Địa ngục, hoàng tuyền, ác quỷ, quỷ hồn…
Trong Trung Vực có rất nhiều ghi chép về mấy thứ này, nhưng chúng đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết chứ chưa có ai được tận mắt nhìn thấy.
Những truyền thuyết đó cũng rất mơ hồ, mỗi loại ghi chép lại khác nhau, lời văn lẫn lộn, lại miêu tả vô cùng huyền bí, hơn nữa còn có rất nhiều phỏng đoán và suy đoán chủ quan không thể tưởng tượng được.
Những điều này có2tồn tại hay không thì vẫn phải xác định lại, nhưng bây giờ lại thấy giọng điệu của Thanh Long như vậy thì thực sự Thôi Tà có được huyết thống của ác quỷ rồi. Nói cách khác, Thôi Tà bây giờ chính là ác quỷ!
Sao Thôi Tà lại có được huyết thống của ác quỷ? Đương nhiên La Chinh không biết được. Nhưng thánh khí hạ phẩm trong tay Thôi Tà vốn có thể gọi được quỷ dữ nơi hoàng tuyền, có8lẽ Thôi Tà đã thông qua Vô Danh Giới Đao, hoặc cũng có thể là thông qua cách khác. Đối với những điều này, La Chinh cũng chỉ có thể đoán mò mà thôi.
Cho dù thế nào thì hiện tại La Chinh cũng đang phải đối mặt với Thôi Tà, chỉ biết là thực lực của Thôi Tà bây giờ còn đáng sợ hơn cả trước đây!
Nếu là La Chinh trước đây thì có lẽ tâm tình của hắn sẽ dao động dữ6dội, nhưng hiện tại, trên mặt hắn vẫn không có thay đổi gì quá rõ rệt. Đừng nói Thôi Tà là ác quỷ, cho dù là thần, là phật của trời thì La Chinh cũng sẽ giết hết!
“Còn lâu mới đủ, vậy thì kém bao nhiêu, ta bổ sung thêm bấy nhiêu là được rồi!”
Nói xong, bóng dáng La Chinh liền nhoáng lên, lực vảy rồng chợt tỏa ra, một quyền này lại đánh vào Thôi Tà.
“Ầm!”
Tay Thôi Tà vung ra nhanh như3chớp, cứng rắn ngăn nắm đấm của La Chinh lại, hơn nữa còn nắm chặt nắm đấm của La Chinh trong tay!
Nếu đổi lại là một cường giả Sinh Tử Cảnh khác, hoặc cường giả cấp Chiến Thánh khác thì có lẽ cũng không thể đỡ được quyền này của La Chinh. Nếu đỡ một quyền này thì chắc chắn sẽ trực tiếp bị đánh nát bởi sức mạnh đáng sợ của La Chinh! Nhưng Thôi Tà lại chỉ dùng một tay mà5nắm chặt nắm đấm ấy, đồng thời trong hai mắt hắn xuất hiện phù văn kỳ lạ, chính là phù văn của ác quỷ. Sau khi huyết thống ác quỷ trong cơ thể hắn được kích phát, sức mạnh ác quỷ trong cơ thể sẽ điên cuồng lưu chuyển không ngừng!
Bị một đôi đồng tử kỳ lạ như vậy nhìn thẳng vào người, dù có là ai thì cũng sẽ cảm thấy lạnh tóc gáy, La Chinh cũng cảm nhận được áp lực to lớn, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi chút nào.
“A!” Thôi Tà hung hăng nắm chặt nắm đấm của La Chinh, sau đó lập tức kéo La Chinh bay vụt lên, ném mạnh về phía tường thành!
Trong nháy mắt, Thôi Tà đã ném La Chinh về phía tường thành, thân hình vạm vỡ của hắn cũng phóng theo sát phía sau La Chinh.
Ánh mắt Ninh Vũ Điệp chợt lóe lên, rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà nhảy xuống từ trên tường thành: “Ra tay!”
Cũng không khó để hiểu mục đích của Thôi Tà. Hắn ném La Chinh lên tường thành mạnh như vậy thì chỉ sợ tường thành cũng có thể bị đánh sụp!
Hắn muốn mượn cơ hội đơn đấu với La Chinh để trực tiếp phá thành!
Trên tường thành, tất cả các võ giả đều ào ào xông ra, cùng lúc đó, mọi phù văn trên tường thành đều đồng thời tỏa sáng. Những tấm phù văn do Khẩn La Kỳ Cổ của tháp phù văn vẽ ra trong mấy năm nay, nháy mắt được kích phát rồi.
Trong những phù văn này đa số là loại phù văn phòng ngự, ngoài ra còn có phù văn giúp tăng cường tốc độ của võ giả, phù văn giúp khôi phục tốc độ sức mạnh và chân nguyên…
Trận quyết chiến có một không hai này, cuối cùng cũng khai chiến.
Khi võ giả của thành Thiên Khải bắt đầu lao tới thì võ giả của Thiên Tà Tông đương nhiên cũng ra tay.
Dưới sự chỉ huy của Vu Chiêm Hà, tất cả các võ giả độc lập tạo lại thành ma trận vuông, bắt đầu vững bước thẳng tiến!
Động tác của các võ giả độc lập có tu vi Chiếu Thần Cảnh rất đồng đều theo nhịp, cách mặt đất khoảng hai trượng, còn võ giả Thần Đan Cảnh lại vẫn duy trì khoảng cách mười trượng, võ giả Hư Kiếp Cảnh trên thì cách ba mươi bốn trượng.
Rất rõ ràng, chiến pháp này của họ giống hệt chiến pháp trong thành Ba Giang!
Như vậy, sức mạnh mà mỗi ma trận vuông do hơn một vạn võ giả độc lập liên kết lại sẽ chẳng khác gì một cường giả Sinh Tử Cảnh. Mà trên chiến trường, hơn mười vạn võ giả độc lập tạo thành mười mấy ma trận vuông liền tương đương với hơn mười cường giả Sinh Tử Cảnh!
Cuộc chiến lớn của hai quân hết sức căng thẳng, mà La Chinh cũng đã đâm vào tường thành với tốc độ cực nhanh!
Chẳng qua, hắn còn chưa đến gần tường thành thì một bóng dáng màu trắng chợt bay vụt qua, muốn đỡ lấy cơ thể hắn. Ninh Vũ Điệp vừa nâng La Chinh lên, sắc mặt rõ ràng đã biến đổi. Vốn dĩ Ninh Vũ Điệp không dùng nhiều sức, hơn nữa sức mạnh ném La Chinh về phía tường thành cũng không phải là thứ nàng có thể đỡ được. Nàng làm được như vậy, chẳng khác nào làm lớp đệm phía sau La Chinh, tiếp tục đâm vào tường thành!
Đúng lúc này, La Chinh lại xoay người, kéo Ninh Vũ Điệp về phía trước mình, sau đó cả người lập tức đâm vào tường thành.
“Ầm ầm!”
Cú đâm quá mạnh khiến tường thành vỡ ra một cái hốc lớn, phù văn vốn đang lóe sáng trên tường thành bị phá hủy mất một phần.
Quan trọng nhất chính là Thôi Tà còn đang theo sát
phía sau!
Trên mặt Thôi Tà hiện ra nụ cười gằn lạnh lẽo, cả người tản ra một khí thế bá đạo độc nhất, một mình nhảy vào trong thành Thiên Khải, hoàn toàn không coi Ninh Vũ Điệp và ông trùm thiên cổ kia ra gì!
“Chết đi, La Chinh! Địa Hoàng Cực Ý Quyền!”
Một nắm đấm như to lớn như núi chợt ngưng tụ lại trên không trung, so ra còn to hơn, nặng hơn cả Nhân Hoàng Cực Ý Quyền lúc trước, dường như nó có thể đập tan hư không. Nắm đấm to lớn kia vừa mới xuất hiện thì lập tức đánh xuống chỗ Ninh Vũ Điệp và La Chinh!
Trên mặt đất, La Chinh xoay người lại định ra tay chặn đòn này thì Ninh Vũ Điệp đã kéo hắn lại: “Để ta!”
Sau đó, hai tay Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng vung lên, không khí lạnh lan rộng ra. Trong không khí lạnh này, tất cả đều trở nên vô cùng chậm chạp, nắm đấm lấp lánh ánh sáng vàng kia cũng dần trở nên chậm chạp hơn, sau đó ngừng lại giữa không trung, không thể đánh xuống!
Bóng dáng Ninh Vũ Điệp lóe lên, Đại Kích Huyền Băng trong tay vung ra, đánh vào nắm đấm to lớn kia.
“Ầm…”
Một quyền này đã bị Ninh Vũ Điệp hoàn toàn đánh tan…
“Ha ha!” Thôi Tà không hề để ý mà nói: “Ninh Vũ Điệp, thực lực của ngươi tăng lên cũng rất nhanh. Nếu ngươi có thể ngoan ngoãn đầu hàng thì ta có thể suy nghĩ đến chuyện để ngươi làm Thái tử phi của thần quốc Thiên Tà!”
Lúc trước, La Chinh đã đánh nát tâm võ đạo của Thôi Duẫn – con hắn. Mặc dù Thôi Tà đã giúp Thôi Duẫn bình phục lại, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút di chứng! Hắn biết con mình vẫn luôn nhớ nhung Ninh Vũ Điệp, nếu có thể bắt nữ nhân này làm phi tử của con mình thì cũng sẽ giúp con hắn không ít.
“Bát tự* Thần Quốc này của ngươi còn chưa có thì lấy đâu ra Thái tử? Chắc không phải là đứa con phế vật Thôi Duẫn của ngươi đó chứ?” La Chinh lạnh lùng nói.
*Bát tự: Là một cách xem số mệnh của người Trung Quốc, được tính dựa trên giờ và ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can, Địa chi.
Thôi Tà cười gằn nói: “Con ta là phế vật, còn ngươi thì sẽ trở thành người chết!”
Nhưng Ninh Vũ Điệp lại thản nhiên cười với Thôi Tà: “Thái tử phi cái gì đó, có lẽ ta không có phúc hưởng rồi. Ngươi vẫn nên tìm người khác đi!” Nói xong, Ninh Vũ Điệp đưa tay ra, cầm một cây băng dài hơn trăm trượng dày đặc những mũi gai nhọn thẳng đứng đâm về phía Thôi Tà.
“Trò vặt!” Nếu Thôi Tà đã dám xông vào thành Thiên Khải một mình thì hắn đã nắm chắc khả năng áp đảo. Chỉ thấy quyền mang trong tay hắn tản ra, đập tan những chiếc gai băng kia. Những chiếc gai băng ào ào vỡ tan rơi trên mặt đất, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Đã như vậy thì có lẽ hôm nay ta sẽ phải đập nát đóa hoa* này rồi!” Thôi Tà vung tay lên, chân nguyên trong cơ thể giống trào ra như thủy triều nơi biển cả, hắn lại cầm Vô Danh Giới Đao trong tay, nhẹ nhàng dựng thẳng lên, chỉ vào Ninh Vũ Điệp.
*Nguyên văn là 辣手摧花 (Hán Việt: Lạt thủ tồi hoa): Có nghĩa là ra tay độc ác, ghê sợ, tàn sát hết cái đẹp… “Đóa hoa” được dùng ở đây với nghĩa là chỉ Ninh Vũ Điệp – Người đẹp nổi danh trong Trung Vực, cũng là người mà con trai Thôi Tà vẫn luôn thương nhớ.
Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm xuất hiện trong lòng La Chinh: “Tránh ra!”
La Chinh ôm chặt lấy Ninh Vũ Điệp, nhanh chóng bộc phát tốc độ, không ngừng chạy trốn. Chẳng qua trên mặt Thôi Tà lại hiện ra nụ cười nhạt, Vô Danh Giới Đao trong tay cũng chuyển động theo vị trí của Ninh Vũ Điệp.
“Không trốn được đâu, La Chinh. Ninh Vũ Điệp phải chết! Mà ngươi, cũng nhanh chóng đi theo nàng ta thôi!” Vô Danh Giới Đao trong tay Thôi Tà chợt rung lên một cái, sau đó dường như có thứ gì bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới này, nhưng lại chợt chui qua Vô Danh Giới Đao!
Thứ kia vô cùng đặc biệt, chỉ dừng lại trên thế giới này trong nháy mắt, nhưng trái tim toàn bộ võ giả, người phàm, hay thậm chí cả những cường giả tuyệt thế trong thành Thiên Khải đều kinh hoàng một trận. Mọi người tức khắc đều ngây ngẩn!
Cho dù là các võ giả đang quyết liệt chém giết cũng đều ngừng tay, giống như nếu bản thân không dừng tay thì ngay sau đó sẽ chết vậy. Đây là cảm giác sợ hãi đến từ bản năng!
Kể cả La Chinh và Ninh Vũ Điệp cũng không ngoại lệ. Dường như trái tim của họ bị một con quái vật nhỏ kỳ lạ nào đó nắm chắc trong tay. Rốt cuộc trong Vô Danh Giới Đao kia giấu cái gì vậy? Rốt cuộc một kích này của Thôi Tà đáng sợ tới mức nào?
Không có nhiều thời gian để La Chinh suy đoán, bởi mục tiêu của Thôi Tà là Ninh Vũ Điệp, lúc này hắn chỉ muốn đưa Ninh Vũ Điệp chạy trốn!
“Hoàng Tuyền Chiến Đẩu!”
Thôi Tà cũng thu lại nụ cười lạnh trên mặt, Vô Danh Giới Đao trong tay chém về phía Ninh Vũ Điệp.