Bách Luyện Thành Thần

Trở về thành vân hải


trước sau

“Chuyện của Vân Điện? Chuyện gì?” Ninh Vũ Điệp hỏi, ánh mắt chợt lóe.

“Ra ngoài sẽ biết.” Nói xong, La Chinh quay đầu đi về phía cửa Băng Cung.

Mà lúc này Ninh Vũ Điệp và Huân lại đối mắt nhìn nhau. Huân nhìn Ninh Vũ Điệp thật sâu, hai người hình như đều2đang đọc được một số hàm ý như có như không trong mắt đối phương.

Sau đó Huân liền hóa thành từng điểm kiếm linh, dung hòa vào trong cơ thể La Chinh. Ý thức của nàng ẩn nấp trong cơ thể La Chinh, ý thức đó cuộn tròn lại như một đứa trẻ8nằm trong cơ thể La Chinh, trên mặt có một chút biểu cảm mất mát nhẹ.

Lúc này ý thức của Thanh Long lặng lẽ giao tiếp với Huân: “Cô bé, cô đang mất mát gì vậy?”

Huân lạnh lùng trả lời: “Đừng nói chuyện với ta!”

Thanh Long bị người ta nói vậy cũng chỉ6biết cười khà khà, nhưng Xích Long cười ha ha nói: “Cô bé này có tâm sự rồi!”

“Mở miệng là cô bé, cô bé, cho dù các ngươi thân là Chân Long thì tuổi thọ chưa chắc đã dài như ta đâu!” Huân lạnh lùng đáp lại.

Huân cũng là nhân vật nửa bước3Giới Chủ rồi, huống hồ thân là Vương của Yêu Dạ tộc, nàng là vật tổ tinh thần của Yêu Dạ tộc, với nhãn giới của nàng thì thực sự cũng không coi trong mấy con rồng già trong đầu La Chinh này đâu.

Vả lại Huân cũng biết chuyện đó của Chân Long5giới thì lại càng nắm rõ lai lịch của mấy con Chân Long này. Chỉ là bọn họ ký sinh trong đầu La Chinh, mà Huân thì lại là thể kiếm linh của hắn, mọi người đều dựa vào La Chinh nên nước sông không phạm nước giếng.

Hiện giờ tâm trạng nàng đang không tốt, làm gì để ý mà nói lời dễ nghe nói với họ.

“Võ giả các ngươi làm gì dùng năm tháng để ước lượng tuổi tác? Đó là cách nói của người phàm mà thôi. Với tâm thái hiện giờ của ngươi, không phải cô bé thì là gì?” Xích Long không cho là như vậy, ngang ngược nói.

Còn Huân đã nhắm mắt, không nói gì nữa, tâm tình vẫn rất tệ.

Đương nhiên La Chinh không biết trong cơ thể hắn đã xảy ra chuyện như vậy. Tính ra thì cơ thể hắn cũng đông đúc phết, không những hội tụ mấy con Chân Long mà còn có thêm một Huân. Còn về Hắc Hỏa trong lò luyện thần bí kia thì hình như cũng có ý thức của riêng mình, chỉ là linh trí có vẻ thấp hơn một chút mà thôi…

Đại Mộng chân nhân và hai vị trưởng lão Hư Kiếp Cảnh khác vẫn đang đợi ở ngoài Băng Cung, cảnh vừa rồi quả thực đã dọa họ một phen.

Có điều, nhìn chung thì Ninh Vũ Điệp không sao cũng đã đủ để an ủi bọn họ rồi. Còn về Điện chủ và La Chinh rốt cuộc có quan hệ gì thì cũng không cần bọn họ suy đoán, chuyện này cứ coi như không nhìn thấy đi!

Cũng may Ninh Vũ Điệp không biết đám người Đại Mộng chân nhân từng vào trong, nếu không chắc chắn nàng sẽ có gánh nặng tâm lý.

Sau khi thong thả ra khỏi Băng Cung, nàng thản nhiên nhìn qua Đại Mộng chân nhân, sau đó nói: “Đại Mộng, La Chinh nói khi ta vào Sinh Tử Kiếp, Vân Điện đã xảy ra chuyện, có chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?”

Đại Mộng chân nhân vội vàng nghênh đón, hành một lễ rồi mới nói: “Bẩm báo Điện chủ, mấy ngày trước, khi người bế quan tiến vào Sinh Tử Kiếp, Trác đại tiên sinh dẫn đám võ giả thế gia là Trác gia, Phí gia, Thẩm gia làm phản!”

“Cái gì!” Sắc mặt Ninh Vũ Điệp lập tức biến đổi, nàng hoàn toàn không ngờ khi mình vào Sinh Tử Kiếp lại xảy ra phản loạn.

Mặc dù Ninh Vũ Điệp đã biết Trác đại tiên sinh không phục, vẫn luôn canh cánh trong lòng khi nàng ngồi lên vị trí này từ lâu, nhưng trong lịch sử Vân Điện trước nay chưa từng phát sinh chuyện như vậy. Không thể không nói, vẫn là do Ninh Vũ Điệp quá đơn thuần, không đủ kinh nghiệm, nếu đổi lại là mấy vị Điện chủ trước thì sẽ không lựa chọn vào Sinh Tử Kiếp ở thời điểm này.

“Có điều, phản loạn đã được dẹp yên rồi, Trác đại tiên sinh bị chính tay La Chinh giết chết, những kẻ phản loạn khác đều giơ tay chịu trói!” Đại Mộng chân nhân bẩm báo nói.

Ninh Vũ Điệp hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo: “Xem ra những thế gia tam phẩm đó hình như vẫn không phục. Vậy phải cho bọn họ hiểu rõ, ai mới là Điện chủ Vân Điện!”

Không bao lâu sau, cả Vân Điện chậm rãi tiến về thành Vân Hải. Hằng năm, Vân Điện vẫn luôn lơ lửng trên bầu trời thành Vân Hải, chỉ khi gặp phải chuyện lớn mới có thể tạm rời khỏi thành mà thôi.

Trong thành Vân Hải, rất nhiều võ giả của thế gia tam phẩm đều đang mong ngóng!

Lần phản loạn này mặc dù do Trác đại tiên sinh cầm đầu, nhưng cũng là kết quả mà rất nhiều thế gia tam phẩm ủng hộ. Đối với việc Ninh Vũ Điệp ngồi lên vị trí Điện chủ, thế gia tam phẩm của cả thành Vân Hải đều vô cùng mất mát. Vị trí này vốn lần lượt thuộc về Trác gia, Thẩm gia, về Phí gia và Ngô gia!

Hiện giờ lại rơi vào tay một người ngoài, hơn nữa còn là một cô gái, làm sao những thế gia tam phẩm này có thể nuốt trôi được cục tức này?

Vậy nên Trác đại tiên sinh vừa mới nhảy ra thì đã nhận được sự ủng hộ của các thế gia tam phẩm khác. Gia chủ Phí gia là Phí Long Tường còn đích thân tham gia trận phản loạn này. Chẳng qua đường đường một gia chủ của Phí gia lại bị Hoa Thiên Mệnh một kiếm giết chết!

Nhưng chuyện xảy ra trong Vân Điện không hề truyền về thành Vân Hải.
Sau khi Vân Điện rời khỏi thành Vân Hải, tất cả tin tức trong đó đều được phong tỏa hoàn toàn. Để không xảy ra tình huống gì bất trắc, sau khi Trác đại tiên sinh khởi động kết giới thì không cho bất kỳ võ giả nào vào trong, cũng không để bất kỳ võ giả nào ra ngoài!

Vì vậy tin tức Phí Long Tường đã chết, Trác đại tiên sinh phản loạn thất bại, bị La Chinh giết chết không hề được truyền ra ngoài, rất nhiều thế gia trong thành Vân Hải cũng không biết tình hình.

“Nhìn đi! Vân Điện trở lại rồi!” Một võ giả Trác gia nói.

“Xem ra có lẽ Trác đại tiên sinh đã thành công rồi, tiện nhân Ninh Vũ Điệp kia có lẽ đã phải đền tội rồi nhỉ?” Người nói câu này chính là võ giả của Phí gia, võ giả này chép miệng nói: “Đáng tiếc, một người đẹp có hương vị như vậy lại cứ thế mà chết, thực sự hơi lãng phí!”

Gia chủ của Thẩm gia thì lại lo lắng nói: “Nhưng hai vị chấp sự của Vân Tông có nói mấy ngày trước La Chinh từng đến Vân Điện, có phải La Chinh đó đã thực sự trở lại?”

“Hừ, La Chinh? Cho dù hắn có trở lại thì cũng chưa chắc có thể vào Vân Điện. Đại trận hộ tông đó…” Một võ giả khác mới nói được nửa câu thì gia chủ Thẩm gia đã cắt ngang lời hắn: “Đại trận hộ tông đó là do chính La Chinh bố trí, chắc chắn hắn cũng có cách phá giải!”

Lúc này gia chủ của Ngô gia lại lên tiếng nói: “Có thể phá giải thì sao? Trác đại tiên sinh dẫn theo nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh như vậy, chẳng lẽ một La Chinh nho nhỏ đó có thể chống lại được sao?”

Gia chủ Ngô gia lắc đầu: “Ta chỉ là hơi lo lắng, cứ luôn có dự cảm không lành.”

“Yên tâm đi, đợi Trác gia ta tiếp quản Vân Điện thì bốn đại thế gia chúng ta một phần cũng không thiếu!” Một võ giả Trác gia đắc ý nói. Một khi Trác đại tiên sinh thành công thì Trác gia hắn mới là người nhận lợi ích lớn nhất!

Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì Vân Điện đã bay đến trên bầu trời thành Vân Hải.

Vân Điện biến mất lâu như vậy, đến giờ mới trở lại, rất nhiều người thường cũng thi nhau đi ra ngẩng đầu quan sát.

Cho dù những người thường này sinh sống ở thành Vân Hải, xung quanh tồn tại vô số võ giả, nhưng phân tranh, chiến loạn, chém giết của giới võ giả cũng không liên quan tới họ cho lắm. Trong mắt bọn họ, Vân Điện vĩnh viễn là sự tồn tại ở trên cao. Người có thể lên được Vân Điện thì đều là Tiên Nhân đã thay da đổi thịt, đủ để bọn họ sùng bái. Mà bản thân sự tồn tại của Vân Điện lại trở thành thần tích, cũng là một phong cảnh đẹp nhất của thành Vân Hải!

“Chúng ta lên trên đi!” Một võ giả Phí gia cười nói.

“Đi!”

“Trác đại tiên sinh này làm sao vậy? Lẽ nào đã trở thành Điện chủ nên giờ đến lộ mặt cũng lười nữa sao?”

“Vèo, vèo, vèo…”

Mười mấy bóng dang bay nhanh về phía Vân Điện. Nhưng khi bọn họ vừa bay được một nửa thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí dày đặc bao phủ xuống.

Trong hàn khí đó ẩn chứa từng đợt sát ý, lập tức khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh một hồi, trong nội tâm lập tức bị móng vuốt do sự sợ hãi hóa thành túm chặt lấy tâm can của họ.

Kể cả những người thường chậm chạp kia cũng cảm thấy có một luồng uy lực khổng lồ phát ra từ phía Vân Điện.

Từ bên rìa của Vân Điện có xây dựng một đài cao độc lập, đài cao đó được một cột đá rộng vài thước chống đỡ. Ninh Vũ Điệp đứng trên đài cao nhỏ bé đó, trên người mặc áo giáp huyền băng, lông vũ Băng Phượng dài đến hai ba trượng, rủ xuống dưới đài cao từ phía sau Ninh Vũ Điệp, không ngừng lắc lư trong không trung, đôi chân thẳng tắp đứng ngay tại chỗ.

Ánh mắt lạnh lùng của Ninh Vũ Điệp nhìn xuống thành Vân Hải, đồng thời đột nhiên phóng ra khí thế của bản thân. Luồng khí thế lạnh lẽo đến cực hạn, không thua bất kỳ một võ giả nam giới nào!

“Khí thế này chính là của cường giả Sinh Tử Cảnh!”

“Đây là khí tức của Ninh Vũ Điệp, nàng ta đã thành công tiến vào Sinh Tử Cảnh rồi!”

“Hỏng, hỏng rồi. Trác đại tiên sinh thất bại rồi sao? Hay là hắn không hề ra tay?”

Kỳ thực trong lòng mọi người rất rõ, nếu Ninh Vũ Điệp đã có thể đứng trên Vân Điện thì chắc chắn trăm phần trăm là Trác đại tiên sinh đã thất bại. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn còn một chút kỳ vọng, mong rằng Trác đại tiên sinh chưa hề ra tay! Nhưng kiểu kỳ vọng này chẳng qua chỉ là một loại tâm trạng tự lừa mình dối người được sinh ra trong tình huống cấp bách mà thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện