Vì Huân là kiếm linh của La Chinh, cho nên thực lực của Huân cũng tăng trưởng theo thực lực của La Chinh. Nếu chỉ có một mình Huân một đi ứng chiến, có lẽ các võ giả vừa mới bước vào Sinh Tử Cảnh cũng không phải đối thủ của nàng. Chẳng qua, nếu để2một mình nàng đấu với Thôi Tà thì có vẻ vẫn hơi miễn cưỡng.
Đương nhiên La Chinh cũng không mong rằng Huân có thể đánh bại Thôi Tà. Lui một vạn bước mà nói thì cho dù Huân thật sự có thể đánh bại Thôi Tà, La Chinh cũng sẽ không để Huân ra tay!
Điều mà8cả đời La Chinh theo đuổi chính là cực hạn của võ đạo. Hắn đã có một khởi đầu hoàn mỹ, vào những năm gần hai mươi tuổi đã bước vào Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, còn Thôi Tà hiện giờ dường như đã trở thành kẻ thù lâu năm của hắn vậy.
Muốn đi xa hơn6trên con đường võ đạo, hắn cần phải tự tay loại bỏ Thôi Tà. Nếu không, rất có khả năng Thôi Tà sẽ trở thành tâm ma của hắn. Sau này thế nào hắn cũng không thể đi xa hơn trên con đường võ đạo được, cũng càng không có khả năng leo lên trên đỉnh3cao của võ đạo!
Lúc trước, khi trở về từ đại lục Hải Thần, hắn cũng biết cách đơn giản nhất chính là tự mình đi một chuyến, nhờ Tư Đồ Hạo Thiên, thậm chí đại năng Thần Hải Cảnh – Lưu Vũ!
La Chinh đã mở miệng, thì dù là Tư Đồ Hạo Thiên hay Lưu Vũ5cũng không có khả năng từ chối!
Với thực lực Thần Hải Cảnh của bọn họ, muốn san bằng Trung Vực là chuyện rất dễ dàng. Cho dù Thôi Tà là cường giả Sinh Tử Cảnh thì cũng không có khả năng ngăn cản cường giả Thần Hải Cảnh chứ nói gì tới Lưu Vũ – thiên tài xuất sắc trong Thần Hải Cảnh…
Nhưng cuối cùng, La Chinh vẫn chọn cách tự mình chống lại Thôi Tà, mục đích chính là phải tự tay dọn vật cản này đi.
Bây giờ cũng là lúc quan trọng nhất.
Trong khoảnh khắc Huân bám lấy Thôi Tà, La Chinh mang theo Ninh Vũ Điệp lượn một vòng trong thành Thiên Khải, sau đó lại tiến đến tường thành bên kia thêm lần nữa.
Lúc này trên dưới tường thành, hai bên đều đang mải mê giao chiến!
Tất nhiên đại quân của Thiên Tà Tông lợi hại, nhưng liên quân của Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện cũng không yếu. Đặc biệt là Thiên Hạ Thương Minh, được mệnh danh là thế lực tông môn lục phẩm thì nền tảng không phải là thứ mà Vân Điện có thể địch nổi!
Trên chiến trường có hơn mấy trăm con rối khổng lồ. Toàn thân chúng đều cứng cáp như sắt thép, cơ thể lớn như núi. Con rối chịu thuật khống chế xông vào phía Thiên Tà Tông mà đánh, mỗi con rối vọt vào trong là có thể cướp đi hàng nghìn, hàng vạn sinh mạng!
Mà hai chiếc quan tài một đen một trắng bên phía Thiên Tà Tông đã bị mở ra, hai cái xác sống rất lớn quay như gió từ bên trong quan tài đi ra ngoài. Trong thời gian ngắn ngủn một nén nhang, hai cái xác sống này đã nhanh chóng giết chết năm, sáu vị võ giả Hư Kiếp Cảnh.
Ngoài hai cái xác sống này ra thì còn có một chiếc đế đèn khổng lồ cũng được đốt lên, ngọn lửa hừng hực tạo thành một con phượng hoàng lửa!
Tuy nhiên, con phượng hoàng này lại không giống thần thú siêu cấp chân chính, mà có lẽ cũng giống như băng phượng của Ninh Vũ Điệp, cũng là từ quán tưởng mà thành. Nhưng uy lực của con phượng hoàng lửa này không hề tầm thường. Khi nó vừa mới xuất hiện thì đã kêu lên một tiếng sắc bén rồi bay vút tới thành Thiên Khải. Thực lực của phượng hoàng lửa dường như đã vượt rất xa cường giả Hư Kiếp Cảnh, thế nên khiến các võ giả chỉ có thể vội vàng né tránh…
Ngay cả ba người mập mạp của Thiên Hạ Thương Minh cũng vậy. Tuy họ rất đau buồn vì lão Cầm đã chết, nhưng bây giờ Thiên Hạ Thương Minh đang phải đối mặt với một trận chiến sinh tử nên bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian. Lúc này, ba người đang giao đấu với một cường giả Sinh Tử Cảnh khác của Thiên Tà Tông – Vu Chiêm Hà!
Xét tổng thể thì tình hình của thành Thiên Khải bên này yếu hơn một bậc, trận chiến quan trọng nhất vẫn nằm ở trận chiến giữa Thôi Tà và La Chinh.
Ngay sau khi La Chinh đi vòng về chiến trường, không ít ánh mắt đều nhìn chăm chú vào người hắn.
Tuy nhiên, dù là võ giả của Thiên Tà Tông hay là phía liên minh thì bọn họ đều không nhúng tay vào cuộc chiến của La Chinh và Thôi Tà. Loại chiến đấu như thế, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
“Vèo!”
Kiếm linh cuốn theo trường thương bay vút về phía La Chinh. Đó là Huân bị Thôi Tà đánh bay, trở lại trong cơ thể hắn.
“Thôi Tà đâu rồi?” La Chinh hỏi Huân.
Từ sau khi xông vào thành Thiên Khải, La Chinh không nhìn thấy Thôi Tà đâu nữa nên hắn đành phải cảnh giác hỏi Huân.
“Trong khoảnh khắc Thôi Tà đánh bay ta thì đã chui xuống đất rồi. Ngươi phải cẩn thận.” Huân thận trọng nói.
La Chinh gật đầu, hai luồng ánh sao bên ngoài cơ thể hắn bắt
đầu tách ra rồi bay lên phía trên…
Lúc trước, La Chinh đã từng thử, nhưng cho dù hắn có bộc phát toàn bộ sức mạnh ra ngoài thì vẫn không thể khiến Thôi Tà bị thương!
Ngay cả Ma tộc có cơ thể mạnh mẽ hơn loài người rất nhiều cũng còn không chịu nổi sức mạnh của La Chinh, vậy mà Thôi Tà trúng phải nhiều quyền như vậy lại không hề bị thương tổn. Điều đó chứng tỏ, cơ thể của ác ma này thật sự quá mạnh mẽ.
Chống lại Thôi Tà? Có lẽ cũng chỉ có thể dùng được một chiêu kia. Hơn nữa, cơ hội… chỉ có một lần!
Hai đường ánh sao kia vừa tách ra rồi lập tức lại bay vào hai lòng bàn tay La Chinh. Trên một bàn tay của La Chinh hiện ra tia sáng màu cam, trên bàn tay còn lại thì hiện ra tia sáng màu tím. Giữa chân mày được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo, tạo ra vẻ tôn nghiêm đáng kính!
Trong bộ Sao Chiến Thể, ngoài việc ghi lại những quy tắc chung thì còn có tám chiêu.
Trong đó, chiêu thứ nhất Sao Rơi Đất Động là dễ tu luyện nhất, chỉ đơn thuần ngưng tụ ánh sáng vào quyền cước rồi đánh ra ngoài. Chỉ cần dựa vào lực từ các ngôi sao cũng đủ bộc phát ra uy lực không tầm thường rồi. Lúc trước, khi La Chinh nhận kiểm tra trong tháp Tội Ác, vị cựu chủ nhân của tháp Tội Ác kia cũng không chịu nổi một quyền của La Chinh.
Thế nhưng bây giờ, Sao Rơi Đất Động cũng không có hiệu quả với Thôi Tà!
Dựa theo những gì ghi lại trong Sao Chiến Thể thì sau khi kết nối với ngôi sao thứ hai mới có thể bắt đầu tu luyện chiêu thứ hai.
Mà La Chinh cũng vừa mới kết nối với ngôi sao thứ hai thành công chưa được bao lâu. Trong khoảng thời gian này, hắn đã dứt khoát đóng cửa bế quan, cũng đã lĩnh ngộ chiêu thứ hai này được một chút, chỉ có điều chưa thuần thục…
Nhưng mà uy lực của chiêu thứ hai này lại mạnh mẽ hơn chiêu Sao Rơi Đất Động nhiều. Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như thế này cũng chỉ có thể sử dụng một chiêu này thử xem sao thôi.
La Chinh khẽ cắn môi, nhìn chăm chăm vào mặt đất, không biết Thôi Tà sẽ chui ra từ phía nào!
Nhưng ngay lúc La Chinh có thể tìm ra được bóng dáng của Thôi Tà thì chợt có hai luồng gió màu vàng sáng bay tới từ nơi cách đó không xa. Đúng là Thôi Tà lợi dụng thanh Vô Danh Giới Đao mà tung ra gió Sinh Tử!
Trên mặt Thôi Tà thoáng hiện ra nụ cười dữ tợn: “Bây giờ cả hai cùng nhau chết đi!”
“Tránh ra!”
La Chinh nhìn thấy ngọn gió màu vàng sáng kia thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ. Một tay hắn túm chặt lấy Ninh Vũ Điệp rồi nhảy xuống phía dưới.
Nhưng mà khi gió Sinh Tử kia quét ra, nó giống như tự có sinh mệnh của mình nên vẫn bay lướt theo Ninh Vũ Điệp.
Ngọn gió Sinh Tử này vô cùng kỳ lạ. Bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ sợ nó theo bản năng, cho nên mỗi khi gió Sinh Tử này xuất hiện thì trái tim của mọi người dường như đều ngừng đập, ai nấy cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn hai luồng gió màu vàng sáng.
Sắc mặt Đại Mộng chân nhân ngay lập tức đen lại, sắc mặt của rất nhiều võ giả Vân Điện cũng trầm xuống.
Ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh thấy cảnh tượng như vậy thì trên khuôn mặt cũng là vẻ ảm đạm. Ngay cả lão Cầm cũng còn không ngăn nổi ngọn gió quỷ dị này, nên mất mạng chỉ trong nháy mắt thì La Chinh và Ninh Vũ Điệp làm sao có thể ngăn cản?
Thậm chí trên mặt Vu Chiêm Hà cũng lộ một tia cười lạnh. Chắc chắn La Chinh không thoát khỏi cái chết…
Ngay trong giây phút ấy, ánh sáng trong tay La Chinh bắt đầu trở nên lấp lánh. Hắn úp hai tay lại vào nhau, hai luồng ánh sáng với màu sắc hoàn toàn khác lập tức hợp lại làm một. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ trời đất bất ngờ xảy ra biến hóa!
Bầu trời phía trên đang là ban ngày bỗng biến thành ban đêm. Cũng trên bầu trời đêm đó, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai ngôi sao sáng ngời, một ngôi sao màu cam, một ngôi sao khác màu tím. Giữa hai ngôi sao đang bùng nổ ánh sáng lạ thường, mà ánh sáng đó lại càng rực rỡ hơn trong hai bàn tay của La Chinh!
“Song Tinh Chi Diệu!”
Vẻ mặt La Chinh bình tĩnh, đôi bàn tay vốn còn úp lại đã tách ra ngay lập tức, hắn thản nhiên nói.