Bách Luyện Thành Thần

Người ngoài cuộc


trước sau

Nhìn thấy gốc cây kia nhanh chóng lớn lên, sao đó lập tức nở ra một nụ hoa, mà tốc độ nở của nụ hoa kia còn có thể thấy được rõ ràng!

“Chết đi!”

Mông Xung tung một cú đấm về phía sau.

Cú đấm mãnh liệt trực tiếp bao phủ toàn bộ gai nhọn của gốc cây, nổ ra một tiếng trầm đục, bụi bay mù mịt!

Sau khi bụi tan hết, lại thấy cây hoa kia không hề tổn hại một chút nào! Nụ hoa vẫn nở2rộ như trước, ở giữa còn lập tức hình thành một mặt quỷ!

“Nhanh nhanh nhanh! Bay lên đi!” Triệu Phần Cầm thúc giục.

La Chinh cũng tập trung tinh thần cao độ. Khi nghe thấy Triệu Phần Cầm nói vậy thì thân mình lập tức bay lên cao. Còn màn ánh sáng màu da cam thì biến thành một vòng tròn bảo vệ, bao xung quanh mọi người!

Nhưng điều khiến mọi người không nói nên lời là sau khi bọn họ bay lên thì gốc cây màu5xanh kia cũng nhanh chóng biến lớn, tốc độ sinh trưởng của nó không hề chậm hơn tốc độ bay của bọn họ!

“Xông lên! Tiến về phía trước!”

Chu Chử Hạc gào lên, mọi người cũng phát huy tốc độ của bản thân lên mức tối đa, đợi đến khi nụ hoa kia hoàn toàn nở rộ, lộ ra mặt quỷ bên trong thì mọi người đã chạy được một khoảng khá xa. Nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền tới từ phía sau, mọi người6nghĩ lại mà còn rùng mình.

“Trên mặt đất! Mau nhìn!” Vẻ mặt một vị Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc sợ hãi nói.

Trên mặt đất trước mặt mọi người, từng chấm màu xanh biếc bắt đầu xuất hiện. Rõ ràng mỗi một chấm xanh nhỏ là một gốc cây kia… hoặc có thể nói là nó vốn chỉ là một cây, nhưng bản thể của nó bị chôn sâu dưới lòng đất, nên lúc này rễ của nó đang không ngừng lan rộng dưới lòng5đất!

“Chỉ có thể kiên trì tiến lên!” La Chinh nói: “Mọi người cố gằng nâng cao tốc độ của mình lên hết mức đi! Đuổi theo ta!”

La Chinh vừa nói xong, cương nguyên trong cơ thể đột nhiên bạo phát, cả người biến thành một đường nhỏ, bay nhanh mà xuyên qua từng tầng sương mù, tốc độ của hắn lúc đó đột nhiên tăng thêm ba phần!

Mọi người thấy La Chinh tăng tốc thì tất nhiên cũng phải tăng tốc theo để đuổi kịp màn3sáng của La Chinh. Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liếc nhau, hai người liền hòa vào nhau, tạo thành một bóng hình màu xám, tốc độ hai người miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp tốc độ của La Chinh.

Vân Lạc không sử dụng bất cứ phương pháp bí mật nào, dường như trước sau nàng vẫn duy trì tốc độ ngang với La Chinh, đi theo bên người hắn. Nếu La Chinh đi nhanh thì tốc độ của nàng cũng nhanh, La Chinh chậm lại thì tốc độ của nàng cũng chậm lại.

Mà Mông Xung nắm lấy Thiên Hổ, đôi cánh màu đen sau lưng không ngừng vẫy, theo sát phía sau, cách La Chinh không xa. Mặc kệ thế nào, mục tiêu lớn nhất của gã chính là không thể để La Chinh bỏ rơi.

Tốc độ của Lăng Yên cũng không chậm, trên người nàng và hai vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc khác đều lóe ra một luồng ánh sáng trắng mờ nhạt, kẹp chặt đám người Mông Xung ở phía sau.

Nhưng hai người Dạ tộc lúc này lại khá thảm. Dạ tộc giỏi về tàng hình và ẩn nấp, nhưng lại không phù hợp với việc di chuyển với tốc độ cao như vậy. Lúc mới bắt đầu thì có lẽ còn miễn cưỡng theo kịp, nhưng sau khi mọi người cùng bạo phát, hai người bọn họ đã bị bỏ lại ở ngoài phạm vi màn ánh sáng!

“Chờ… chờ chúng ta một chút…”

“Cứu mạng!”

Hai vị Chiến Tôn cấp cao Dạ tộc kia ở phía sau liền kêu lên.

Nhưng lúc này còn ai quan tâm tới bọn họ nữa? Huống hồ, nguy cơ hiện tại đều là do Huyết La Thiên của Dạ tộc gây ra. Cho dù bọn họ không chết thì khi mọi người thoát khỏi nguy hiểm này, thoát được mệnh trời, chắc hẳn Mông Xung cũng sẽ ra tay xử lý bọn họ!

Hai vị Chiến Tôn cấp cao kia nhanh chóng bị cái cây màu xanh vây quanh. Phía sau lập tức truyền đến từng tiếng thét chói tai thảm thiết, không cần quay đầu lại thì tất cả mọi người đều biết kết cục của hai người kia!

Lúc này mọi người vẫn chưa thể thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, tốc độ xuyên qua mặt đất của cái cây này cũng nhanh kinh người. Mọi người nỗ lực duy trì tốc độ nhanh như thế, mà trên mặt đất, những chấm xanh nhỏ vẫn không ngừng xuất hiện!

Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang…

Đám người Triệu Phần Cầm đã liên tục bổ sung thêm đá chân nguyên, ngay cả La Chinh cũng đã bóp nát hai viên rồi hấp thu hết chân nguyên ở bên trong.

Cuối cùng cũng không nhìn thấy chấm xanh nhỏ trên mặt đất đâu nữa…

Tim mọi người dần được thả lỏng. Mọi người đều cảm thấy may mắn khi có thể chạy thoát được sự đuổi bắt của quái vật ở khu vực trung tâm.

Ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ có Huân vẫn ôm trường thương của mình mà vẻ mặt thậm chí còn thoải mái. Thân thể nàng là kiếm linh, hầu như không nặng, hoàn toàn do La Chinh kéo nàng bay đi…

“Dừng, nghỉ ngơi một chút.” Mọi người hạ xuống dưới, La Chinh đặt mông ngồi dưới đất.

Nhưng Lăng Yên lại đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh giọng nói: “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội nghỉ ngơi rồi!”

Mọi người nhìn lên, lúc này mới phát hiện điểm đỏ nhỏ ở phía trước chỉ còn cách mọi người không xa…

Mà giờ đây không thể miêu tả nó là một điểm đỏ nhỏ nữa!

Trước mặt mọi người là một con vật khổng lồ đang ngủ
say!

Mọi người khó có thể miêu tả kích thước của con vật khổng lồ kia, bởi vì trước mặt họ vài dặm là một cái hố lớn. Đối với con vật khổng lồ trước mặt thì là một cái hố lớn, nhưng đối với Nhân tộc, với Ma tộc và Yêu Dạ tộc mà nói thì đây chính là một vực sâu không đáy!

Toàn thân con vật khổng lồ kia có màu da ngăm đen, gần như chỉ lộ cái đầu ra khỏi vực sâu, nhưng chỉ riêng cái đầu nó cũng to bằng cỡ mười ngọn núi! Lúc nó ngủ say, hai cái răng nanh vẫn lộ ra ngoài.

Nếu so sánh một chút thì hai chiếc răng nanh kia phải cao xấp xỉ bằng một ngọn núi! Về phần điểm đỏ nhỏ, thật ra là được phóng ra từ một khe hở ở trên đỉnh đầu con quái vật.

“Đây, đây rốt cuộc là quái vật gì…”

“Đây là thần thú siêu cấp sao? Ta chưa từng nhìn thấy thứ gì khổng lồ như vậy!”

“Quái vật lớn như thế mà lại ngủ say dưới đại lục Hải Thần của chúng ta, nếu nó tỉnh dậy, chẳng phải cả đại lục Hải Thần đều bị nhấc lên sao?

Mọi người cố gắng hết sức đè thấp giọng nói.

Nghe bọn họ cẩn thận như vậy, Huân bỗng nhiên cười hì hì, lớn tiếng nói: “Các ngươi sợ cái gì?”

“Suỵt…”

“Suỵt!”

Đám người Triệu Phần Cầm và Lăng Yên liền làm động tác đừng lên tiếng, ý bảo Huân nói nhỏ một chút.

Huân mỉm cười, bĩu môi nói: “Nếu thứ này dễ bị đánh thức như vậy thì đại lục Hải Thần các ngươi đã sớm biến mất rồi!”

Lúc này Vân Lạc mới cười nói: “Đúng, nó không dễ bị đánh thức như vậy đâu.”

“Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?” Mông Xung hỏi với ánh mắt phức tạp. Mục đích ban đầu của Mông Xung chỉ là xử lý La Chinh, nhưng bây giờ dường như tình hình đã phát triển đến mức mà đừng nói gã có thể kiểm soát được, ngay cả hiểu gã còn chẳng thể hiểu nổi nữa là!

Từ khi nào dưới đại lục Hải Thần lại có thứ quỷ quái này vậy?

Trong thế gian này sẽ không tồn tại loại vật cường hãn như vậy… Lỡ ngày nào đó thứ đồ chơi này tỉnh dậy thì cái gọi là Song Ma thánh địa cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

Vân Lạc kéo La Chinh, nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi!”

Sau khi đi tới nơi này, sương mù dần mỏng hơn, mà khe hở màu đỏ trên đỉnh đầu quái vật kia vẫn không ngừng chiếu ra Huyền Minh Tử Quang!

Uy lực của loại Huyền Minh Tử Quang này đã đạt tới cực hạn. Lúc này, chỉ cần mọi người đi ra khỏi màn ánh sáng màu cam thì có lẽ sẽ bị Huyền Minh Tử Quang chiếu chết chỉ trong nháy mắt.

La Chinh vừa đi thì mọi người cũng lập tức đi theo, xung quanh đều là một màu đỏ rực, chẳng ai muốn bị Huyền Minh Tử Quang chiếu chết nên gần như đều phản ứng theo bản năng mà đi sát bên người La Chinh. Ngay cả Mông Xung cũng không nhịn được mà chen tới phía sau La Chinh…

“Vân Lạc, đây rốt cuộc là thứ gì? Đây là thần thú hay là thần thú siêu cấp?” Lăng Yên không nhịn được mở miệng hỏi.

Quả thực, lần thăm dò ngoài ý muốn này khiến Lăng Yên, Triệu Phần Cầm, Mông Xung cùng sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng!

Vân Lạc thản nhiên nói: “Đây không phải là thần thú, cũng không phải là thần thú siêu cấp, nó là Hung Hạt, là một loại thú dữ, chỉ là chó canh cửa địa ngục thôi.”

“Canh cửa địa ngục?” Mọi người liền hít một ngụm khí lạnh.

Địa ngục là nơi được nhắc tới trong sách cổ và thần thoại, có thực sự tồn tại hay không, đó vẫn còn là một ẩn số. Nghe được lời này của Vân Lạc, rõ ràng mọi người đều kinh ngạc. Ngay sau đó, Lăng Yên truy hỏi: “Thật sự có địa ngục?”

Vân Lạc vẫn không ngừng đi thẳng về trước, nàng lắc đầu trả lời một cách mơ hồ: “Có lẽ có địa ngục…”

Cái gì mà có lẽ có? Lăng Yên cũng biết Vân Lạc không muốn trả lời câu hỏi của mình, mà nàng cũng chẳng thể ép Vân Lạc trả lời được. Thế nhưng, ít nhất thì câu trả lời này còn tốt hơn câu “ta không nói cho ngươi” kia một chút.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” La Chinh nhìn chằm chằm con thú dữ to lớn kia, hỏi.

“Tiến về phía trước.” Vân Lạc thản nhiên nói.

“Nhưng mà phía trước có cái gì?” La Chinh hỏi, dù sao cũng không thể đi xuống vực sâu đúng không? Hay đi vào miệng con thú dữ?

Ai ngờ Vân Lạc bỗng nhiên nói: “Miếng ngọc Hồ Điệp của ngươi sẽ cho ngươi biết đáp án!

Ánh mắt La Chinh bỗng lóe lên: “Ngươi biết ta có ngọc Hồ Điệp?”

Khóe miệng Huân hơi nhếch lên, dường như đã đoán trước được bước này, vẻ mặt giễu cợt nhìn chằm chằm Vân Lạc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện