Hơn nửa tháng nay, cảm giác nguy cơ nồng đậm lan khắp toàn bộ Vân Điện và thành Vân Hải, cả ngũ đại tông môn nhị phẩm dưới trướng Vân Điện cũng cảm nhận được nguy cơ này,2nên nhất thời lòng người đều hoảng sợ.
Ngoài Trác đại tiên sinh dốc hết sức truyền bá trong Vân Điện, thì sự tích của La Chinh trên đại hội võ đạo cũng chậm rãi được truyền tới, điên5cuồng truyền bá thông qua các loại con đường.
Một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh, vậy mà đứng trước người đứng đầu Trung Vực, giết chết một người của hắn mà còn bình yên rời đi.
Chuyện này vốn6là một đề tài bàn tán cực lớn, sau khi được thêm mắm thêm muối sinh động như thật thì quả thực đã miêu tả La Chinh thành nhân vật không gì là không thể, tựa như rất5nhiều những câu chuyện truyền kỳ vậy, tại quán rượu, quán trà, quán ăn, khắp nơi đều có thể nghe được.
“Nghe nói khi La Chinh đối mặt với Thôi Tà, đến ngay cả mắt cũng không chớp lấy3một cái, xuất ra một kiếm, cắt ngang cổ Tư Diệu Linh!”
“Thôi Tà chính là cường giả Sinh Tử Cảnh, chỉ một ánh mắt của hắn thôi cũng đủ để giết người rồi, thế mà lại thua một thằng oắt con mười mấy tuổi. Ta chỉ có thể nói là giang sơn rộng lớn, lại có nhân tài. Thế nhưng người này cũng quá…”
“Người ta vốn chính là thiên tài, hơn nữa chỉ há miệng thôi cũng đã làm suy sụp cả cái tâm võ đạo của thiên tài cấp Thần – Thôi Duẫn. Ha ha! Ta cũng không biết rốt cuộc người này là thiên tài cấp bậc gì nữa. Với khái niệm trong Trung Vực, căn bản không thể hình dung ra hắn yêu nghiệt tới mức nào!”
“Đáng tiếc, tuy hắn có thể lành lặn rời khỏi, nhưng chung quy lại thì vẫn là Vân Điện đã chọc phải đại địch. Hiện tại Vân Điện cũng tràn ngập nguy cơ, phải mau chóng đề phòng khẩn cấp, kẻo lỡ Thôi Tà tìm tới cửa thì Vân Điện phải ứng phó thế nào?”
“Ta cảm thấy tiểu mỹ nhân của Vân Điện kia không nên tham gia vào cuộc náo nhiệt này. La Chinh người ta vốn đấm cho Thôi Tà một quyền như thế, nàng lại tham gia vào thì khác gì đẩy Vân Điện vào hố lửa?”
“Hừ! Đừng thấy Điện chủ Vân Điện dáng vẻ lạnh như băng vậy mà lầm. Ta thấy là nàng động phàm tâm, coi trọng tên La Chinh kia rồi. Thấy người thương gặp nạn thì nào còn để ý được nhiều vậy? Cũng không biết La Chinh kia tu được phúc bao đời nữa!”
Hạng người nào cũng đủ nên bàn tán dạng gì cũng có!
Khi những lời đồn này lan tới thành Vân Hải, liền khiến toàn bộ thành Vân Hải trở nên mù mờ.
Nếu nhỡ Thôi Tà đánh tới, Vân Tông phải làm thế nào? Vân Điện phải làm sao?
Lúc đầu Ninh Vũ Điệp có thể dùng thân phận Điện chủ của nàng để đàn áp bọn họ, thế nhưng Vân Điện ngày càng rơi vào tình huống nghiêm trọng, người làm ầm lên càng ngày càng nhiều, dần dần Ninh Vũ Điệp hơi mất kiểm soát, không thể khống chế được nên trực tiếp bế quan…
Đám trưởng lão, gia chủ, tông chủ kia không tìm thấy chỗ để phát tiết, lại không thể giải quyết vấn đề hiện tại nên cuối cùng vẫn là nhắm mục tiêu trúng vào La Chinh. Biết được La Chinh đang ở chỗ Tông Duệ bố trí đại trận hộ tông, đoàn người liền vội vội vàng vàng chạy tới!
Trong khoảng thời gian này, người đắc ý nhất chính là Trác đại tiên sinh.
Lúc trước Trác đại tiên sinh cũng là người có cơ hội kế nhiệm vị trí Điện chủ nhất, nếu không phải xuất hiện Ninh Vũ Điệp thì người ngồi ở vị trí Điện chủ chắc chắn là Trác đại tiên sinh chứ chẳng phải ai khác. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bị Ninh Vũ Điệp cứng rắn chèn ép. Chuyện này vẫn luôn là việc đáng tiếng nhất cả đời của ông ta.
Nguy cơ trong mắt người khác, nhưng lại chính là một cơ hội cho Trác đại tiên sinh xoay người. Đương nhiên Thôi Tà rất lợi hại, nhưng dù sao hắn cũng là một võ giả độc lập, dã tâm của hắn là thành lập Thần quốc, quản lý toàn bộ Trung Vực. Một Vân Điện có lẽ còn chẳng lọt nổi vào mắt Thôi Tà, nếu không thì với thực lực của Thôi Tà, hắn đã phát triển thành một tông môn tứ phẩm từ lâu rồi.
Nếu Thôi Tà tiêu diệt Ninh Vũ Điệp, hơn nữa còn diệt luôn cả Ngọc bà bà, mà Trác đại tiên sinh lại nương nhờ dưới trướng Thôi Tà, lúc đó trong Vân Điện còn ai dám tranh với ông ta nữa?
Thế nhưng trước đó, Trác đại tiên sinh còn muốn đóng vai một người tốt, vừa có thể giải tỏa ra nỗi khó chịu trong lòng, lại còn có thể lôi kéo lòng người, vậy sao không làm?
Hôm nay mọi người dám kéo đến chỗ Tông Duệ, đúng là bởi vì có Trác đại tiên sinh giật dây.
Nhìn mọi người hùng hùng hổ hổ, Tông Duệ cả giận nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả! Muốn ngươi giao La Chinh ra đây!”
“Tông Duệ, ta nể ngươi là trưởng lão Vân Điện, nể mặt ngươi, tránh sang một bên cho ta!”
Thân là phù văn sư, mấy vị trưởng lão bình thường luôn có lúc cần đến Tông Duệ, ngày thường mọi người đều ôn hòa, nhã nhặn, sợ đắc tội với ông ta. Thế nhưng lúc này vô dụng, gió thổi mây giông trước cơn bão, Vân Điện trong mắt bọn họ sẽ sụp đổ, nào còn muốn nể mặt Tông Duệ nữa làm gì?
Cả đám người ồn ào, nhốn nháo vây quanh đại sảnh, liếc mắt một cái liền trông thấy La Chinh.
Giờ phút này La Chinh đang dùng bút phù văn chấm mực nước để bắt đầu vẽ bức thần văn cấp năm thứ hai.
Cơn Phẫn Nộ Của Sét, phải khuếch tán quy tắc hệ Lôi tầng thứ nhất đến mức cực hạn. Ngay cả Thanh Long cũng hơi thấy áp lực, sau khi tìm được cảm giác mới rót lực linh hồn vào trong bút phù văn.
Lốp đốp! Lực sấm sét nổi tiếng khó khống chế, khi Thanh Long vừa mới bắt đầu điều động mực nước trong phù văn liền làm lóe ra một tia hồ quang màu xanh lam. Tia hồ quang vừa dài, vừa nhỏ như sợ tóc lại ẩn chứ quy tắc hệ Lôi hoàn chỉnh, khiến lòng người run sợ.
“Tên nhóc kia đang làm gì
đó?”
“Không phải hắn đang vẽ phù văn đó chứ? Đây là đang tu luyện à?”
“Mặc kệ hắn, cứ bắt hắn đi đã!”
“Để xem, một tên nhóc Chiếu Thần Cảnh thì có được mấy cánh mà bay!”
Nghe thấy những lời bàn tán đó, La Chinh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn sang một cái, rồi mới chuyên tâm vào vẽ thần văn. Tuy thần văn này chủ yếu dựa vào lực linh hồn của Thanh Long, nhưng vẫn cần La Chinh cầm giữ đầu bút lông, đường nét vẫn phải do La Chinh phác họa.
Ngay khi ngòi bút phù văn của La Chinh tiếp xúc với mặt giấy thì bỗng bộc phát ra hồ quang kịch liệt, lấy ngòi bút của La Chinh làm tâm mà không ngừng nổ tung. Đầu bút của La Chinh thuận thế viết ra một nét mác, một tia chớp mênh mang liền bay ra từ dưới ngòi bút của hắn.
Ánh chớp bất chợt bùng nổ, dường như có thể chói mù mắt người ta, nhưng hai mắt La Chinh vẫn mở to, không hề nháy lấy một cái. Tia chớp kia giống như được đục, được khắc lên giấy vậy.
Giờ khắc này, La Chinh giống như đứa con của sấm sét, như tất cả sấm sét trong thiên hạ đều sẽ nghe lệnh hắn vậy, hắn chính là thiên thần, tiên nhân phụ trách sấm sét.
Bùm bùm, lách cách, lốp bốp… Đám người vốn đang nhao nhao ồn ào, thế mà lại đứng ngây người ra nhìn.
Trong đại sảnh không ai nói câu nào, chỉ có tiếng ánh chớp hồ quang nổ tung, một số ít võ giả nhát gan còn run rẩy một chút.
“Một nét cuối cùng!”
Khi bút phù văn trong tay La Chinh vẽ xong một vòng, tạo ra một hình tròn hoàn mỹ, hắn lấy ngón cái cố định lại trang giấy, bàn tay dùng sức nhẹ nhàng lướt một vòng, cuối cùng vẽ xong bức thần văn này!
Tách… Tiếng sấm chớp chợt hiện nay dần bình ổn lại, chậm rãi trở nên yên tĩnh, cuối cùng hóa thành từng đường mực nước bình thản…
“Hắn, hắn thật sự vẽ phù văn?”
“Nếu không phải Tông Duệ nói, ta còn tưởng rằng hắn tu luyện công pháp cực kỳ lợi hại gì đó!”
“Tuyệt! Thật lợi hại. Chưa biết chừng đại trận hộ tông của hắn thật sự có thể đối phó với Thôi Tà, bảo vệ cho Vân Điện ta bình an!”
Nghe thấy những lời bàn tán đó, trên mặt La Chinh vẫn không hề có biểu hiện gì như trước. Sau khi đặt bút phù văn xuống, hắn đi tới bên rìa đại sảnh, hai tay đặt vào trong chậu nước. Những tia sấm sét kia tuy không làm tổn thương tới La Chinh, nhưng sức nóng sinh ra lại ảnh hưởng tới cảm giác của hắn. Tiếp theo hắn còn phải vẽ bức phù văn thứ ba, cũng chính là bức phù văn cuối cùng.
Bức phù văn Bẫy Cuồng Loạn này chính là một cái bẫy, hay nói có thể nói nó rất giống với ảo trận, nhưng lại thuộc vào loại sát trận trong ảo trận, có thể dụ địch để giết chết.
La Chinh vẩy hết bọt nước trên tay, sau đó dùng khăn mặt tỉ mỉ lau sạch sẽ rồi mới về vị trí của mình.
Tông Duệ tự mình ra tay rút bức Sự Phẫn Nộ Của Sét ra giúp La Chinh, thay một tờ giấy phù văn mới tinh, sau đó kính cẩn đứng sang một bên.
La Chinh lại cầm bút phù văn lên lần nữa, các trợ thủ bên cạnh cũng vừa lúc đem mực nước lên để cạnh hắn. La Chinh chấm mực nước, lực linh hồn của Thanh Long lượn lờ bay quanh.
Vù vù… Lúc này dây, ngòi bút của La Chinh hiện ra một sắc thái mê huyễn!
Tất cả nhưng nguyên liệu dùng để chế tạo Bẫy Cuồng Loạn, phần lớn đều là các loại vật liệu như Mị Tâm Cốt, Hồ Tâm ngàn năm, chuyên dùng để bố trí ảo trận, cho nên khi kích phát năng lượng chất chứa trong vật liệu này, đến La Chinh cũng suýt chút nữa bị mê đắm!
Giữa màu sắc nở rộ dưới ngòi bút, vậy mà hắn lại nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Ninh Vũ Điệp.
Trong ảo cảnh, Ninh Vũ Điệp nửa thân người để trần, thân thể xinh xắn, tinh tế mà tràn ngập sức mạnh, chậm rãi đi về phía hắn. Ánh mắt hơi lạnh ngày thường đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó là ánh mắt chứa hàng vạn hàng nghìn sắc thái mị hoặc nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy La Chinh bị mê hoặc, Thanh Long đang chuẩn bị giúp hắn thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Thế nhưng trong ánh mắt La Chinh lại phảng phất như có tia chớp chém qua, lông mày giương lên, hai mắt đã trong trở lại!
“Không tồi! Ý chí ngươi kiên định, có thể tự thoát khỏi ảo trận này. Viết đi!” Đối với việc La Chinh tự thoát ra khỏi ảo trận, Thanh Long cũng hơi kinh ngạc.
La Chinh gật đầu, sau đó vẽ một vòng từng nét đầy sắc thái mê hoặc lên mặt giấy phù văn. Từng làn sương mù màu tím và hồng nhạt cũng dâng lên theo bút pháp mềm mại kia.
La Chinh có thể thoát ra khỏi ảo trận, nhưng người khác thì chưa chắc. Ví dụ như đám người Tông Duệ, ánh mắt lúc này đều dại cả ra, nhìn chằm chằm những đám sương kia, giống như linh hồn của họ đều bị hút vào trong đó vậy.