Bách Luyện Thành Thần

Nghiền ép


trước sau

Thật ra La Chinh cũng chẳng rõ Thanh Mục Linh Đồng này có tác dụng gì, chẳng qua từ đầu đến cuối, đôi mắt của hắn đều vô cùng dễ chịu.

Đợi đến khi hai hắn mở hai mắt ra thì cũng chẳng phát hiện có gì khác thưởng cả.

“Phần thưởng này, là dùng để rửa mắt à?” La Chinh lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

“Hắc hắc, phần thưởng này xem như2không tệ đâu. Nó có thể giúp ngươi nhìn thấu phần lớn ảo giác, giúp đôi mắt ngươi nhẹ nhàng, vô cùng có ích! Ít nhất thì tốt hơn phần thưởng năm trăm năm tuổi thọ kia nhiều.” Thanh Long thản nhiên nói.

Tốt hơn năm trăm năm tuổi thọ? La Chinh lập tức sững sờ.

Năm trăm năm tuổi thọ, đối với võ giả Hư Kiếp Cảnh và Sinh Tử Cảnh mà5nói thì đúng là một phần thưởng rất tốt.

Có điều đối với cường giả lợi hại hơn và tầm mắt của Thanh Long thì năm trăm năm vẫn còn rất rất ngắn, gần như chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nên tất nhiên không hữu dụng bằng Thanh Mục Linh Đồng này.

La Chinh nháy mắt một cái, màu xanh trong đôi mắt cũng dần dần biến mất, núp ở nơi6sâu nhất trong con ngươi của hắn.

Qua một vòng đổ xúc xắc vừa rồi của La Chinh, hắn đã vượt lên dẫn đầu tất cả mọi người ở đây, tạm ở vị trí dẫn đầu với sáu mươi sáu bước.

Còn Ninh Vũ Điệp vì được xua vận xui một lần nên giờ phút này đang xếp ở vị trí thứ hai, sáu mươi ba bước.

Vị trí thứ ba chính là thánh5nữ Thần Quốc. Vận xui trên người cô ta cũng đã được Vu Chiêm Hà xua đi mất, nên ở lượt tiếp theo cũng đã tiến lên không ít.

Hoàng tử Thần Quốc nhìn thấy La Chinh từ đằng xa đã vượt lên dẫn đầu, sát ý trên mặt cũng ngày càng đậm hơn, đôi mắt giống như chim ưng, nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Đúng vào lúc đó, luồng sáng màu3vàng cũng chiếu vào người hắn.

Hoàng tử Thần Quốc hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền lên xúc xắc. Xúc xắc xoay một vòng, hiện ra “một điểm”.

Nhìn thấy xúc xắc chỉ hiện ra một điểm, cơn giận của hoàng tử Thần Quốc lại càng lớn. Có điều, sau khi vòng tròn kia xuất hiện, giữa hai lông mày hoàng tử Thần Quốc lập tức giật giật kịch liệt!

“Màu đỏ!”

Hoàng tử Thần Quốc tranh thủ thời gian bước một bước lên vòng tròn.

Lúc trước Vu Chiêm Hà cũng dừng trên vòng tròn màu đỏ này mới giành được quyền tự do khiêu chiến, mà thứ hoàng tử Thần Quốc đợi chính là cái này, không ngờ rằng lại xuất hiện thật!

“Tự do khiêu chiến…”

“Ha ha ha ha.” Hoàng tử Thần Quốc nhìn chằm chằm La Chinh rồi bật ra từng tiếng cười điên cuồng, vô cùng đắc ý.

Thánh nữ Thần Quốc kia lại thản nhiên nói: “Được rồi, đừng cười nữa, giết hắn đi.”

“Tuân mệnh, sư muội của ta.” Sau khi hoàng tử Thần Quốc cười lạnh thì đưa tay chỉ về phía La Chinh ở đằng xa. “Ta muốn khiêu chiến với… con kiến này.”

Thấy cảnh này, miệng Tiểu Giới lại nhếch lên. Thật ra Tiểu Giới cũng rất muốn có cơ hội tự do khiêu chiến. Lúc ở đại hội võ đạo, Tiểu Giới đã mất đi cơ hội để khiêu chiến với La Chinh. Mặc dù trận đấu cuối cùng cũng giành được thắng lợi, lấy được Thăng Long Đài, thế nhưng Tiểu Giới vẫn cảm thấy phần thưởng chẳng đáng kể gì…

Một cái Thăng Long Đài không thể phi thăng lên Thượng Giới thì có tác dụng gì? Còn không bằng lấy Thăng Long Đài đổi một cơ hội để khiêu chiến với La Chinh.

Trong vòng xoay vận mệnh này, vận số của Tiểu Giới coi như cũng không tệ. Hắn một đường thuận buồm xuôi gió, không gặp được phần thưởng nào nhưng cũng không gặp phải hình phạt nào, mỗi lần đổ đều ra sáu điểm, bây giờ đã đi được ba mươi bước rồi.

“Ta cũng muốn lấy được tự do khiêu chiến…” Tiểu Giới buồn bực nói.

Nhưng Tiểu Giới lại không biết, cho dù thể chất của hắn đặc biệt, hơn nữa còn có thiên phú cấp Thần thì có lẽ trong mộ Tiên này, không phải là nơi thích hợp để đối địch với La Chinh.

Lúc đầu khi ở đại hội võ đạo, tu vi của Tiểu Giới chỉ mới là Chiếu Thần Chung Cực, có điều qua mấy tháng này, hắn đã tiến bộ trở thành võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ. Có điều, trong mộ Tiên Thiên Miểu, tu vi của Tiểu Giới đã bị áp chế trọn một cảnh giới lớn.

Mà La Chinh thì khác, trên người hắn có lệnh bài Tiên Phủ nên tu vi không hề bị áp chế. Hơn nữa, lấy tu vi Chiếu Thần Thất Trọng của La Chinh, ngay từ đầu vốn đã có thể khiêu chiến với võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ rồi, lại thêm chuyện tu vi bị áp chế thì trong mộ Tiên Thiên Miểu này, Tiểu Giới có thể sống được một lần dưới tay La Chinh cũng được coi là lợi hại rồi.

Nghe thấy hoàng tử Thần Quốc muốn khiêu chiến với mình, chút màu xanh trong mắt La Chinh nhẹ nhàng loé lên, ngoài vẻ tự tin mơ hồ bên ngoài, thì không có quá nhiều biểu hiện nào khác.

Nhưng những võ giả khác thì lại không lạc quan như La Chinh.

“Cường giả Hư Kiếp Cảnh mà muốn giải quyết Chiếu Thần Cảnh? Vậy có khác gì bóp chết một con kiến đâu chứ?”

“Chưa chắc. Lúc La Chinh còn ở Chiếu Thần Tứ Trọng đã có thể chống lại võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, bây giờ hắn đã là Chiếu Thần Thất Trọng…”

“Vậy thì sao? Cho dù hắn có giỏi gấp vạn lần thế nào? Có thể đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ, nhưng hắn có thể là đối thủ của võ giả Hư Kiếp Cảnh được ư?”

“Chết thì chết đi, dù sao
chúng ta cũng được xem kịch vui…”

Không gian giữa vực sâu xuất hiện một đài tròn thật lớn, bóng dáng La Chinh và hoàng tử Thần Quốc kia đều xuất hiện trên đài tròn.

“Nhìn ngươi đã thấy ngứa mắt từ lâu rồi, có điều vận số của ngươi cũng không tệ, lại còn có thể vượt lên vị trí thứ nhất.” Hoàng tử Thần Quốc cười lạnh nói: “Thế nhưng, dừng ở đây được rồi. Ngươi sẽ phải chết ở chỗ này.”

“Vì sao?” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ nghi hoặc.

“Bởi vì ta sẽ giết ngươi. Ha ha!” Hoàng tử Thần Quốc vừa nói xong, vẻ bạo lực trên mặt lại càng dày đặc hơn. Hắn thân là cường giả Hư Kiếp Cảnh, đâu thèm để một tên Chiếu Thần Cảnh như La Chinh vào trong mắt làm gì?

La Chinh trợn trắng mắt lên. Thật ra, có đôi khi chọc mấy thằng ngốc thế này rất thú vị, sau đó La Chinh nhẹ nhàng vỗ lên nhẫn tu di, rút thanh kiếm thánh khí hạ phẩm của hắn ra.

“Thánh khí? Ha ha, thú vị! Không ngờ ở Trung Vực các ngươi, bảo kiếm thánh giai lại không đáng tiền như vậy, đến một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh cũng có!” Sau đó hoàng tử Thần Quốc cũng rút ra một thanh kiếm hình rắn cong cong, ở giữa có một đường vân màu vàng, cũng là một bảo kiếm thánh khí hạ phẩm.

Thật ra hoàng tử Thần Quốc vốn định để đám gián đất ở Trung Vực này được mở mang tầm mắt, để bọn họ nhìn một cái xem cái gì gọi là thánh khí.

Kết quả là một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh lại đứng trước mặt hắn, rút thánh khí ra, nghĩ cũng biết hắn đã kinh ngạc tới mức nào!

Đương nhiên đám người Trung Vực không hề ủng hộ lời nói của hoàng tử Thần Quốc, thánh khí cũng không phải rau cải trắng! Toàn bộ Trung Vực cũng chẳng mấy ai có được, chẳng qua thằng nhóc này tương đối đặc biệt mà thôi…

“Có điều cho dù có thánh khí thì đã sao? Để thằng nhóc thực lực cỡ ngươi sử dụng, đúng là phung phí của trời! Chết cho ta!” Bóng dáng hoàng tử Thần Quốc bỗng nhiên nhoáng lên một cái, thanh kiếm hình rắn đã xoay về phía La Chinh.

“Linh Xà Xuyên Trời!”

Một kiếm hoàng tử Thần Quốc đâm ra giống như từng con rắn độc, trong miệng phát ra tiếng xì xì, lao thẳng về phía La Chinh.

“Vút!”

Lúc La Chinh vừa mới sử dụng “Quải Kiếm” để phòng ngự, thanh kiếm kia đã giống như một con rắn nhỏ, bất ngờ chuyển hướng, vừa vặn né được thiết kiếm trong tay La Chinh, một kiếm nhắm vào ngực La Chinh!

“Kiếm pháp linh hoạt quá! Kiếm ý mạnh thật!”

La Chinh vừa cảm thán, vừa nhanh chóng rút lui, không thể ngăn cản nổi kiếm pháp này!

Cũng may vừa rồi bị hoàng tử Thần Quốc đâm trúng ngực, nhưng miệng vết thương cũng không sâu lắm…

Hoàng tử Thần Quốc đã đâm trúng, đương nhiên sẽ không chịu buông tha cho La Chinh, trường kiếm trong tay nhảy múa giống như bóng của những con rắn, mãnh liệt nhào đầu về phía La Chinh.

Tất nhiên La Chinh cũng rõ, những bóng rắn ngập trời này thật ra chính là những đường kiếm ảnh, hơn nữa kiếm pháp không ngừng thay đổi phương hướng, nếu chỉ đơn giản sử dụng kiếm để phòng ngự thì nhất định hắn không làm được!

“Đài này cũng không lớn, ta xem ngươi chạy đi đâu?” Hoàng tử Thần Quốc cười lạnh nói.

“Vậy sao?” La Chinh bước ra một bước, xuyên qua không gian, đi vòng qua mặt khác của đài, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. “Ngươi chắc chắn rằng ta không còn chỗ trốn?”

“Quy tắc không gian?” Hoàng tử Thần Quốc bỗng nhiên sững sờ, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.

Khó trách thằng nhóc này lại thối tha như thế. Mới Chiếu Thần Cảnh đã lĩnh ngộ được quy tắc không gian, hơn nữa còn thực hiện được “xuyên qua không gian”. Nhất định là đã lĩnh ngộ hoàn toàn tầng thứ nhất của quy tắc không gian rồi. Chuyện này… trong tứ đại Thần Quốc cũng có người lĩnh ngộ được quy tắc không gian tầng thứ nhất, nhưng những người đó đều là mấy lão quái vật đã sống mấy nghìn năm, thậm chí là trên vạn năm!

Còn thằng nhóc trước mắt này mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười mấy tuổi? Cơ duyên của hắn đến từ đâu? Không phải Thiên Bắc Vực là nơi nhỏ bé tới mức phân chim còn rơi không bỏ sót chỗ nào ư? Sao lại có được cơ duyên lớn như thế được?

Trên mặt hoàng tử Thần Quốc đầy vẻ khó tin, thế nhưng chấp niệm muốn giết La Chinh đã gieo xuống rất sâu rồi, mà dù có lĩnh ngộ được quy tắc không gian thì thế nào? Thực lực vẫn có chênh lệch rất lớn, lĩnh ngộ được quy tắc gì cũng vô dụng thôi!

“Đi chết đi! Để ta cho ngươi biết cái gì gọi là nghiền ép từ thực lực!” Hoàng tử Thần Quốc lại vung thanh kiếm hình rắn trong tay lần nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện