của Ninh Vũ Điệp không chín chắn, thậm chí còn có chút tính khí trẻ con, nhưng nàng cũng có một mặt rất kiên cường, nếu không sẽ chẳng thể ngồi vững trên vị trí Điện chủ này.
Nhưng cho dù có báo được mối thù lớn kia thì cảm giác ấm áp, hạnh phúc khi còn bé cũng chẳng thể tìm lại được. Nàng vẫn luôn hâm mộ bản thân mình của lúc đó, nghe vó ngựa kêu trên đường đi phía trước, gió Bắc vù vù thổi qua giống như những thanh đao nhỏ cứa trên khuôn mặt nàng, vậy mà nàng lại có thể cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, vui mừng vì bản thân không phải chịu đói trong cái rét lạnh trời Đông…
Ngay trong nháy mắt này, Ninh Vũ Điệp cảm thấy như mình đang trở về lúc đó. Thiếu niên này dùng thân thể không quá cao lớn của hắn, chịu đựng hết tất cả, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp, chính là loại ấm áp chỉ thuộc về nàng hồi nhỏ.
Gió lẳng lặng tan đi, uy áp cũng tiêu tán trong vô hình, còn La Chinh vẫn luôn duy trì nụ cười thản nhiên nhìn Đông Tà Vương cách đó không xa.
Trong đôi mắt Thôi Tà, từ nghi hoặc đã biến thành kinh ngạc, rồi lại trở nên bất đắc dĩ chẳng biết làm sao, sắc thái đã biến đổi ba lần! Hắn đã phóng uy áp của bản thân tới mức mạnh nhất rồi áp xuống, cũng tương đương với trực tiếp tiến hành công kích linh hồn. Nhưng Thôi Tà chỉ không làm quá rõ ràng mà thôi!
Linh hồn kẻ này có thể chịu được uy áp của mình? Không thể nào! Chắc chắn hắn có pháp bảo tăng mạnh linh hồn, thậm chí còn có thể là thứ giúp miễn đi loại tổn thương này!
Hắn liếc mắt nhìn La Chinh một cái, chôn sát ý ở một nơi thật sâu trong ánh mắt, quay đầu bước về phía con trai mình.
Tóc tai Thôi Duẫn tán loạn, ánh mắt dại ra, vẻ mặt suy sụp, trong nháy mắt như đã già đi hơn mười tuổi, nào còn có chút thần sắc nào nữa?
Thôi Tà túm lấy Thôi Duẫn, duỗi tay ra, Vô Danh Giới Đao xoay trở lại trong tay hắn. Bóng dáng hắn chợt lóe lên rồi trở về đài cao của mình.
Ba
tên Minh chủ mập mạp kia một lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Trên mặt Thạch Khắc Phàm mập mạp chính là vẻ khiếp sợ, mặt đơ ra như tượng tạc.
La Chinh thật sự chống đỡ được uy áp của Thôi Tà! Vậy linh hồn La Chinh cường đại tới mức nào?
Đương nhiên bọn họ không biết rằng linh hồn La Chinh đã bước chân vào Chiến Hồn Cảnh!
Cho dù là tà linh kiêu thú cũng chẳng thể khiến linh hồn La Chinh mờ nhạt đi, chứ nói gì đến một Thôi Tà?
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, trong các loại thủ đoạn trên người La Chinh giai đoạn này, linh hồn Chiến Hồn Cảnh của hắn mới là cường đại nhất.
Vừa rồi xung đột giữa Thôi Tà và La Chinh thực sự rất nhỏ, cũng chỉ xảy ra trong vài nhịp thở, nhưng lại là một lần nguy hiểm nhất. Rất nhiều võ giả trên khán đài không nhìn ra, nhưng cũng có một phần võ giả thì thấy được rồi.
Thế nhưng, cho dù là võ giả nhìn ra được thì cũng không nói ra được một hai phần. Giao đấu trên phương diện linh hồn đã là thứ bọn họ khó có thể với tới, thậm chí còn là cảnh giới bọn họ khó có thể lý giải.
Về phần phu nhân Độc Huyết của Huyết Mộc Nhai, Hắc Nha của Hắc Sơn Tông hay Huyền Âm lão nhân của Huyền Âm Quán…, bọn họ đều khiếp sợ giống như ba đại Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh vậy!
Bọn họ đều tự suy xét, nếu đổi lại là bọn họ đứng trước mặt Thôi Tà, bị Thôi Tà dùng linh hồn áp bức như thế, chỉ sợ thần hồn đều sẽ bị thương, hộc ra ba lít máu. Thế mà La Chinh lại dửng dưng như chẳng hề có việc gì. Thật sự không có đạo lý!
Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng quay đầu, nhặt chiếc trâm cài tóc phượng hoàng màu vàng lên. Nàng dùng ngón trỏ cố định lại mấy sợi tóc đen đang bay bay, sau đó mới dùng trâm phượng kẹp chặt lại.
Nàng lập tức đi đến bên người La Chinh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi lên thôi.” Nói xong, giữa luồng hàn khí bồng bềnh, nàng liền bay lên. Lông chim băng phượng thật dài sau lưng nàng phấp phới, cả người đã lên tới đài cao!
La Chinh cũng không nói gì. Ít nhất, hắn xác định đã đạt được mục đích của mình. Mặc dù không khớp với kế hoạch của hắn lắm, nhưng ít ra hắn cũng đã thành công chọc giận Thôi Tà!
Lần này Thôi Tà dẫn theo hai người tham gia đại hội võ đạo, một người là con hắn – Thôi Duẫn, người còn lại là Tư Diệu Linh.
Nếu Thôi Tà muốn giành được chiến thắng trong đại hội võ đạo thì nhất định phải dựa vào Tư Diệu Linh!
Tư Diệu Linh là võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, tu vi mạnh hơn Thôi Duẫn một bậc. Nàng cũng có loại thể chất đặc biệt là Âm Thể Tử Cực, hơn nữa đã đi theo Thôi Tà vài chục năm, nói vậy thì chắc chắn thu hoạch cũng không nhỏ. La Chinh không hề biết thiên phú của cô ta thế nào, thực lực giấu dưới tu vi kia là bao nhiêu. Nhưng dù thực lực của cô ta cao thế nào thì chắc chắn cũng sẽ phải chết. Đương nhiên La Chinh sẽ không buông tha cô ta như tha cho Thôi Duẫn!
Sau khi lên đài cao, Ninh Vũ Điệp lui về trong chiếc ghế dựa rộng lớn đã được chuẩn bị sẵn. Nàng ngồi ngay ngắn ở đó, trong đầu vẫn còn thấy hơi loạn, ánh mắt lại càng mơ hồ bất định. Thi thoảng nàng nhìn La Chinh, giống như cô gái nhỏ trộm nhìn, liếc mắt đánh giá một cái, sau đó đột nhiên chuyển ánh mắt si ngốc nhìn lên bầu trời giống như hoàn toàn không có mục đích.
Đương nhiên, không ai phát hiện ra động tác nhỏ này của nàng, bởi vì nàng lại thi triển ra tầng băng sương, bao vây bản thân lại lần nữa…
Lúc này trên võ đài, lão Tiêu bỗng nhiên tuyên bố tạm dừng tỉ thí!
Kết giới trên võ đài bị La Chinh đánh nát nên giờ cần phải bố trí lại lần nữa. Nhưng tất cả những phù văn được chôn dưới kết giới đều bị nổ rụng hết cả đám, cần phải sửa chữa lại rồi mới tiến hành tỉ thí tiếp được.
Chẳng qua muốn sửa lại những phù văn này thì hơi phiền phức. Dù sao thì năm đó, khi Thiên Hạ Thương Minh bố trí ra những phù văn này đều đã tốn không ít tâm tư, giờ muốn sửa lại thì Thiên Hạ Thương Minh còn phải mời nhóm phù văn sư kia đến nữa.
Trên khán đài, nhóm võ giả nghe thấy lão Tiêu tuyên bố tạm dừng tỉ thí, lập tức mở miệng chửi rủa một trận.
“Mọe! Ông đây phải mất một viên đá chân nguyên cực phẩm mới được vào đấy! Các ngươi dựa vào cái gì mà tạm dừng tỉ thí!”
“Danh dự của Thiên Hạ Thương Minh thế đấy hả? Tụt cả hứng!”
“Không phải chỉ là một tầng kết giới thôi sao? Sợ cái b***! Nhanh lên, nhanh lên…”
Cái kết giới chó má gì đó bị phá, bọn họ không quan tâm. Cái bọn họ muốn xem chính là tỉ thí kịch liệt, muốn cá cược!
Trên thực tế, Thiên Hạ Thương Minh thuần túy là suy xét vì những võ giả trên khán đài này. Cường giả Thần Đan Cảnh giao đấu, chỉ cần không để ý một chút là dư âm khi chiến đấu có thể lan ra, người thiệt thòi chính là những võ giả này.