“Đáng tiếc.” Trong lòng La Chinh thầm thở dài một hơi, sau đó dùng chân nguyên truyền âm nói: “Tông Duệ, ngươi chậm rồi.”
Tông Duệ cũng vô cùng phiền não. Vừa rồi ông ta còn núp trong Vân Điện, chờ La Chinh ra lệnh thì khởi2động Bẫy Cuồng Loạn cẩn thận từng li từng tí vây lấy Thôi Tà, sau đó lại mở Cơn Phẫn Nộ Của Sét ra!
Cái gọi Bẫy Cuồng Loạn chính là một nửa ảo trận, một nửa sát trận. Một khi Thôi Tà rơi vào trong đó5thì sẽ đắm chìm trong ảo cảnh vô tận, vào lúc này sấm sét mà Cơn Phẫn Nộ Của Sét bắn ra có thể đánh trúng thẳng Thôi Tà!
Nhưng không ngờ Thôi Tà lại nhạy cảm như vậy, cảm nhận được tầng tầng sát khí trong6đó trước một bước nên chạy khỏi sự bao vây của Bẫy Cuồng Loạn, cũng tránh được sấm sét từ Cơn Phẫn Nộ Của Sét.
Một phù văn sư Thần Đan Cảnh, một võ giả Chiếu Thần Cảnh, hai người lại hợp mưu muốn tiêu diệt người5đứng đầu Trung Vực. Nếu như truyền ra ngoài, thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Càng chết người hơn là, suýt chút nữa bọn hắn đã làm được.
Có lẽ Bẫy Cuồng Loạn không thể nào giết được Thôi Tà, Cơn Phẫn Nộ Của Sét3cũng chỉ có thể khiến Thôi Tà bị thương nặng mà thôi, nhưng đám võ giả Hư Kiếp Cảnh này không phải chỉ biết đứng đực mặt ra đấy. Chống lại cường giả Sinh Tử Cảnh, có lẽ bọn họ chỉ là tấm bia đỡ đạn, là miếng thịt miếng cá, nhưng nếu cả đám cùng lên lúc Thôi Tà bị thương nặng thì chỉ sợ khó có thể ngăn cản được.
Huống chi Vân Điện còn có Điện chủ, còn có Ngọc bà bà cũng là cường giả Sinh Tử Cảnh.
Đám trưởng lão vốn bị Thôi Tà doạ cho run lẩy bẩy, trên mặt từng người cũng toát ra vẻ tiếc nuối.
Đến cả Ngọc bà bà vốn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng lúc này trên mặt cũng đầy vẻ tiếc hận.
Mà Ninh Vũ Điệp ngồi trên Huyền Băng Đại Kích, đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lắc lư một chút, hơi bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.
Thôi Tà có thể đi đến ngày hôm nay, không biết đã lấy đi số mệnh của biết bao nhiêu người, muốn giết hắn là chuyện không dễ dàng chút nào.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với Vân Điện, trái tim mạnh mẽ và tràn đầy lực lượng của Thôi Tà vẫn còn đập thình thịch. Sau khi tránh được công kích từ đại trận hộ tông của Vân Điện, Thôi Tà mới có cảm giác nghĩ lại mà sợ.
Nếu như vừa rồi thật sự đắm chìm trong đó, hơn nữa còn thêm đám người Vân Điện này đồng loạt kéo lên thì đúng là Thôi Tà hắn có khả năng sẽ chết. Xảy ra biến cố này cũng khiến Thôi Tà rất bất ngờ.
Cả đời hắn liếm máu trên lưỡi đao, ngoan cường đi qua các loại hiểm cảnh, nguy hiểm gặp phải không biết nhiều tới mức nào. Nhưng từ sau khi vượt qua một đường sống chết, không ai còn có thể khiến hắn đến gần tử thần như thế nữa…
Mà từ đầu đến cuối, thằng nhóc khiến người ta chán ghét kia vẫn luôn đứng ở mép kết giới, dùng loại ánh mắt lạnh nhạt kia để nhìn mình.
Thằng nhóc này, đúng là rất khó giải quyết.
Chỉ mới là Chiếu Thần Cảnh mà đã có tầng tầng lớp lớp bản lĩnh như thế, nếu để nó bước vào Thần Đan Cảnh, Hư Kiếp Cảnh, thì chỉ sợ trong tương lai sẽ là một mối uy hiếp rất lớn đối với mình!
Nếu như trước đây, Thôi Tà chỉ muốn giết La Chinh vì muốn báo thù hai kiếm của Thôi Duẫn và Tư Diệu Linh mà thôi. Nhưng bây giờ Thôi Tà đã rõ, La Chinh là một chướng ngại, là mục tiêu phải quét sạch trên con đường thực hiện cảnh tượng vĩ đại trong mơ của hắn!
Thôi Tà cảnh giác kéo gần khoảng cách với La Chinh: “La Chinh, ngươi có tư cách làm đối thủ của ta.”
Nghe thấy câu này, đám trưởng lão Vân Điện kia đều cảm thấy thiếu máu lên não, đầu óc choáng váng!
Một tên cường giả đứng đầu đã sống mấy trăm năm, vượt qua một đường sống chết lại nói ra lời này với một thằng nhóc chỉ mới mười mấy tuổi đầu?
La Chinh có tư cách làm đối thủ của Thôi Tà? Đừng nói là Thôi Tà, thậm chí bất cứ một vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh nào ở đây, hắn còn không có tư cách để đối đầu ấy chứ. Với thực lực của đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh này, giết La Chinh trong nháy mắt chỉ là chuyện quá đơn giản.
Nhưng từ miệng Thôi Tà lại phun ra một câu như vậy, khiến một đám trưởng lão Hư Kiếp Cảnh lập tức cảm thấy mắt chó của mình sắp mù mất rồi. Sao thói đời này lại xa lạ đến thế?
Vẻ mặt La Chinh không hề thay đổi, hắn đè nén tâm tình của mình, lạnh giọng nói: “Thả La Yên ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
“Ặc! Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Một vị trưởng lão gian nan nuốt một ngụm nước bọt, suýt chút nữa đã bị nước miếng của mình làm sặc chết!
Vẻ mặt phần lớn trưởng lão còn lại cũng đặc sắc vô cùng…
Đúng là La Chinh đã mang lại cho Vân Điện rất nhiều kinh ngạc, nhưng rốt cuộc thằng nhóc này có suy nghĩ đến chuyện bản thân có bao nhiêu cân lượng hay chưa? Có phải hắn bị thế công vừa rồi của Thôi Tà doạ sợ choáng váng đến phát điên luôn rồi không? Sao lại bắt đầu nói mê nói sảng vậy?
Đến trên mặt Ngọc bà bà cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Sao bà có thể nghĩ đến chuyện La Chinh lại dám mở miệng nói như thế.
Chỉ có Ninh Vũ Điệp là “phì” một tiếng, cuối cùng lấy tay che miệng cười ha ha. Anh chàng này, vẫn luôn thú vị như vậy, cứ như chẳng biết áp lực là thứ gì. Chỉ tiếc, hình như trong mắt hắn chỉ có mỗi cô em gái kia!
Đương nhiên La Yên là người thân quan trọng nhất của La Chinh. Còn việc trở thành đối thủ của người mạnh nhất Trung Vực Thôi Tà này? La Chinh không có hứng thú! Đối với La Chinh mà nói, võ đạo là con đường đầy chông gai, hắn chỉ có thể trèo lên đỉnh cao này từng chút một thôi. Mà trong đó, Thôi Tà chỉ là chướng ngại mà La Chinh phải vượt qua.
Bỗng nhiên nghe thấy La Chinh trả lời như thế, Thôi Tà thoáng cái cũng ngây ngẩn cả
người.
Hắn đường đường là người mạnh nhất Trung Vực, nhưng hôm nay lại bị tên La Chinh này cho ăn mệt, đúng là trong lòng cũng sinh ra hai phần bội phục. Dù sao về trình độ phù văn thì chưa từng nghe nói có ai bằng được La Chinh, cho nên hắn mới nói ra những lời ấy. Kết quả, đúng là thằng nhóc này điên cuồng không biết giới hạn là gì!
Trên mặt Thôi Tà có hơi không nhịn được, sau đó giận quá hoá cười: “Ha ha! Bỏ qua cho ta? Có chí khí! Tạm thời không nói đến muội muội của ngươi, chỉ hỏi xem bản thân ngươi có thể sống được bao lâu rồi hẵng nói! Ta cũng không tin cả đời ngươi chỉ ở lỳ trong Vân Điện được!”
Bây giờ Thôi Tà không phá được đại trận hộ tông của Vân Điện, nhưng nếu hắn tìm được một vị có Âm Thể Tử Cực nữa thì sao? Sau khi song tu thông qua đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, thực lực của hắn sẽ bất ngờ tăng nhanh một lần nữa. Đến lúc đó chưa chắc Vân Điện đã có thể ngăn cản được Thôi Tà.
La Chinh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Thôi Tà, rời khỏi ven kết giới bay xuống dưới, đồng thời cũng truyền âm cho Tông Duệ: “Đuổi hắn đi đi.”
“Đùng…”
Tông Duệ điều khiển Cơn Phẫn Nộ Của Sét, từng tia chớp vừa thô vừa to như lôi kiếp, bổ về phía Thôi Tà…
Muốn vận chuyển đại trận hộ tông thì cần có sự trợ giúp của đá chân nguyên. Mỗi đường lôi kiếp bổ xuống cần đến mấy viên đá chân nguyên cực phẩm. Có điều Tông Duệ lại giống như không cần tiền vậy, điều khiển trận bàn đánh từng đường sấm sét lên trên người Thôi Tà. Thôi Tà không cách nào phá vỡ được kết giới, lại chỉ có thể bị động chịu đánh. Hắn còn cố tình ném lại mấy câu, nhưng kết quả La Chinh lại bỏ đi thẳng. Cuối cùng hắn không thể không chật vật chạy đi.
Có điều Thôi Tà cũng không rời khỏi thành Vân Hải ngay. Nhịn một bụng tức vì một tên Chiếu Thần Cảnh, nên hắn cần một chỗ để phát giận. Vì vậy thành Vân Hải phải gặp nạn rồi.
Vân Điện đứng trên cao, nhìn thấy ở biên giới thành Vân Hải bỗng nhiên bốc lên một tầng bụi mù mịt.
Thành Vân Hải cũng là thành lớn, xung quanh toà thành lớn này là một vòng tường thành được xây bởi gạch vuông, kéo dài hơn một trăm dặm! Vậy mà Thôi Tà lại chui thẳng vào trong tường thành, chuyển động trọn một vòng quanh thành Vân Hải. Tường thành đã bị một mình Thôi Tà mạnh mẽ đập vỡ ra từng mảng, con số thương vong ít nhất cũng tới mấy trăm người!
Đối với Thôi Tà mà nói, tất cả những người trong thành Vân Hải chỉ là một lũ kiến. Hắn có thể vì xả giận mà huỷ cả thành Vân Hải này, nhưng hắn lại không có hứng thú quá lớn với việc nghiền chết mấy con kiến. Huống chi, Thôi Tà lại chưa từng đến Sát Lục Kiếm Sơn, nếu như tàn sát quá nhiều sinh linh, nhiễm phải một tầng sát khí nặng nề thì cũng là chuyện phiền toái, lại còn phải phí sức đi loại bỏ đám sát khí này nữa.
Cuối cùng sau khi Thôi Tà phá hết lớp tường thành này, mới lựa chọn rời khỏi…
Đợi sau khi Thôi Tà rời đi rồi, khuôn mặt trẻ tuổi kia của Ngọc bà bà cũng dần dần xuất hiện từng nếp nhăn, sau đó mái tóc cũng dần chuyển thành màu hoa râm trở lại, lưng eo cũng còng xuống, quay về dáng vẻ tuổi già sức yếu.
Bóng dáng Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng bay đến, nắm lấy cánh tay sư phụ cười khanh khách nói: “Sư phụ, người vẫn nên giữ dáng vẻ kia đi, nhìn rất đẹp!”
“Không biết lớn bé!” Ngọc bà bà liếc mắt một cái. Thứ bà khống chế chính là quy tắc sinh mệnh, cho nên chân nguyên của bà mới có hiệu quả khiến người ta cải lão hoàn đồng như vậy, có điều, việc này hao phí hơi nhiều chân nguyên, nên Ngọc bà bà cảm thấy không cần thiết phải giữ dung mạo của mình như lúc còn trẻ tuổi..
Hiện tại bầu không khí ở Vân Điện tương đối nhẹ nhõm. Ứng phó được một kiếp này của Thôi Tà, ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được quét sạch.
Vừa rồi khi tất cả các trưởng lão ở Vân Điện ra mặt, thật ra đệ tử các đường ở Vân Điện đều lén quan sát. Nhìn thấy La Chinh đứng bên dưới kết giới, không tránh không né công kích của Thôi Tà, trong lòng ai nấy cũng vô cùng cảm khái.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ? Kết giới này vững chắc như thế, La Chinh cũng chỉ núp bên dưới nó mà thôi! Hoàn toàn không gặp nguy hiểm gì!” Một tên đệ tử Vân Điện không phục nói.
“Thứ nhất, kết giới này là do phù văn La Chinh vẽ tạo ra. Thứ hai, đừng nói lúc nãy, cho dù bây giờ Thôi Tà có đến một lần nữa, ta cũng dám cược rằng ngươi không dám đứng trên đó!” Bên cạnh lại có một đệ tử Vân Điện khác phản bác.
Tên đệ tử Vân Điện trước đó lập tức không lên tiếng nữa. Cho dù biết rõ là không nguy hiểm gì, nhưng không phải ai cũng dám đối mặt với Thôi Tà. Giống như người hơi sợ độ cao, biết rõ đi qua một đoạn cầu thang cao cũng không nguy hiểm gì, nhưng bọn họ vẫn không dám đi qua.