Một lần đối mặt với sáu thủ lĩnh Đao Trùng, cho dù là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh, trong lòng cũng sẽ có chút hoảng hốt.
Thủ lĩnh Đao Trùng, bất luận là về tốc độ hay lực lượng, đều hơn xa Đao Trùng bình thường. Nhưng đó chưa phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là trên thân thể chúng phủ đầy gai nhọn ẩn chứa kịch độc.
Trong sa mạc, có một loại bò cạp độc. Mỗi khi cái đuôi của nó đâm trúng bất kì sinh vật nào, sinh vật đó đều sẽ gục ngay tại chỗ. Trong rừng rậm, có một loại bướm mặt quỷ, phấn độc của Quỷ Diện Điệp này có thể khiến phạm vi vài dặm xung quanh đều biến thành tuyệt địa.
Đối mặt với những loại độc vật này, cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh thường không quá sợ hãi, cũng là bởi vì có chân nguyên. Chân nguyên có thể nhanh chóng ngăn cách độc tố ra bên ngoài cơ thể, khiến độc dịch khó có thể xâm lấn vào bên trong.
Nhưng độc tố của thủ lĩnh Đao Trùng lại không gây chết người, mà lại sinh ra hiệu quả gây tê liệt. Hơn nữa, loại độc tố này còn bỏ qua màng ngăn cách bằng chân nguyên, trực tiếp thẩm thấu vào trong cơ thể. Cho dù là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh, khi đã trúng phải độc tố, cũng không cách nào nhúc nhích được.
Cho nên, thời điểm đối mặt với thủ lĩnh Đao Trùng, cho dù là ai cũng đều sẽ thật cẩn thận. Chỉ cần sơ ý để trúng độc một chút thôi, cũng đã đủ để toàn thân bị tê liệt rồi. Khi đó, chỉ có thể trở thành mồi ngon trong miệng Đao Trùng mà thôi.
Người khác sợ độc tố của thủ lĩnh Đao Trùng, thế nhưng La Chinh thì không.
Thân thể hắn chính là Huyền Khí Thể, nói trắng ra, chính là một kiện Huyền Khí thượng phẩm. Một món bảo khí, hẳn sẽ không e ngại cái gọi là độc tố.
La Chinh một thân một mình xông lên, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng trên thực tế hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Ngay lúc nhảy lên cao, một chiếc nhẫn đã được La Chinh đeo vào tay, đây chính là vật mà Tô đạo sư đã tặng, đôi Tiểu Viên Khâu. Giữa hai cái Tiểu Viên Khâu này tồn tại một xiềng xích vô hình.
Sáu thủ lĩnh Đao Trùng xếp thành hình quạt vây công, miệng đồng thời phát ra tiếng rít. Gai độc màu tím đồng loạt bắn về phía La Chinh.
Đối mặt với gai độc, người khác muốn tránh còn không kịp, La Chinh lại không tránh không né, tùy ý để gai độc bắn vào người. Ngay sau đó La Chinh liền phóng ra thanh tàn phá phi đao đang cầm trong tay.
Hưu!
Ngay khi phóng phi đao ra, La Chinh liền dùng sức kéo chiếc nhẫn trong tay lại, tức thì thanh phi đao lấy La Chinh làm tâm, vẽ ra một đường vòng cung hình tròn.
Mặc dù bị tàn phá nhưng phi đao vẫn sắc bén vô cùng, quỹ đạo bay vừa vặn xoẹt qua đầu của cả sáu thủ lĩnh Đao Trùng. Sau đó La Chinh cũng đồng thời nhẹ nhàng đáp người xuống đất.
Sáu con thủ lĩnh Đao Trùng bất động giữa không trung một thời gian, sau đó đầu mới lìa khỏi thân thể. Thi thể của cả sáu thủ lĩnh Đao Trùng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Sáu thủ lĩnh Đao Trùng, thoáng cái đã mất mạng.
- Tốt! Rất tốt! La Chinh huynh, chiêu thức này thực sự quá xuất sắc!
Đám người Dương Thái nhịn không được kinh hô.
Trong mắt Lục Kiêu tràn đầy vẻ kinh ngạc. Với tư cách là bách phu trưởng, quanh năm liễm sát Đao Trùng. Trong đám người ở nơi đây, có lẽ hắn là người hiểu rõ Đao Trùng nhất. Hắn biết rõ thủ lĩnh Đao Trùng khó đối phó đến mức nào. Đặc biệt là kịch độc chứa trong những cái gai kia.
Hắn đã từng bị một con thủ lĩnh Đao Trùng bắn ra gai độc, xước qua một miếng da. Kết quả là toàn thân tê liệt tại chỗ, phải nằm trên giường một tuần lễ, cả người không thể nhúc nhích!
Vừa rồi La Chinh đâu chỉ trúng một cái?
Những gai độc kia bắn ra như mưa, cùng đâm vào người La Chinh. Đừng nói là người, chỉ sợ một con voi lớn cũng sẽ bị làm cho tê liệt.
Vậy mà La Chinh vẫn *hoạt bính loạn khiêu như vậy, đâu có vẻ gì là mảy may trúng độc?
*Hoạt bính loạn khiêu: Vui vẻ hoạt bát, trong trường hợp này là không bị thương gì, khỏe như vâm.
- Tiểu tử này vẫn còn là con người sao?
Lục Kiêu không kìm được cảm khái.
Cầm bảo kiếm trong tay, Mạnh Thường Quân đứng sững tại chỗ. Tuy rằng đã có dự liệu từ trước, thế nhưng biểu hiện của La Chinh vẫn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
- Vốn ở trong tông quá buồn chán nên mới ra ngoài lịch lãm một chút, không ngờ lại gặp được tiểu tử thú vị này a!
Ánh mắt Mạnh Thường Quân lộ ra vẻ vui mừng. Loại tuyệt thế chi tài này, tương lai tiền đồ vô hạn lượng. Chỉ cần không chết sớm, lớn lên đều là bá chủ một phương.
“Cũng không cần phải tận lực lôi kéo. Nếu tương lai tiểu tử này gặp phải phiền phức, liền đến giúp một tay là được rồi.”
Nghĩ đến đây, bảo kiếm chợt rút ra khỏi vỏ, Mạnh Thường Quân liền lao người lên đón lấy làn sóng Đao Trùng.
Giờ phút này, một làn sóng Đao Trùng cực lớn đang cuốn đến, mọi người lại bắt đầu một cuộc chiến mới.
Toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng tím, La Chinh càng chiến càng hăng.
Một viên tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng chính là một điểm tích lũy. Vừa rồi hắn mới liễm sát sáu thủ lĩnh Đao Trùng, tương đương với sáu điểm tích lũy. Tốc độ này so với việc chém giết Đao Trùng thông thường đúng là nhanh hơn không ít.
Chỉ là, thủ lĩnh Đao Trùng không giống với Đao Trùng bình thường. Chúng có trí khôn, không như Đao Trùng thông thường hung hãn lao đến không sợ chết.
Ngay khi phát hiện ra La Chinh trong tức khắc liền chém chết sáu thủ lĩnh, những thủ lĩnh Đao Trùng còn lại đều tản ra, tránh né La Chinh. Hơn nữa, chúng còn chỉ huy nhiều Đao Trùng thông thường lao đến La Chinh hơn.
Giờ phút này, hai tay La Chinh đang không ngừng vung vẩy. Tàn phá phi đao lấy La Chinh làm tâm, đang điên cuồng xoay tròn chém giết.
Vù vù vù!
Mấy chục con Đao Trùng xông tới, La Chinh chỉ thoáng điều chỉnh lại phương hướng, đám Đao Trùng liền bị phi đao cắt thành hai nửa, tứ chi rơi lả tả đầy đất. Đao Trùng khiến người ta nghe mà biến sắc, trước mặt La Chinh lại giống như kiến hôi.
Thi thể Đao Trùng rất nhanh lại chống chất lên như núi. Trong đống thi thể kia, thỉnh thoảng còn có vài con Đao Trùng màu tím.
Đợt sóng Đao Trùng này, so với những đợt trước, nhiều hơn không ít. Nhưng với sự tồn tại của "*Đại Phong Xa" La Chinh, tốc độ liễm sát lại nhanh hơn vài phần. Sau khi chém giết được hơn mấy chục con thủ lĩnh, đám Đao Trùng chợt bắt đầu thối lui.
*Đại Phong Xa: Cối xay gió.
La Chinh cũng không có đuổi theo, trên mặt đất còn đang có một đống tinh hạch đang chờ hắn lấy đi.
Khi trông thấy đám Đao Trùng bay trở về, trên mặt Lục Kiêu chợt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Sau khi nghĩ đến một khả năng, mặt liền biến sắc.
- Không ổn! Mọi người mau bỏ đi! Nhanh chóng rút lui!
Lục Kiêu bỗng hô lớn.
La Chinh hiện đang dùng phi đao lấy tinh hạch từ ngực của thủ lĩnh Đao Trùng ra, nghe Lục Kiêu kêu lên, liền buồn bực hỏi:
- Tại sao phải rút lui?
- Đám Đao Trùng thông thường đột nhiên rút về, chắc chắn gần đây… gần đây có…
Sắc mặt Lục Kiêu trắng
bệch.
- Rốt cuộc là có cái gì?
Trông thấy thần sắc của Lục Kiêu, lúc này La Chinh mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
- Đao Trùng… Mẫu Hoàng.
Lục Kiêu nói lên mấy chữ, yết hầu gần như khô khốc, bất giác nuốt "ực" một tiếng.
Ở Long Thành nhiều năm, Lục Kiêu hiểu rất rõ tập tính của Đao Trùng. Bất luận là Đao Trùng thông thường, hay thủ lĩnh Đao Trùng, kỳ thật đều dưới trướng của Đao Trùng Mẫu Hoàng. Mặc dù thủ lĩnh Đao Trùng có khả năng chỉ huy độc lập, nhưng chỉ huy thật sự của đại quân Đao Trùng lại là Mẫu Hoàng.
Bởi Đao Trùng không có khả năng tự thân tư duy, mỗi Đao Trùng đều giống như tử sĩ không hề sợ chết. Cho dù đối mặt với kẻ địch cường đại đến đâu, vẫn sẽ như cũ nhào mình lao tới. Cho nên, dưới tình huống thông thường, Đao Trùng sẽ không có khái niệm "chạy trốn".
Xét từ điểm này mà nói, chúng chính là chiến sĩ trời sinh.
Thế nhưng, Đao Trùng lui lại đã nói rõ một vấn đề. Ở vực phụ cận nhất định có Mẫu Hoàng đang triệu hoán.
Đao Trùng Mẫu Hoàng, chính là vương giả của Đao Trùng. Tất cả các Đao Trùng đều do Mẫu Hoàng sinh ra. Cho dù là Tiên Thiên Bí Cảnh, khi gặp phải Đao Trùng, cũng chỉ có nước chạy trốn bảo mệnh. Chỉ có cường giả ở tầng thứ cao hơn mới có thể cùng Mẫu Hoàng đánh một trận.
Nếu như ngay lúc này đột nhiên xuất hiện Mẫu Hoàng, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải chết.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lục Kiêu sợ hãi, đồng thời còn cực kì nghi hoặc.
“Theo lý mà nói, hàng ngày nhiệm vụ được phân phối cho Đế Quân ở Long Thành sẽ không có hiểm nguy gì quá lớn.”
“Mẫu Hoàng tuy lợi hại, thế nhưng cường giả ở bên trong Long Thành cũng không phải là thiếu. Như Phi Long tướng quân uy danh hiển hách, từng tự tay giết một con Đao Trùng Mẫu Hoàng.”
“Đế Quân thực hiện công tác điều tra vô cùng tốt, thông thường sẽ không giao nhiệm vụ nguy hiểm như thế này cho một tiểu đội như Thanh Lam Đội. Vậy mà hôm nay lại phái Thanh Lam Đội đến một khu vực nguy hiểm như thế, có chút không hợp tình hợp lý. Trừ khi… có người muốn Thanh Lam Đội chịu chết!”
Nghĩ thì nghĩ vậy, Lục Kiêu cũng không nói ra nghi hoặc trong lòng. Giờ phút này, hắn chỉ muốn Thanh Lam Đội nhanh chóng rút lui.
Hiện tại mọi người đều không hề để ý đến việc lấy tinh hạch, tất cả đều buông bỏ việc đang làm, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Thế nhưng, ngay khi mọi người vừa mới quay người lại, liền cảm giác một hồi rung động từ mặt đất truyền đến.
Bành!
Bành!
Bành!
Đó là thanh âm phát ra của con quái vật khổng lồ nào đó đang di chuyển.
Thanh âm càng lúc càng lớn, mặt đất chấn động ngày càng mãnh liệt. Điều này nói rõ, nó đang nhanh chóng đến gần đây.
Trong lòng mọi người bắt đầu trầm xuống. Lục Kiêu nói không sai, gần đây thực sự có Mẫu Hoàng.
Nhưng mong muốn cầu sinh của con người là vô hạn, dẫu biết khó thoát, mỗi người vẫn cố gắng chạy bán sống bán chết.
La Chinh duy trì tốc độ, chạy theo sau Mạnh Thường Quân. Cả bốn đệ tử Thanh Vân Tông vào lúc này đều âm thầm kêu khổ.
Bên ngoài Long Thành rộng lớn như vậy, tỷ lệ gặp phải Mẫu Hoàng là cực kì thấp. Cho dù Mẫu Hoàng có ngẫu nhiên rời khỏi sào huyệt, cũng sẽ nhanh chóng bị cường giả trong Long Thành chém giết, vậy mà hôm nay bọn hắn lại gặp phải…
Mọi người vừa mới xuyên qua một mảnh rừng, một lưỡi đao lớn màu đỏ bất chợt xuất hiện ở ngay phía trước.
Lưỡi đao màu đỏ chặt đứt hàng loạt một đống cây, đồng thời cắt ngang người mười mấy binh sĩ chạy tiên phong.
Aaaaa!
Mười mấy binh sĩ bị cắt thành hai nửa, bọn họ chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền bị đám Đao Trùng xung quanh nhanh chóng cắn xé sạch sẽ.
La Chinh cùng Thanh Lam Đội nhanh chóng dừng bước. Phía trước bọn hắn, đang có một con Đao Trùng Mẫu Hoàng cao đến sáu, bảy trượng chặn đường. Con Mẫu Hoàng này toàn thân màu đỏ tươi, hai lưỡi đao to lớn không ngừng mài vuốt vào nhau. Đôi mắt kép khổng lồ dán chặt mọi người.
Bị loại quái vật khổng lồ này chăm chăm nhìn vào, La Chinh nhất thời sởn hết cả gai ốc. Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, "Trốn"!
Dưới tình huống này, Lục Kiêu vẫn không hề nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Giờ phút này, tố chất của Đế Quân đều được hắn thể hiện ra rõ ràng nhất.
- Chạy sang bên cạnh đi, ai chạy được thì cố gắng chạy! Mọi người chạy mau!
Lục Kiêu vừa dứt lời, Mẫu Hoàng liền động. Thân thể tuy khổng lồ, thế nhưng tốc độ di chuyển của Mẫu Hoàng lại nhanh đến không ngờ. Chỉ kịp trông thấy nó linh hoạt phong bế thông đạo bên cạnh, hai lưỡi đao khổng lồ lại chém về phía mọi người.
Đối mặt với lưỡi đao khổng lồ, trong thời khắc mấu chốt La Chinh chợt nhảy lên, hiểm hiểm tránh được lưỡi đao cắt ngang. Sau đó quay cuồng lao đến khu vực phía trước.
Những người khác thì lại không có vận khí tốt như vậy. Có bảy, tám binh sĩ bị lưỡi đao cắt thành hai nửa.
Vốn đứng ở phía sau đám binh sĩ này, khi lưỡi đao cắt đến, Dương Thái đã không kịp né tránh. Trên mặt chợt lộ ra vẻ tuyệt vọng, tại thời khắc then chốt này, hắn tập trung ngưng tụ lực lượng toàn thân, cả người đều có quang mang màu vàng lóe ra.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thực lực bạo phát của cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên thực không thể khinh thường.
Oành!
Dương Thái dùng hết lực lượng còn sót lại, đánh kim quang trong tay lên lưỡi đao khổng lồ.
Lực đạo mạnh mẽ chỉ có thể cản lại Mẫu Hoàng trong chốc lát. Sau đó lưỡi đao kia liền chém Dương Thái thành đôi một cách vô tình, trông cực kỳ thảm thiết.