Cây phi đao bay quanh La Chinh, nhẹ nhàng lao vút lên, chỉ trong nhát mắt đã gần như cắt đứt cổ đám người da xanh xung quanh, khiến họ đầu thân đứt lìa.
Mà trường thương của Huân lại cách xa một ngón tay, mũi thương trực tiếp đâm xuyên qua một người da xanh.
Lúc nãy, đám người da xanh kia vẫn chưa đi xa, sau khi nghe thấy tiếng nổ vang dội truyền đến từ phía sau liền tức2khắc quay đầu lại, cả đám người đều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vốn tưởng trong ngục giam này chỉ nhốt mấy con cừu, không ngờ lại là một bầy sói dữ!
Thủ lĩnh đám người da xanh tối sầm mặt, cây gậy trong tay nhẹ nhàng vung lên, chỉ về phía mấy người La Chinh. Những người da xanh bên cạnh hắn rối rít bay lên không trung, cầm trường thương tấn công La Chinh!
Khóe môi La Chinh lóe5lên nụ cười lạnh, rót lực vảy rồng vào hai chân rồi đột nhiên giẫm mạnh xuống đất, thân thể lao vút lên trời. Phi đao trong tay nhanh chóng xoay tròn quanh thân, tỏa ra ánh sáng khiến người khác lóa mắt.
Những người da xanh kia còn chưa kịp vung trường thương lên thì đã mất mạng, rơi ầm ầm xuống đất.
Tuy nói quy tắc tu luyện của võ giả trong Tiểu Thế Giới khác với nhóm người La6Chinh, nhưng nếu bàn tới tu vi thì có lẽ những người da xanh này chỉ tương đương với võ giả Chiếu Thần Cảnh mà thôi, cũng chính là Chiến Giả trên đại lục Hải Thần.
Chẳng qua, bởi vì quy tắc của Tiểu Thế Giới không mạnh bằng Đại Thế Giới, nên thực lực của bọn họ so ra còn yếu hơn cường giả Chiếu Thần Cảnh ở Đại Thế Giới.
Trước đây, vì Vân Lạc ngăn cản nên mấy người5La Chinh mới chọn cách trở thành tù binh của họ. Nhưng bây giờ đã ra tay, bọn họ sao có thể nương tay được nữa?
Hơn mười người da xanh bị phi đao của La Chinh chém ngã chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, bóng dáng hắn lập tức lao về phía tên thủ lĩnh người da xanh kia!
Tên thủ lĩnh người da xanh sợ khiếp vía bởi cảnh tượng trước mắt. Hắn đâu thể ngờ được đám người3ngoài này lại kinh khủng như thế? Dưới tình thế cấp bách, hắn lập tức vung gậy lên, thân thể nhanh chóng lao vút lên trời, rõ ràng đã phát hiện ra nhóm La Chinh không bay được nên muốn kéo giãn khoảng cách với họ!
Cùng lúc đó, tiếng kèn lệnh không ngừng vang vọng trong không gian!
Nơi này vốn là một thành trại mà người da xanh xây dựng, trong đó có một bộ phận binh lính người da xanh đóng quân. Tiếng kèn vừa vang lên, cả thành trại rơi vào hỗn loạn.
Đối mặt với tên thủ lĩnh người da xanh đang lơ lửng trên trời, hai chân La Chinh hơi khuỵu xuống, hạ thấp trọng tâm, lực vảy rồng liên tục trào ra, sau đó đột nhiên thân thể hắn bắn thẳng lên trời!
Tốc độ tấn công của La Chinh nhanh hơn thủ lĩnh người da xanh kia không biết bao nhiêu lần, đối phương thấy vậy liền cực kỳ hoảng sợ, hoảng hốt giơ cây gậy lên, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó nặng nề chĩa gậy về phía La Chinh!
Từng tầng mây lửa lập tức giáng xuống, nhanh chóng bao phủ La Chinh.
Ngay cả ngọn lửa ẩn chứa lực quy tắc hệ Hỏa còn không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho La Chinh, chứ đừng nói là thứ mây lửa bình thường này. Trong nháy mắt, La Chinh lao thẳng tới đám mây lửa kia, nhưng lúc này sức bật của hắn đã suy kiệt, tốc độ cũng chậm hơn, vẫn còn cách thủ lĩnh người da xanh kia một khoảng.
Đối phương lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngừng khua khoắng cây gậy trong tay, giáng từng tầng mây lửa xuống phía dưới.
Tay phải La Chinh chợt vung lên, một tia sáng trắng lóa lấp lóe, phi đao nát xuyên qua tầng mây lửa dày đặc, trực tiếp đâm thủng lồng ngực thủ lĩnh người da xanh!
Sau đó, La Chinh và thủ lĩnh người da xanh kia đồng thời rơi xuống từ giữa không trung. Chẳng qua, La Chinh vững vàng đứng trên mặt đất, còn thủ lĩnh người da xanh lại ngã sõng soài.
Đội quân người da xanh đứng cách đó không xa dồn dập kéo tới, nhưng nhóm La Chinh làm như không thấy. Hiện tại, mục đích của họ rất đơn giản, lấy thánh vật, rời khỏi Tiểu Thế Giới, sau đó trở lại tháp Tội Ác.
Vân Lạc chậm rãi đi về phía thủ lĩnh người da xanh, dùng tiếng nói của bọn họ liên tục trao đổi, khuôn mặt vị thủ lĩnh người da xanh kia hiện lên vẻ cứng rắn kiên quyết, ôm ngực không ngừng gào thét.
“Hắn nói gì?” La Chinh hỏi.
Vẫn nhìn chằm chằm thủ lĩnh người da xanh, Vân Lạc nói với La Chinh: “Hắn không chịu khai ra vị trí của thánh vật, dù giết hắn cũng sẽ không nói.”
“Vậy thì giết đi.” Vừa dứt lời, phi đao của La Chinh nhẹ nhàng lóe lên, kết thúc tính mạng của đối phương.
Cách đó không xa, đội quân người da xanh vốn còn đang căng thẳng quan sát tình hình, bởi dù sao thủ lĩnh của bọn họ cũng ở trong tay La Chinh, muốn đánh nhưng lại hơi e ngại, thậm chí một người da xanh có vai vế còn lớn tiếng gào thét. Cho dù không cần Vân Lạc phiên dịch, nhóm La Chinh cũng có thể đoán ra đại khái, có lẽ họ muốn đám La Chinh giao vị thủ lĩnh người da xanh này ra, tha bọn họ một mạng linh tinh gì đó.
Nhưng bây giờ La Chinh không hề kiêng dè, trực tiếp kết liễu tính mạng thủ lĩnh người da xanh khiến bên kia lập tức bùng nổ, mấy trăm người
da xanh gần nhất rối rít vung trường thương trong tay xông về phía La Chinh.
Mà ở sau mấy trăm người da xanh này còn có mấy nghìn người da xanh khác.
Mắt mấy đám người Lăng Yên, Triệu Phần Cầm đã không còn một tia do dự nào, lúc này tức khắc triển khai một màn giết chóc đẫm máu!
Phi đao trong tay La Chinh tỏa ra từng luồng sáng rực rỡ, giống như một bánh xe ánh sáng bay múa, lấy đi tính mạng của những người da xanh này. Đối phương giống ngã xuống như ngả rạ.
Về phần trường thương của Huân, mỗi một lần vung lên liền xuyên qua thành một đường dài, những người da xanh không thể nào ngăn cản cản thế tiến công của nàng.
Ở trong Tiểu Thế Giới, La Chinh đều dựa vào thân thể và sức mạnh của mình, mà thế giới này cũng chỉ ảnh hưởng rất nhỏ tới Huân, cho nên hai người bọn họ tấn công mãnh liệt nhất. Về phần Lăng Yên, Mông Xung và Triệu Phần Cầm thì thua kém không ít!
Từng lớp người da xanh không ngừng ngã xuống, dù có bay lên trời thì cũng không chạy thoát lưỡi phi đao trí mạng của La Chinh. Từng luồng sáng trắng xẹt qua, nhóm người da xanh lơ lửng trên không trung hệt như châu chấu bị La Chinh chém rụng.
Đại quân người da xanh mặc dù đông đảo nhưng có thể thấy số lượng đã sụt giảm nhanh chóng!
La Chinh giết được một lúc, rốt cuộc nhóm người da xanh còn lại cũng sụp đổ. Chẳng còn thấy dũng khí và sự tức giận trên người họ nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và những tiếng kêu rên, sau đó không ngừng lui về sau, có không ít người da xanh hốt hoảng tháo chạy.
“Đuổi theo bọn họ.” Vân Lạc mặt không đổi sắc, nói.
Cả đại quân người da xanh trong thành cũng bắt đầu chạy trốn tán loạn về phía sâu trên cánh đồng bát ngát!
Đám La Chinh vẫn duy trì tốc độ mau lẹ đuổi theo.
Tiểu Thế Giới rộng lớn bao nhiêu, trong đó lại có bao nhiêu chủng tộc, đám người La Chinh không có tâm tư đi thăm dò, tìm hiểu, dù sao đây cũng không phải mục tiêu của chuyến đi này. Nếu không thể lừa lấy được thánh vật, như vậy thì bây giờ chỉ còn cách cướp đoạt!
Đuổi theo đại quân người da xanh đang rút lui này khoảng hơn trăm dặm, trước mặt La Chinh rốt cuộc cũng xuất hiện một tòa thành trì nguy nga.
Trình độ của tòa thành này mấy người La Chinh đương nhiên không coi ra gì, căn bản không cách nào đánh đồng với kiến trúc trên đại lục Hải Thần, nhưng so với thành trại đơn sơ trước đó thì có vẻ mạnh hơn không ít.
Những người da xanh kia rối rít lao về phía cửa thành, sau đó trên tường thành bỗng nhiên xuất hiện một đám người da xanh. Họ nghiến răng lẩm bẩm gì đó. Thế rồi nhóm La Chinh đã nghe thấy một tiếng ầm vang, một tảng đá lớn từ bên trong thành lăn xuống, vừa hay kẹt ở cửa thành.
Nhóm La Chinh vẫn bình thản mặt không đổi sắc. Tuy nói tường thành cao hơn mười trượng, nhưng đối với La Chinh thì chỉ cần khẽ nhảy một cái là có thể dễ dàng vượt qua!
“Xem ra những người da xanh ở Tiểu Thế Giới này cũng có thiên địch*.” La Chinh nói.
*Thiên địch: Kẻ thù thiên nhiên.
“Không liên quan tới chúng ta, xông vào lấy thánh vật rồi đi thôi.” Huân cầm trường thương trong tay chuẩn bị xông lên, những người khác không thể bay, nhưng Huân thì có thể dễ dàng làm được!
“Đợi đã.” La Chinh ngăn Huân lại, “Để ta tới đó.”
Mấy người Lăng Yên liền nhìn hắn từ từ đi về phía khối đá lớn, Triệu Phần Cầm ngờ vực nhìn bóng lưng La Chinh, hỏi: “Hắn muốn làm gì?”
Không ai trả lời hắn, La Chinh từng bước đi tới, trên tường thành có không ít người da xanh đang bắn tên về phía hắn, thậm chí còn phóng trường thương xuống. Loại trình độ tấn công này không mảy may thương tổn được La Chinh, càng không thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Bước tới gần, La Chinh ngẩng đầu nhìn, khối đá lớn này cao khoảng hai mươi trượng, giống như một ngọn núi cỡ vừa chặn đứng cửa thành ngay trước mặt hắn.
La Chinh nhẹ nhàng hít sâu một hơi, dồn lực vảy rồng vào nắm tay siết chặt, sau đó đánh một quyền lên đó.
Mục đích của hắn là muốn cho chủng tộc này thấy rõ sự chênh lệch về thực lực, hắn không muốn có quá nhiều giết chóc vô vị.