Bách Luyện Thành Thần

Giết


trước sau

Từ trước tới nay ở Trung Vực, người có trình độ phù văn đứng đầu chính là Phong Quan Ngọc, đại trận hộ tông hắn vẽ cho Hư Linh Tông lúc trước đến nay vẫn còn, cũng phát huy tác dụng cực lớn.

Đại trận hộ tông của Hư Linh Tông đủ để ngăn cản sự tấn công của võ giả Hư Kiếp Cảnh. Nếu đại trận hộ tông được sáu vị võ giả trấn giữ, thì cho dù thực2lực của những võ giả này cao thấp thế nào, chỉ cần biết nguyên lý hoạt động của đại trận hộ tông là thậm chí có thể giết chết cường giả Hư Kiếp Cảnh.

Một đại trận hộ tông như vậy, đối với võ giả không muốn khai tông lập phái thì chẳng có giá trị gì mấy, nhưng đối với tông môn thì giá trị lại lớn vô cùng, thậm chí còn quan trọng hơn cả thánh khí!

Thế nhưng5từ sau khi Phong Quan Ngọc chết đi, trên đời này cũng không còn ai có bút pháp hoàn mỹ nữa. Dù Hư Linh Tông có dựa theo đó mà bố trí lại đại trận hộ tông một lần nữa, thì hiệu quả cũng còn lâu mới đạt yêu cầu.

Vậy mà chẳng ai ngờ được rằng, tên La Chinh trước mắt này chỉ sửa đổi hơn trăm bức phù văn mà lại có thể khiến kết giới của võ6đài đạt được uy lực như thế, ngăn cản một đòn của cường giả Sinh Tử Cảnh. Thứ mà thằng nhóc này vừa vẽ thật sự là phù văn ư? Nếu là phù văn, thì loại phù văn gì mà lại có thể kích phát ra năng lượng để hình thành được kết giới mạnh đến vậy?

Thứ mà La Chinh vẽ đương nhiên không phải phù văn, mà là thần văn.

Đám tông chủ ở Trung Vực tất nhiên không5thể tưởng tượng nổi uy lực của thần văn rồi.

Ở Chân Long giới, trận pháp Đại Thiên Trân Lung mà Thanh Long vẽ thậm chí còn có thể ngăn cảm sự công kích của thần thú siêu cấp nữa!

Có điều ở Trung Vực, nguyên liệu cũng có hạn, tất nhiên La Chinh không thể nào vẽ được trận pháp Đại Thiên Trân Lung. Huống chi bây giờ La Chinh vẫn chưa đủ thực lực để vẽ loại phù văn3cấp chín, thậm chí là phù văn cấp mười này.

Nhìn thấy đòn tấn công của mình bị kết giới võ đài đỡ được, vẻ mặt Thôi Tà cũng khá bất ngờ hơn so với những người khác. Hắn nhìn La Chinh đang gác kiếm trên cổ Tư Diệu Linh, rồi lạnh giọng nói: “Ta không có hứng bàn điều kiện với một con kiến, có điều ngươi lại là ngoại lệ. Nói đi, ngươi có yêu cầu gì?”

Trong mắt Thôi Tà, La Chinh hoàn toàn có đủ thời gian để ra tay với Tư Diệu Linh, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa giết Tư Diệu Linh, thì tất nhiên hắn có mục đích gì đó.

Đôi mắt La Chinh híp lại, ánh mắt rơi vào sau lưng Thôi Tà, lạnh giọng nói: “Thả La Yên ra.”

Nghe thấy những lời này của La Chinh, rốt cuộc Thôi Tà cũng đơ cả người. Chuyện có thể làm Thôi Tà sửng sốt thật sự rất ít. Sau một hồi lâu, ánh mắt Thôi Tà trở nên phức tạp, hắn nói: “Ta nhớ ra rồi. Ta đã từng gặp ngươi…”

Vào lúc này, Thôi Tà cũng đã nhớ ra hắn từng gặp La Chinh một lần ở Thanh Vân Tông!

Thật ra ngay từ đầu Thôi Tà đã nhớ ra rồi, chẳng qua là với địa vị của mình, hắn hoàn toàn không đặt La Chinh vào mắt, sau khi La Chinh phá nát tâm võ đạo của Thôi Duẫn thì trong lòng hắn lại bị nỗi phẫn nộ lấp đầy, chỉ muốn để Tư Diệu Linh đi báo thù mà thôi!

Hắn không ngờ rằng hoá ra La Chinh đến đây là vì Tư Diệu Linh, mục đích của hắn giống với Ngao Tường.

Thật ra điều khiến Thôi Tà bất ngờ nhất là khi xưa, lúc ở Thanh Vân Tông, thiếu niên mà hắn nhìn thấy ấy chỉ trong thời gian chưa đến một năm đã phát triển đến mức này, hơn nữa còn tìm được cơ hội ép chính Thôi Tà phải thả muội muội hắn ra. Đây đúng là điều không thể tưởng tượng nổi!

“Ha ha… Đúng là không hiểu nổi mà. Thôi Tà ta đưa hai cô gái đi lại khiến bọn tiểu bối này cứ tới chỗ ta kiếm chuyện mãi, có phải cái danh người đứng đầu Trung Vực của ta chỉ là có tiếng mà không có miếng hay không? Dễ bắt nạt đến thế à?” Đột nhiên Thôi Tà tự cười châm biếm nói.

“Không phải.” La Chinh nghiêm mặt nói: “Mà là vì người ngươi bắt đi chính là muội muội của ta.”

Mặc dù La Chinh nói những lời này rất bình thản, nhưng sau khi nghe thấy thì trong lòng phần lớn võ giả lại giống như bị sét đánh.

Lời này của hắn đúng là điên cuồng vô biên rồi…

Cũng bởi vì là muội muội của ngươi, nên Thôi Tà mới phải trả cái giá lớn như thế?

Đứng trước mặt Thôi Tà mà nói những lời thế này, không phải là muốn chết sao?

Phần lớn võ giả đã không thể hiểu nổi nữa rồi.

Chiếu Thần Cảnh và Sinh Tử Cảnh chênh lệch tới mức nào? Cách nhau trọn vẹn hai cảnh giới, chính là Thần Đan Cảnh và Hư Kiếp Cảnh. Đây không phải là chênh lệch giữa con kiến với con voi, mà là chênh lệch giữa người thường và Tiên Nhân rồi!

Ánh mắt Thôi Tà như điện xẹt, đe dọa nhìn La Chinh, giận quá hoá cười: “Xem ra còn ngông cuồng hơn ta ngày xưa nữa. Nếu như ta không thả La Yên ra thì sao?”

“Cô ta chết.” La Chinh bình tĩnh nói, trường kiếm trong tay rung lên.

“Ngươi dám giết nàng?” Sắc mặt Thôi Tà trầm xuống.

“Vì sao không dám?” La Chinh đã đồng ý với La Yên rằng nhất định sẽ cứu nàng ra. Nếu như Tư Diệu Linh không chết, chờ đến lúc phép phong ấn sáu giác quan được giải trừ thì La Yên nhất định sẽ bị Thôi Tà huỷ hoại. Vì vậy hoặc là cứu La Yên ra, hoặc là Tư Diệu Linh phải chết, ngoài ra không có
khả năng thứ ba.

“Đông Tà Vương, ta thấy chuyện này, hay là cứ như vậy đi? Dù sao La Yên cũng là muội muội của hắn…” Tông chủ Hắc Sơn Tông – Hắc Nha bỗng nhiên nói.

Phu nhân Độc Huyết cũng dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Thôi ca, đây cũng không phải mối thù sống chết gì, La Chinh muốn mang muội muội hắn đi cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.”

Hai vị tông chủ nhảy ra nói chuyện vào lúc này với mục đích rất đơn giản, chỉ là muốn tát nước theo mưa mà thôi. Nếu thật sự thuyết phục được Thôi Tà thả La Yên ra thì bọn họ có thể thẳng thắn mở miệng, bảo La Chinh bố trí một đại trận hộ tông cho tông môn bọn họ. Nếu như có một đại trận hộ tông như thế, thì vô cùng có lợi đối với một tông môn. Có thể nó chẳng dùng được bao lâu, nhưng lại có thể từ tông môn tứ phẩm phát triển lên thành tông môn ngũ phẩm!

“Hai người các ngươi, câm miệng!” Thôi Tà lạnh giọng quát lớn.

Bị Thôi Tà quát lớn một tiếng, phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha lập tức ngậm mồm lại. Mặc dù phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha đều là cường giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, nhưng đặt trước mặt Thôi Tà thì vẫn còn chưa đáng nhìn đến.

Thôi Tà vung tay lên, kéo La Yên đang đứng như khúc gỗ qua, bàn tay to như cái quạt hương bồ gác trên cần cổ non mịn của La Yên: “La Chinh, nếu như ngươi thả Tư Diệu Linh ra, sau khi ta lấy được nguyên âm của La Yên, ta có thể trả lại cho ngươi một muội muội không tổn hao lông tóc gì, ngươi xem thế nào?”

Mí mắt La Chinh cụp lại, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, bất ngờ cất cao giọng cười to: “Ha ha ha!”

“Có ý gì?” Thôi Tà hỏi.

La Chinh chỉ về phía xa, cả giận nói: “Ngươi nằm mơ đi! Thứ quý giá nhất của một người con gái bị ngươi lấy đi rồi mà ngươi còn nói sẽ trả lại cho ta một muội muội không tổn hao lông tóc gì? Hay cho một câu không tổn hao lông tóc! Ha ha ha!”

Nghe thấy tiếng cười điên cuồng của La Chinh, vẻ mặt Thôi Tà trầm lại: “Nếu không, đợi sau khi đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của ta thành công, thì nàng nhất định phải chết vô cùng thê thảm! Ta chắc chắn sau khi chà đạp nàng, sẽ nghiền xương nàng ra thành tro!”

Nói xong, bàn tay đặt trên cổ La Yên kia lại nắm thật chặt, nhưng La Yên vẫn như trước, không hề nhúc nhích giống như một khúc gỗ. Sáu giác quan của nàng bị phong ấn, nghe không được, nhìn không thấy, ngửi không ra, đến xúc cảm trên làn da cũng bị cướp mất, cả người đều bị phong ấn hoàn toàn.

“Thê thảm? Vậy nếu ta giết nàng thì thế nào?”

Trong mắt La Chinh loé ra vẻ nguy hiểm, trường kiếm trong tay run lên, dưới ánh kiếm lập loè, một dòng máu tươi lập tức bắn ra từ cổ Tư Diệu Linh. Không ngờ hắn dám dùng một kiếm giết chết Tư Diệu Linh thật!

“Ngươi!” Nhìn thấy La Chinh giết chết Tư Diệu Linh, ánh mắt Thôi Tà như muốn nứt ra, hắn tuyệt đối không ngờ tới thằng nhóc này lại có gan làm như vậy!

Mấy vị tông chủ nhìn thấy La Chinh dám giết Tư Diệu Linh trước mặt mọi người, trái tim cũng đập thịch một cái.

Thanh Hư đạo nhân thì lại thầm than một tiếng, hỏng rồi!

Trên mặt ba vị Minh chủ cũng toát ra vẻ đau khổ. Chuyện hôm nay không thể bỏ qua được rồi! Trong nháy mắt, ba người đã đi xuống phía trước võ đài, còn Ninh Vũ Điệp cũng nhanh chóng đi xuống khỏi đài cao, khí lạnh trên người cũng lượn lờ, rõ ràng đã tiến vào trạng thái chiến đấu.

Trên khán đài, vài võ giả hơi khôn khéo đã quay người bỏ chạy mất…

Uy lực mà cường giả Hư Kiếp Cảnh bộc phát ra cũng đủ khiến cho đám võ giả này tan xương nát thịt, bây giờ người đứng đầu Trung Vực, cường giả Sinh Tử Cảnh muốn ra tay, còn phải nói nữa? Người này ra tay, chỉ vô tình ảnh hưởng tới đây một chút thôi thì có lẽ cũng chết cả đám, lúc này còn không chạy thì định chờ đến lúc nào mới chạy?

“La Chinh quá xúc động, hắn không nên giết Tư Diệu Linh.” Bùi Thiên Diệu lắc đầu.

Bách Lý Hồng Phong thì lại bĩu môi: “Ta chỉ có thể nói rằng hắn quá mạnh. Hắn thật sự dám giết Tư Diệu Linh, đúng là bất chấp bằng mọi giá mà, trên đời này còn người nào mạnh hơn hắn được sao?”

Hoa Thiên Mệnh thì lại như suy nghĩ gì đó nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ giết.”

“Vì sao?” Bùi Thiên Diệu kỳ quái hỏi.

“Giết Tư Diệu Linh, đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của Thôi Tà sẽ ít đi một người, thời gian sẽ kéo dài hơn rất nhiều. Muốn tìm được Âm Thể Tử Cực tiếp theo, hơn nữa lại là con gái còn giữ tấm thân xử nữ thì có lẽ là một năm, mười năm, hoặc cũng có thể là một trăm năm. Chỉ cần tranh thủ được lúc này thì bản thân vẫn còn cơ hội đánh bại được Thôi Tà.” Hoa Thiên Mệnh nghiêm mặt nói: “Hôm nay, chưa chắc La Chinh đã rơi vào đường cùng đâu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện