Ánh mắt Vân Lạc lóe lên, nàng không nói dối mà thẳng thắn đáp: “Đúng, ta biết rõ.”
“Cái gì? Vân Lạc biết rõ động Huyền Minh?”
“Khu vực trung tâm động Huyền Minh rốt cuộc là cái gì?”
“Động Huyền2Minh này tạo thành như thế nào?”
Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao không nhịn được mà rối rít mở miệng hỏi.
Vân Lạc quay đầu liếc bọn họ một cái, trong lúc mọi người đều đang trông đợi, nàng5chỉ đáp: “Ta không nói cho các ngươi biết.”
Những Chiến Tôn cấp cao kia nhất thời á khẩu, cô nhóc này...
Khi các cường giả Chiến Tôn cấp cao này còn là Chiến Tướng, Vân Lạc đã6ở tầng thứ mười rồi, bây giờ vẫn ở tầng thứ mười. Nàng xuất hiện một cách bất ngờ, sự tồn tại của nàng thậm chí cũng là một bí ẩn to lớn giống như tháp Tội Ác5hay động Huyền Minh.
Vấn đề là những Chiến Tôn cấp cao này cũng chẳng dám gây khó dễ cho Vân Lạc.
“Huân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” La Chinh hỏi: “Vì sao không để Vân Lạc đi3theo ta?”
Huân chớp mắt, bình thản nhìn chằm chằm Vân Lạc, sau đó truyền âm vào đầu La Chinh: “Ta không biết động Huyền Minh rốt cuộc xuất hiện như thế nào, nhưng nơi này hẳn là dấu tích của trận chiến giữa các cường giả Giới Chủ, là chiến trường còn sót lại!”
“Cái gì? Giới Chủ?” La Chinh trong lòng cả kinh.
“Đúng, cường giả tối cao của thế giới, Giới Chủ, hơn nữa không chỉ một vị Giới Chủ ngã xuống. Nếu ta không nhầm thì vùng đất nguyền rủa này chính là phạm vi nguyền rủa do vị Giới Chủ Nguyền Rủa từng tung hoành trong thiên hạ bố trí ra.” Huân nói tiếp.
Lúc này, Thanh Long vốn luôn trầm mặc cũng lên tiếng: “Đúng, cái gọi là vùng đất nguyền rủa rất có thể là phạm vi nguyền rủa!”
“Sao không nói sớm…” La Chinh có chút buồn bực. Nhìn bộ dạng Thanh Long và Huân đều có vẻ biết rành mạch chuyện này.
Kết quả Huân và Chân Long đều trăm miệng một lời mà nói: “Ngươi không hỏi.”
Câu trả lời này suýt nữa khiến La Chinh ngã nhào xuống đất.
“Giới Chủ Nguyền Rủa năm đó là nhân vật tiếng tăm vang dội một thời trên khắp Thượng Giới. Thuật Đại Nguyền Rủa của hắn thậm chí có thể nguyền rủa đối phương đến chết ở khoảng cách mấy trăm Đại Giới.” Thanh Long thản nhiên nói.
“Nhưng vì sao phạm vi nguyền rủa do Giới Chủ Nguyền Rủa thiết lập lại không có tác dụng với võ giả Chiến Thánh trở xuống?” La Chinh không nhịn được, tò mò hỏi.
Huân dửng dưng đáp: “Bởi vì các ngươi quá yếu, căn bản không lọt vào mắt Giới Chủ Nguyền Rủa, cho nên khu vực nguyền rủa chỉ có thể nguyền rủa võ giả có cảnh giới trên Chiến Tôn cấp cao mà thôi.”
Huân phân tích vô cùng chí lý. Tựa như hai đội quân giao chiến, lúc xây dựng tường thành sẽ chỉ phòng ngự binh lính của đối phương, không ai lại đi phòng ngự con kiến cả…
Đối với Giới Chủ, nhân vật có cấp bậc dưới Chiến Thánh đúng là con sâu, con kiến.
Bởi vậy, trong đại lục Hải Thần mới xuất hiện cục diện quái đản như thế. Sự hưng suy của rất nhiều chủng tộc lại xoay quanh một tòa tháp Tội Ác! Mà trong những người hăng hái chiến đấu ở tháp Tội Ác thì người mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Tôn cấp cao mà thôi.
Còn cường giả Thần Hải Cảnh lại gần như biến thành một nhân vật phụ tầm thường.
“Nhưng tháp Tội Ác và động Huyền Minh này có bí mật gì?” La Chinh hỏi.
Huân chậm rãi phân tích: “Cái người tên Thiên Miểu kia lừa ngươi vào lấy truyền thừa chưa chắc đã có ý tốt. Chẳng qua ở trong động Huyền Minh đúng là có cơ duyên to lớn, dù sao cũng là chiến trường của cường giả Giới Chủ, cho dù lấy được một phần truyền thừa của Giới Chủ thôi thì đối với ngươi mà nói, đã là món hời không tưởng rồi.”
“Nhưng vì sao ngươi lại phản đối chuyện đồng hành với Vân Lạc?”
“Cô gái Vân Lạc này có trăm vạn phân thân, ta không rõ mục đích của nàng. Theo ta đoán thì có lẽ là do nàng nhìn trúng số mệnh của ngươi, muốn cùng ngươi tiến vào trong đó để được chia một bát canh*.” Huân nói ra suy đoán của mình.
(* Chia một bát canh: Câu nói ám chỉ việc chia sẻ lợi ích)
“Nếu nàng hiểu rõ động Huyền Minh thì nàng cùng đi vào sẽ giúp chuyến đi này của ta thuận lợi hơn. Nếu thật sự lấy được cơ duyên lớn gì đó, chia cho nàng một bát canh cũng được, vì sao lần này ngươi lại phản đối…” La Chinh thắc mắc.
La Chinh cảm thấy sự phản đối của Huân không có căn cứ. Nếu Vân Lạc hiểu rõ động Huyền Minh, như vậy có nàng gia nhập thì cơ hội sẽ lớn hơn nhiều.
Huân hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh một cái, tiếp tục truyền âm nói: “Ta biết cô gái này, nàng…”
“Nàng là Giới Chủ Vô Cực Giới của Nhân tộc các ngươi, dùng Trăm Vạn Phân Thần Đại Pháp chém linh hồn mình thành trăm vạn mảnh, không ngừng luân hồi ở các nơi dưới Hạ Giới, mượn cơ hội này để vươn tới cảnh giới cao hơn.” Thanh Long nói thẳng.
Lần này, Huân không biết nên trừng mắt với ai mới được, Thanh Long lại ở trong đầu La Chinh, cuối cùng Huân chỉ có thể nhìn chằm chằm La Chinh.
“Nàng là Giới Chủ của Nhân tộc chúng ta?” La Chinh càng tò mò hơn…
“Đừng tưởng rằng là Giới Chủ Nhân tộc các ngươi thì đã hay, ta từng gặp chân thân của nàng một lần, là một cô gái rất có tâm cơ, ta cảm thấy nàng một mực chờ cơ hội này chẳng qua là lợi dụng ngươi thôi!” Huân tiếp tục truyền âm.
La Chinh lại cười: “Cho dù như thế thì chúng ta lợi dụng lẫn nhau là được rồi!”
“Tuy là nên có lòng phòng bị người khác, song
ta cảm thấy có thể đồng hành với Vân Lạc, dù sao động Huyền Minh cũng quá nguy hiểm với La Chinh.” Thanh Long lại hết sức ủng hộ La Chinh.
Thấy không thuyết phục được La Chinh, Huân đành từ bỏ. Lúc này nàng không tiện tiếp tục phản đối nữa, đành im lặng với sắc mặt rầu rĩ, u sầu.
Vân Lạc đứng ngẩn người cạnh đó, người sáng suốt đều biết La Chinh và Huân đang âm thầm trao đổi, nhưng Vân Lạc chỉ kiên nhẫn đợi chờ, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Sao thế? Không được sao?”
“Dĩ nhiên là được.” La Chinh cười đáp.
“Ừ.” Vân Lạc khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Vừa rồi La Chinh và Huân trao đổi một hồi, ai cũng biết rõ, Huân dường như không tin tưởng Vân Lạc, mà Vân Lạc cũng chẳng bận lòng. Có lẽ trong quan niệm của nàng, đợi một người thích hợp sau đó cùng tiến vào động Huyền Minh là chuyện rất đỗi bình thường.
Còn chuyện các ngươi ngờ vực ra sao, nàng căn bản không buồn để ý.
Quy định trong tháp Tội Ác đúng là không ít, rất nhiều chủng tộc mất nhiều thời gian mới chuẩn bị ổn thỏa, xong xuôi.
Hằng năm, thứ tự tiến vào động Huyền Minh trước sau thường được phân chia trước sau chính phụ, chủng tộc nào nắm trong tay nhiều chỗ ngồi nhất đương nhiên sẽ được ưu tiên…
Trên thực tế, quy định này vốn do Ma tộc đặt ra. Trước đây Ma tộc nắm trong tay nhiều ghế nhất, đương nhiên sẽ được ưu tiên tiến vào động Huyền Minh trước rồi. Hiện tại Yêu Dạ tộc giành được nhiều suất vào nhất, cho nên hôm nay Yêu Dạ tộc sẽ đi đầu.
Ở góc đại sảnh có một chiếc cầu thang xoay tròn, tiếp tục đi lên sẽ gặp một cái cửa nhỏ, rất nhiều võ giả Yêu Dạ tộc đều lần lượt bước lên bậc thang kia.
Đến khi người của Yêu Dạ tộc đã tiến vào đầy đủ thì đến phiên Nhân tộc.
Bạn đang đọc truyện tại website: Truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và ủng hộ cho trang web
Đám người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đi trước, La Chinh và Vân Lạc theo ở phía sau, cuối cùng là mấy chục võ giả Nhân tộc chậm rãi đi sau cùng.
La Chinh vừa bước qua cánh cửa trên đỉnh tháp kia thì liền cảm thấy như kim đâm trên da thịt, sau đó hiện ra trong tầm mắt hắn là một hang động khổng lồ!
Hang động lớn đến mức gần như có thể dùng hai chữ mênh mông để hình dung.
Thì ra ở vùng đất nguyền rủa lại tồn tại một hang động lớn như vậy! La Chinh thở dài, đây hoàn toàn là một thế giới độc lập dưới lòng đất!
“Kích thước của hang động này sợ rằng cũng tương đương với diện tích của vùng đất nguyền rủa nhỉ?” La Chinh suy đoán.
Triệu Phần Cầm đi trước La Chinh gật đầu: “Đúng, có người từng đi dọc theo khu vực vòng ngoài của động Huyền Minh, phát hiện khu vực nguyền rủa có phạm vi gần như bằng hang động này! Hơn nữa hình dạng của hang động và khu vực nguyền rủa trên mặt đất cũng giống nhau như đúc.”
“Cảm giác đau đớn này là do Huyền Minh Tử Quang gây ra sao?” La Chinh hỏi.
Hang động khổng lồ này không hề tối đen mà trong hang có vô số tia sáng đỏ đậm đan xen với nhau dày đặc. La Chinh lấy tay che tia sáng màu đỏ lại, cảm giác đau đớn tức thì biến mất, nhưng chỉ cần hắn khẽ nhích tay, cảm giác như bị kim đâm lại trở nên mãnh liệt.
“Đúng, bây giờ là thời điểm Huyền Minh Tử Quang suy yếu, cường độ không đủ nên chỉ mang đến cảm giác đau một chút như kim đâm. Nhưng một khi Huyền Minh Tử Quang bộc phát thì không ai có thể ngăn cản được nó.” Triệu Phần Cầm gật đầu.
Lúc này Chu Chử Hạc lên tiếng: “Chúng ta nhanh xuống đi, phi hành trong động Huyền Minh rất dễ chọc tới một số ma vật hung hãn!”
Trên thực tế, mọi người đều đi từ trên xuống dưới động Huyền Minh.
Tháp Tội Ác giống như một thanh đao sắc nhọn cắm trên mặt đất, mà đỉnh tháp thì kết nối với hang động, mọi người đi ra khỏi đỉnh tháp, dĩ nhiên sẽ rơi xuống hang động.
Lời nhắc nhở của Chu Chử Hạc không phải vô cớ, động Huyền Minh vốn chẳng phải nơi lý tưởng để giảng giải đạo lý. Có năm, động Huyền Minh mở ra, các Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc dẫn đầu đoàn người, vừa ra khỏi tháp Tội Ác liền đụng trúng một con ma vật cực kỳ cường đại, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng hơn mười vị Chiến Tôn cấp cao Ma tộc.
Hơn nữa con ma vật kia luôn canh giữ ở khu vực này của tháp Tội Ác, cho nên dù không ít lần Huyền Minh Tử Quang trong động Huyền Minh suy yếu thì vẫn không một ai dám rời khỏi tháp Tội Ác.
Cho dù nơi này là khu vực vòng ngoài của động Huyền Minh thì vẫn cực kỳ nguy hiểm.