Bách Luyện Thành Thần

Người đàn bà đanh đá


trước sau

Trong cung điện trống vắng chỉ còn La Chinh và “kiếm linh” của hắn.

Khí thế vương giả trời sinh đứng trên đỉnh cao trên người Huân dần tan biến. Giờ phút này, nàng giống như một cô gái Yêu Dạ tộc bình thường.

Từ lúc Huân lên tiếng trong tháp Tội Ác, đến bây giờ hai người vẫn chưa trao đổi gì nhiều.

La2Chinh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vũ khí của pho tượng này là một cây thương, nhưng vì sao kiếm của ngươi lại cắm ở Sát Lục Kiếm Sơn?”

“Đó là thánh thương Thiên Mệnh của Yêu Dạ tộc chúng ta, còn trước năm mười tám tuổi, ta tu luyện kiếm.” Huân đáp.

Thì ra là vậy…

Huân trả lời đơn giản, nhưng đã5giải đáp được thắc mắc trong lòng La Chinh.

Nếu nói Huân chính là Vương của Yêu Dạ tộc thì với thực lực của nàng, tuyệt đối sẽ không chỉ cắm kiếm trên sườn Sát Lục Kiếm Sơn, mà nàng nhất định có thể trèo lên đỉnh núi!

Chỉ có thể nói, khi nàng lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn thì tu vi chưa6cao, nên cuối cùng chỉ trèo lên được sườn núi.

“Nhưng vì sao ngươi lại trở thành thế này…”

La Chinh vừa lên tiếng, Huân đã ngắt lời: “Đừng hỏi, một lát nữa ngươi sẽ biết.”

Nói xong, Huân liền bước tới chỗ pho tượng màu xanh lam, giơ tay lên. Một luồng sáng mờ nhạt ẩn chứa phù văn kỳ dị xuất hiện trong5lòng bàn tay nàng, sau đó nàng vận sức vỗ mạnh lên thân pho tượng!

“Rầm rầm…”

Trên thân pho tượng màu xanh lam chợt lóe ra hào quang màu xanh sáng rực chói mắt.

Đôi mắt La Chinh từng được nhựa cây thần gột rửa, nên hắn có thể xuyên qua luồng sáng chói lọi kia mà nhìn thấy rõ ràng sự biến hóa3của pho tượng!

“Đây là…”

La Chinh trợn to mắt. Hắn thấy pho tượng xanh lam kia giống hệt như người sống, hai mắt khẽ chớp, hào quang màu xanh dần dần dịu xuống, sau đó trên khuôn mặt pho tượng thấp thoáng ý cười.

“Hẳn là Huân đang kết nối với một vị Vương khác của Yêu Dạ tộc.” La Chinh đoán, có thể những thánh địa của Yêu Dạ tộc ở Hạ Giới đã thông qua ba pho tượng này để giữ liên lạc với Thượng Giới.

Đối với một chủng tộc mà nói, cách này cực kỳ hiệu quả. Có thể Thượng Giới không cách nào đưa tài nguyên xuống Hạ Giới, nhưng thông qua pho tượng lại có thể truyền đạt rất nhiều tin tức mà Hạ Giới không nên biết, ví dụ như công pháp bí tịch chẳng hạn.

Huân đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ một vị Vương khác sao?

Chỉ nghe thấy Huân dùng giọng điệu lạnh lùng nói với pho tượng: “Tiện nhân, ngươi không ngờ ta vẫn còn sống đúng không?”

“Ha ha ha.” Pho tượng màu xanh lam giống như một người sống, bất chợt che miệng nở nụ cười: “Cái đồ kỹ nữ nhà ngươi vẫn chưa chết cơ à? Thế mà còn có một luồng phân thần, hơn nữa thân thể còn là kiếm linh của người khác!”

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, La Chinh suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Pho tượng màu xanh lam kia chính là vị Vương cai quản hình phạt của Yêu Dạ tộc, còn Huân là vị Vương cai quản sát lục. Không ngờ hai người này vừa mở miệng liền giống như hai người đàn bà đanh đá chửi đổng, điều này khiến La Chinh làm sao chịu nổi! Khó trách vừa rồi Huân muốn tất cả tộc nhân Yêu Dạ tộc phải lui ra ngoài…

Huân không hề kiêng dè ánh mắt của La Chinh, chỉ thấy sắc mặt nàng kích động dị thường: “Còn một phân thần thì sao? Giết chết đồ tiện nhân như ngươi cũng chỉ cần một phân thần thôi!”

Pho tượng kia nhìn Huân từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ trào phúng: “Chân thân Sát Lục của ngươi đã bị ta phá hủy, ngươi lấy gì để giết ta? Ta nhớ ra rồi… Kiếm linh! Ban đầu ngươi là kiếm khách tu kiếm, cho nên phân thần này của ngươi giấu ở Sát Lục Kiếm Sơn đúng không? Chỉ bằng cái bộ dáng này của ngươi, đừng nói là giết ta, ngươi chẳng qua chỉ ăn bám vào một thằng nhóc Thần Đan Cảnh nhân loại mà thôi, chỉ sợ ngay cả việc rời khỏi Đại Thế Giới cũng lực bất tòng tâm!”

Nghe được lời pho tượng nói, gương mặt vốn tràn đầy tức giận của Huân tức thì ảm đạm. Song, chỉ trong nháy mắt, nàng lại nở nụ cười lạnh lùng: “Vậy sao? Tiện nhân, ngươi nhìn cho rõ người bên cạnh ta xem, ta có thể rời khỏi Đại Thế Giới hay không?”

Pho tượng khẽ quay đầu, ánh mắt rơi trên người La Chinh: “Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc Thần Đan Cảnh nhân loại, ngươi cho rằng…”

Nhưng khi pho tượng cẩn thận đánh giá hắn, nàng bỗng nhiên im bặt.

“Tiện nhân, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ!” Huân cười lạnh.

Từ đầu tới giờ, trên mặt pho tượng vương giả này luôn hiện ra vẻ tươi cười giễu cợt, nhưng khi chăm chú quan sát La Chinh, nụ cười của nàng dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ mặt phẫn hận tột độ: “Thật không ngờ ngươi lại may mắn đến thế! Ngay cả người mang mệnh Đại Thế Chi Tranh cũng gặp được!”

“Thì sao? Ghen tỵ với ta sao? Tiện nhân!” Huân lạnh giọng mắng.

Pho tượng đã hơi điên lên, quát to: “Đúng! Ta ghen tỵ với ngươi. Từ nhỏ ta đã ghen tỵ với ngươi! Tại sao ngay từ nhỏ ngươi đã may mắn hơn ta, chuyện gì ta cũng không thể so sánh với ngươi? Những thứ ngươi có được luôn tốt hơn ta! Đây chính là nguyên nhân ta muốn
hủy diệt ngươi! Cho dù ngươi tìm được một người mang mệnh Đại Thế Chi Tranh thì sao? Ngươi đã không còn khả năng chuyển mình nữa rồi!”

Huân hừ lạnh một tiếng: “Có thể hay không, cứ chờ mà xem!”

“Chờ xem? Ngươi cho rằng ta sẽ để loại kỹ nữ như ngươi có cơ hội sao?” Pho tượng vương giả kia đột ngột cử động, bất ngờ quơ cây chùy gai trong tay, nện xuống đầu La Chinh!

La Chinh nghe hai vị Vương của Yêu Dạ tộc mắng chửi liên hồi liền cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ pho tượng kia sẽ tấn công mình, thật sự khiến hắn sợ hết hồn!

Mắt thấy chùy gai sắp giáng xuống đầu mình, ánh mắt La Chinh lóe sáng, thân hình nhoáng một cái tránh được đòn tấn công của cây chùy, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố to.

Chẳng qua đợi đến khi pho tượng kia rút cây chùy ra khỏi hố thì mấy mũi nhọn trên đó đã bị gãy nát.

Dù sao pho tượng vương giả này cũng không phải tiên khí hay thánh khí, nguyên liệu cứng rắn như vậy căn bản không thể điêu khắc được. Mặc dù vị Vương của Yêu Dạ tộc này dùng bản lĩnh cao cường để bám vào pho tượng, nhưng do tính chất của nguyên liệu nên cũng không có mối uy hiếp quá lớn với La Chinh.

Khi pho tượng giáng cây chùy gai tới lần nữa, La Chinh bất ngờ đánh ra một quyền, trực tiếp đập vỡ nó…

Giờ phút này, La Chinh không hề lên tiếng. Về mối ân oán của hai vị Vương Yêu Dạ tộc này, thật sự hắn chả hiểu gì cả, tùy tiện nhúng tay vào là hành động không sáng suốt.

“Kiếm!”

Lúc này, Huân chìa tay ra trước mặt La Chinh.

La Chinh biết Huân muốn hắn lấy cự kiếm màu đen của Huyết Ma Đại Đế ra nên bèn gật đầu, ném cự kiếm cho Huân.

Huân cầm kiếm nhảy dựng lên, bay lơ lửng trên đầu pho tượng rồi tặc lưỡi nói: “Chỉ bằng pho tượng kia mà cũng muốn tiêu diệt người mang mệnh Đại Thế Chi Tranh? Tiện nhân, lúc nào ngươi cũng ngây thơ như thế!”

Pho tượng hừ lạnh một tiếng: “Thế thì sao? Cuối cùng không phải ta vẫn thắng đấy ư? Chỉ cần diệt trừ phân thần cuối cùng này của ngươi, Yêu Dạ tộc ta sẽ chọn ra Sát Lục Vương mới, mà ngươi nhất định sẽ trở thành quá khứ!”

“Vậy thì thử xem, tiện nhân!” Vừa dứt lời, Huân liền vung cự kiếm lên cao, bổ thẳng xuống đầu pho tượng, chém nó thành hai nửa, đá vụn vỡ tung tóe trên mặt đất.

Pho tượng chỉ còn một bên, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Ta chờ ngươi… Cái đồ kỹ…”

“Rắc rắc!”

Cự kiếm màu đen trực tiếp đập nát nửa đầu còn lại, sau đó Huân cắm kiếm thật mạnh xuống mặt đất. Lúc này hơi thở thô bạo trên người nàng bây giờ mới tản đi, đôi mắt nhìn về La Chinh tràn đầy vẻ đau đớn.

La Chinh há miệng, hắn thật sự không biết nói gì cho phải…

Suy nghĩ hồi lâu, La Chinh mới hỏi: “Ngươi, ngươi tới nơi này, là để gây sự với nàng ta?”

Huân gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng!”

Mặc dù qua cuộc đối thoại của hai người vừa rồi, La Chinh gần như đã xác định được mục đích của nàng là tới gây sự, nhưng cái cách thức gây sự “độc đáo” này quả thật khiến La Chinh thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

“Nhưng…” La Chinh dừng lời. Nhìn sắc mặt Huân, hắn muốn nói gì đó an ủi nàng nhưng lại căn bản không biết gì về xung đột giữa Huân và cô gái kia.

“Ngươi sẽ giúp ta, đúng không?” Huân ngơ ngác nhìn La Chinh. Đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng thỉnh cầu hắn.

Đây là nội đấu của Yêu Dạ tộc, La Chinh vô cớ nhúng tay vào thì tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt!

Yêu Dạ tộc không hề kém hơn đại tộc Chân Long!

Nếu ba pho tượng trước mắt này chính là Vương của Yêu Dạ tộc thì thực lực của các nàng không phải thứ La Chinh có thể đoán được…

“Sợ là thực lực của ta không đủ.” La Chinh lắc đầu.

Tuy hiện tại La Chinh vừa bước vào Chiến Tướng, nhưng thực lực rõ ràng không đủ. Chưa nói tới vị Vương cai quản hình phạt kia, ngay đến Lưu Vũ và cả đám cường giả Thần Hải Cảnh của thánh địa Thiên Vũ, cũng chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết hắn!

Huân nhìn chằm chằm vào La Chinh, kinh ngạc nói: “Thực lực ngươi bây giờ đúng là không đủ. Chẳng qua ngươi là quân cờ quan trọng nhất, cuối cùng sẽ trở lại vị trí của mình!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện