Lúc trước, một khoảng thời gian dài xôn xao rằng Thôi Tà nhất định sẽ tìm đến Vân Điện, vì vậy Vân Điện và thành Vân Hải đều phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng sau khi La Chinh vội vàng bố trí Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận thì suốt ba tháng cũng chẳng thấy một mống tin tức gì về Thôi Tà2cả, vì vậy không ít người đều nghĩ có khi nào Thôi Tà sẽ không tới hay không?
Mặc dù Vân Điện không huỷ bỏ trạng thái báo động, Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận vẫn liên tục hoạt động bất kể ngày đêm như trước, thế nhưng không ít người lại lơi là cảnh giác.
Trong một gia đình ở thành Vân Hải, một5đứa bé mới hơn một tuổi đang tập tễnh học đi vừa mới thử cách đi thẳng, nên cẩn thận từng li từng tí bước đi từng bước. Lúc luồng uy áp kia bất ngờ đè xuống, đứa bé ngã đánh bịch một tiếng, nằm trên mặt đất, bắt đầu gào khóc.
Trong toà thành khổng lồ này, có mấy ngàn vạn người đang6làm ăn sinh sống, trên thì có võ giả Hư Kiếp Cảnh, dưới thì là một đứa bé, lúc bị luồng uy áp này bao phủ, sắc mặt ai nấy đều cứng ngắc mất một hồi.
Vẻ mặt một gia chủ gia tộc tam phẩm trầm xuống, thở dài một tiếng: “Thôi Tà đến rồi…”
Những võ giả biết rõ tình hình đều hiểu chuyện5gì đang xảy ra, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Điện trên bầu trời. Còn phần lớn người dân bình thường hoàn toàn không biết chuyện lại chỉ nói là ác ma ra đời, đại hung xuất hiện.
Trong mấy ngôi chùa miếu nhỏ thì vội vàng đánh chuông lớn, trăm nghìn vị hoà thượng ngồi ngay ngắn ở Phật3đường, không ngừng tụng Vãn Sinh Chú.
Thực lực của cường giả đứng đầu Trung Vực, chỉ cần một chút tiếng động, một suy nghĩ thôi là có thể phóng áp lực ra đè lên hơn nghìn vạn đầu người. Nếu như hắn có hứng thú, có thời gian, không sợ sát khí quấn thân thì thậm chí có thể lấy hết tính mạng bọn họ mất.
Trong ba tháng này, Thôi Tà đưa con hắn đi một chuyến đến Nam Hải.
Nếu như Thôi Duẫn chỉ bị thương nặng thôi thì may, chỉ cần Thôi Duẫn vẫn còn một hơi thở, Thôi Tà có rất nhiều cách để cứu được hắn. Thế nhưng, thứ mà hắn bị phá chính là cái tâm võ đạo, đây mới chính là chuyện phiền toái nhất.
Có điều ở Nam Hải có một tông môn xa lánh sự đời, có vài bí pháp đặc biệt với linh hồn và ký ức, nên ngược lại có khả năng loại bỏ cản trở mà Thôi Duẫn vướng phải.
Chuyến đi Nam Hải này phí trọn ba tháng của Thôi Tà, sau khi trở lại Trung Vực, chuyện đầu tiên hắn làm là chạy đến Vân Điện!
Thôi Tà cũng là loại võ giả có số mệnh rất mạnh, trong chuyến đi Nam Hải cứu chữa con hắn lần này, vô tình hắn lại phát hiện một hòn đảo nhỏ, ngoài ý muốn lại thu hoạch được y bát của một võ giả thượng cổ.
Số mệnh của hắn mạnh, nhưng số những người xung quanh lại không tốt được như thế. Con trai hắn bị La Chinh đánh nát tâm võ đạo, Tư Diệu Linh chết thảm dưới kiếm của La Chinh, đây đã đủ nói lên hết vấn đề rồi!
Có lúc nào mà Thôi Tà phải ăn thiệt nhiều như thế đâu?
Đừng nói chỉ một Vân Điện, cho dù là Hư Linh Tông, cho dù là Thiên Hạ Thương Minh thì hắn cũng sẽ trả cơn tức này.
Mắt nhìn xuống toàn bộ Vân Điện, nhìn tầng kết giới khổng lồ trước mắt, Thôi Tà hét lớn một tiếng: “Ngọc bà bà, ra đây!”
Gian nhà tranh của Ngọc bà bà mở ra đánh két một tiếng, trên khuôn mặt già nua của bà chẳng có mấy biểu cảm. Người sống đến tuổi của bà đã sớm nhìn thấu chuyện sống chết rồi, thứ mà bà không dứt bỏ được chính là Vân Điện và Ninh Vũ Điệp.
Trong Băng Cung, vẻ mặt Ninh Vũ Điệp và La Chinh thay đổi, sau đó cũng chạy ra.
Giờ phút này trong lòng tất cả mọi người ở Vân Điện là sự bàng hoàng, hễ là trưởng lão Hư Kiếp Cảnh thì đều xông lên không trung trước, ai nấy cứ như gặp kẻ thù mạnh, thấp thỏm lo âu.
Một người mà lại có thể khiến một tông môn tứ phẩm lớn có mấy trăm vạn võ giả chịu áp lực thế này đấy. Đây chính là thực lực của người đứng đầu Trung Vực.
Ngọc bà bà bay lên trên không, đứng nhìn Thôi Tà cách một tầng kết giới, thản nhiên nói: “Không biết Đông Tà Vương hạ cố đến Vân Điện ta là vì chuyện gì?”
“Ha ha.” Thôi Tà điên cuồng cười hai tiếng, giống như một luồng sấm sét nổ tung trên trời: “Ngọc bà bà, đại hội võ đạo chỉ mới qua ba tháng, cho dù bà có lớn tuổi thì cũng không dễ quên vậy chứ?”
Vẻ mặt Ngọc bà bà lạnh nhạt, chỉ nói: “Chuyện ở đại hội võ đạo, võ giả khắp Trung Vực đều biết Vân Điện ta không làm gì sai.”
“Sai?” Trên mặt Thôi Tà toát ra vẻ mỉa mai: “Ta có nói Vân Điện ngươi làm sai cái gì à? Tài nghệ con trai ta không bằng người, thua dưới tay La Chinh, cái tâm võ đạo chưa đủ kiên định nên bị La Chinh đánh nát. Đó là lỗi của con trai ta! Thực lực Tư Diệu Linh không đủ, bị La Chinh giết chết, đó cũng là lỗi của bản thân Tư Diệu Linh!”
Tất cả mọi người đều yên lặng. Chuyện xảy ra ở đại hội võ đạo, đám trưởng lão ở Vân Điện đã được nghe nói thông qua nhiều con đường.
“Có điều Thôi Duẫn là con trai ta, Tư Diệu Linh là người của ta. Người nào đụng đến bọn họ thì ta nhất định phải báo thù thay bọn họ mới được. Bây giờ Vân Điện các ngươi đứng trước mặt ta chính là sai.” Thôi Tà cười lạnh nói: “Thực lực yếu ớt, đó chính là sai!”
Thôi Tà nói xong, bất ngờ phóng ra uy áp mạnh mẽ đè ép mọi người, vẻ mặt đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia lập tức trắng bệch cả
ra, chỉ có Ngọc bà bà, Ninh Vũ Điệp và La Chinh là còn bình chân như vại.
Vào lúc này La Chinh bỗng nhiên bay đến trước kết giới, cách lớp Ánh Nước Tràn Đầy thật mỏng nhìn Thôi Tà: “Ngươi nói không sai, thế nhưng cho dù Vân Điện có sai thì sao? Yếu ớt thì thế nào?”
“Lấy mạng của ngươi ra đền.” Thôi Tà thản nhiên nhìn chăm chú La Chinh. Thằng nhóc giống như một con kiến này hình như không hề sợ hãi mình chút nào. Ở đại hội võ đạo đã như thế, bây giờ cũng vẫn như thế!
“Nếu ta không thì sao?” La Chinh mỉm cười.
“Vậy thì cả Vân Điện sẽ chôn theo cùng ngươi.” Trong ánh mắt Thôi Tà ngập đầy ý chí chiến đấu hừng hực.
Những lời này khiến tất cả mọi người ở Vân Điện đều kinh hãi. Chẳng ai có thể phủ nhận chuyện Thôi Tà hoàn toàn có thực lực làm vậy, mà Vân Điện chỉ có một mình Ngọc bà bà, cho dù có thêm một Ninh Vũ Điệp đằng trước thì cũng không thể cản nổi Thôi Tà được. Hình như thứ duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có mỗi một tầng kết giới hơi mỏng trước mắt này mà thôi?
Trong lòng mọi người bắt đầu bồn chồn.
Trên mặt La Chinh vẫn mang theo vẻ tươi cười như trước. Hắn biết rõ, cho dù là sợ hãi hay nhát gan cầu xin tha thứ thì cũng không có tác dụng gì. La Chinh bình tĩnh nói: “Ngươi làm được à?”
“Thứ ngươi cậy vào… chính là tầng kết giới này đúng không?” Thôi Tà là người thông minh đến mức nào? Từ lúc hắn mới đến đã phát hiện tầng kết giới này không tầm thường.
Ngày đó ở đại hội võ đạo, tầng kết giới trên võ đài kia đã ngăn được một quyền của hắn, ký ức này đến bây giờ vẫn còn khiến hắn cảm thấy mới mẻ. Trong Trung Vực còn có kết giới có thể ngăn được một quyền của hắn sao?
Hắn cũng dễ dàng đoán ra được kết giới kia đã bị La Chinh động tay động chân vào, chắc chắn thằng nhóc này đã nhận được truyền thừa phù văn ở nơi nào đó.
Nhưng mà Thôi Tà cũng chẳng buồn để ý. Ngày đó Thôi Tà không phát huy hết toàn bộ thực lực của bản thân, chẳng qua là tức quá nên tiện tay đánh ra ngoài hai quyền mà thôi. Tuy kết giới trên võ đài kia đã khiến người ta phải sợ hãi thán phục, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được Thôi Tà!
Đến cái kết giới ở trước mặt này, Thôi Tà cũng không thèm đặt vào mắt.
“Cứ cho là thế đi.” La Chinh đứng ở ven kết giới, giờ phút này khoảng cách giữa hắn và Thôi Tà không đến nửa trượng, gần như chính là mặt đối mặt.
Thời gian dần qua, Thôi Tà nâng cổ tay lên, lắc đầu nói: “Hy vọng rằng ngươi có thể giữ vững sự bình tĩnh này!”
Chân nguyên màu vàng đất tràn ra từ người Thôi Tà, trên bầu trời của Vân Điện, nguyên khí trời đất dần dần tụ lại dày đặc thành một vòng xoáy khổng lồ, những tầng mây dày trôi nổi ở bốn phía cũng liên tục chuyển động theo vòng xoáy này.
Sau khi tiến vào Hư Kiếp Cảnh là có thể trực tiếp điều động nguyên khí trời đất, mà Thôi Tà thân là cường giả Sinh Tử Cảnh, nguyên khí trời đất cuồng bạo lại giống như con cừu non ngoan ngoãn trong tay hắn!
Thôi Tà cũng không định đứng nói nhảm với một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh, thậm chí hắn còn không muốn lãng phí thời gian ở đây làm gì.
Vào lúc nguyên khí trời đất không ngừng tràn mạnh vào cơ thể Thôi Tà, một luồng áp lực cực kỳ nặng nề khuếch tán ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Ai cũng biết, Thôi Tà đã muốn ra tay.
Mọi người ở Vân Điện cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, ào ào lấy vũ khí của mình ra. Thật lòng mà nói, đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh này rất muốn giao La Chinh ra ngoài, nhưng có Ngọc bà bà và Ninh Vũ Điệp ở đây nên rõ ràng không thể làm thế được.
Ngọc bà bà quơ cây gậy cũ kỹ của mình lên, vậy mà trên gậy lại mọc ra vài chồi non xanh tươi mơn mởn, chân nguyên màu xanh nhạt bao phủ lấy bà. Lúc chân nguyên di chuyển thì làn da già yếu của bà lại khôi phục vẻ căng mịn một lần nữa, từng nếp nhăn trên mặt cũng lần lượt biến mất, mái tóc màu hoa râm cũng biến thành những sợi tóc màu đen nhánh, thân thể thấp bé vốn còng xuống vậy mà lại đứng thẳng lên, mới đảo qua thôi mà loại hơi thở tuổi già sức yếu đã không còn nữa.
Trong nháy mắt này, không ngờ Ngọc bà bà lại biến thành một phu nhân xinh đẹp!
Băng Phượng nhanh chóng lao ra từ trong Băng Cung, lúc vọt tới chỗ Ninh Vũ Điệp thì bắt đầu liên tục nứt ra, từng đoá hoa tuyết hoá thành áo giáp bao bọc kín kẽ lấy thân hình xinh xắn nhỏ nhắn của nàng, đồng thời cây Huyền Băng Đại Kích cũng xuất hiện trong tay Ninh Vũ Điệp.
Một khi Thôi Tà đánh vỡ kết giới, mọi người trong Vân Điện cũng không thể nào ngồi yên chờ chết được.
Chỉ có mình La Chinh đứng sau kết giới, đối mặt với Thôi Tà sắp triển khai công kích là không nhúc nhích tí nào.