Bách Luyện Thành Thần

Tham ăn


trước sau

Thật ra Thạch Khắc Phàm không lo lắng, không chỉ không lo mà hắn còn vui mừng khôn xiết. Có một đám người như vậy trấn thủ thì thần quốc Đại Vũ là cái gì chứ?

Quan trọng là, rốt cuộc mấy năm nay La Chinh đã đi qua nơi nào mà lại kết bạn được một đám “bạn bè” như thế kia.

Người này phải có thể diện lớn bao8nhiêu thì mới có thể mời được đám bạn như vậy chứ!

Yên Duyệt Sơn luôn luôn nóng nảy, hắn hận không thể lôi kéo La Chinh để La Chinh nói toàn bộ đầu đuôi chuyện này cho hắn ngay bây giờ. Nhưng mà bên cạnh đang có trên trăm cường giả trấn thủ, sao Yên Duyệt Sơn dám nói nhiều lời?

Thậm chí Mạc Hải Sơn vốn dĩ ít nói mà trên khuôn mặt trắng6trẻo mập mạp kia lại càng có không biết bao nhiêu cảm xúc. Bây giờ thoạt nhìn trông có vẻ hắn bình thường nhất, nhưng có lẽ mức khiếp sợ trong lòng lại chẳng thua kém bất cứ người nào.

“Bạn bè… Tốt, bạn bè!” Thạch Khắc Phàm sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó hắn khôi phục nụ cười tươi rói trên mặt rồi nói: “Nếu đã là bạn bè của La Chinh3thì tất nhiên Thiên Hạ Thương Minh của ta phải mở tiệc chiêu đãi! Nhanh, nhanh mời vào trong thành Thiên Khải!”

Bây giờ Thạch Khắc Phàm sao dám chậm trễ?

Nhưng khi Thạch Khắc Phàm nói xong, trên mặt đám người Tư Đồ Hạo Thiên vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí ngay cả nụ cười xã giao cũng không có.

Có lẽ Thạch Khắc Phàm là nhân vật rất có danh tiếng5ở Trung Vực, thân là Minh chủ đứng đầu Thương Minh, sức ảnh hưởng của hắn không thể không lớn. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng để nhắc tới trong mắt Tư Đồ Hạo Thiên.

Hơn trăm cường giả của đại lục Hải Thần này chỉ nể mặt La Chinh và Huân.

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của bọn họ, Thạch Khắc Phàm cũng chỉ có thể xấu hổ gãi đầu, không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn La Chinh.

La Chinh cũng không để Thạch Khắc Phàm lúng túng quá mức, vì thế hắn hơi mỉm cười rồi nói với Tư Đồ Hạo Thiên: “Hạo Thiên tiền bối đi đường xa đến đây, tất nhiên La Chinh ta phải chiêu đãi đàng hoàng, mời vào trong thành một chuyến.”

Lúc này Tư Đồ Hạo Thiên mới gật đầu, rất nhiều cường giả mới đi theo sau La Chinh rồi bay vào trong thành Thiên Khải.

Trong đại điện nguy nga lộng lẫy của thành Thiên Khải, trên trăm chiếc bàn hình chữ nhất được bày ra, các cô gái xinh đẹp qua lại không ngừng, theo đó là từng món ăn tinh xảo được truyền lên.

Thiên Hạ Thương Minh nào dám dám chậm trễ trong việc tiếp đón những cường giả kia? Có thể nói, đây là nghi thức tiếp đãi cao nhất của Thương Minh từ trước tới nay!

Các loại thức ăn đẹp mắt được mang lên như nước chảy.

Hầu hết các nguyên liệu nấu ăn đều là vật quý giá trong kho của Thương Minh. Có một vài món còn là bộ phận quý giá nhất của yêu thú cấp bảy, thậm chí là cấp tám.

Trong thành Thiên Khải, nhân tài đông đúc, không riêng gì luyện đan sư, luyện khí sư này nọ, ngay cả đầu bếp cũng thuộc vào hạng đẳng cấp nhất trong Trung Vực. Cho nên, tiêu chuẩn quy trình chế biến thức ăn tất nhiên cũng là hạng nhất.

Nhưng lại vô tình xuất hiện một cảnh tượng khiến đám người Thạch Khắc Phàm được mở rộng tầm mắt.

Rất nhiều võ giả Trung Vực không thể ngờ được rằng tướng ăn của những cường giả kia lại khó coi như thế. Bọn họ vừa khen không dứt miệng, vừa rộng miệng ăn uống.

Tất nhiên, không phải là Thạch Khắc Phàm tiếc của. Thiên Hạ Thương Minh giàu có hơn rất nhiều so với bất kỳ tông môn nào, thế nên sao có thể bị ăn đến mức nghèo đi được?

Chỉ là Thạch Khắc Phàm tuyệt đối không thể tưởng được những cường giả Sinh Tử Cảnh, đại năng Thần Hải Cảnh này nhìn thấy mấy món ăn lại như nhà quê lên tỉnh. Nhìn như là đã mấy đời không được ăn món gì ngon như vậy, thực sự khiến bọn họ có chút không nghĩ ra.

Thạch Khắc Phàm không nghĩ ra, nhưng La Chinh lại hiểu rất rõ nguyên do trong đó.

Đương nhiên Tư Đồ Hạo Thiên coi thường thực lực của các võ giả trong Trung Vực. Trong Trung Vực mà muốn cho ra đời một cường giả Sinh Tử Cảnh thì cũng vô cùng cực khổ, mà trong đại lục Hải Thần thì Sinh Tử Cảnh cũng chỉ là Chiến Thánh mà thôi. Thậm chí bảo những Chiến Thánh đó tự mình cai quản một khu vực nhỏ thôi thì họ cũng không làm được, căn bản là bởi thực lực của hai đại lục không cùng một cấp bậc.

Nhưng cho đến nay, toàn bộ đại lục Hải Thần đều rơi vào hỗn loạn. Hơn mười thánh địa luôn có chuyện tiến đánh lẫn nhau, xung quanh tháp Tội Ác luôn xảy ra rất nhiều xung đột, mỗi chủng tộc đều phải đối diện với nguy cơ sống còn.

Dưới hoàn cảnh như thế này, không cần biết là thánh địa Tử Tâm hay là thánh địa khác, việc quan trọng nhất phải là phát triển võ kỹ, bồi dưỡng cường giả, làm gì có chỗ cho văn hóa ăn uống? Đối với võ giả, chỉ cần không khó ăn là được, mà cho dù có khó ăn thì cũng phải liều mạng mà nuốt xuống để sống sót.

Trên thực tế, ngoại trừ việc đại lục Hải Thần có rất nhiều cường giả thì những mặt khác như các khía cạnh về văn nghệ, âm nhạc thì đều không thể nào bằng Trung Vực được. Việc quan trọng nhất của bọn họ là sống sót, là mạnh mẽ!

Nếu so sánh thì Trung Vực còn may mắn hơn đại lục Hải Thần nhiều. Về cơ bản, các chủng tộc khác không có không gian để phát triển. Sau khi Nhân tộc chiếm cứ Trung Vực, ít nhất cũng không có nguy cơ sống còn nữa. Nếu có thì cũng chỉ là tranh chấp giữa con người và con người, cho nên mới có thể sinh ra văn hóa muôn
màu muôn vẻ theo dòng chảy lịch sử.

Tại vì cái gọi là ăn ké chột dạ, của cho là của nợ nên đám cường giả của đại lục Hải Thần đều ăn rất vui vẻ, không khí cũng sinh động hẳn lên. Tư Đồ Hạo Thiên còn vừa nói vừa cười với Thạch Khắc Phàm, chậm rãi tìm hiểu tình hình phát triển của Nhân tộc ở Trung Vực.

Thạch Khắc Phàm cũng biết ăn nói, đương nhiên sẽ đối đáp từng câu với Tư Đồ Hạo Thiên.

Sau khi ăn uống xong, lại có mấy trăm cô gái xinh đẹp mặc váy dài bước vào trong điện. Những tiếng đàn sáo vang lên, các cô gái xinh đẹp cũng theo đó mà bắt đầu nhẹ nhàng múa…

Một đêm này cũng khiến người trong Thương Minh bận rộn hết mức. Vì muốn chiêu đãi những cường giả đã giúp đỡ một cách thật nồng hậu, Thương Minh cũng đã hào phóng đem hết thức ăn ra.

Tuy La Chinh ngồi ở trên trí chủ vị, nhưng khuôn mặt lại hiện lên nụ cười đối phó, hắn không hứng thú gì lắm.

Điều hắn quan tâm nhất vẫn là Ninh Vũ Điệp. Tuy có tỳ nữ chăm nom, nhưng nàng vẫn yên lặng nằm trên giường như trước, không thể cử động.

Sau khi đối phó với cường giả của thần quốc Đại Vũ xong, hắn cần phải đích thân đến tứ đại thần quốc một chuyến để điều tra lại lịch của viên ngọc cổ kia. Tuy nhiên trước đó, La Chinh phải nhờ đám Tư Đồ Hạo Thiên trước, xem bọn họ có cách nào để chữa trị cho Ninh Vũ Điệp không.

Ca múa cả đêm.

Với những nhân vật đã có tu vi như bọn họ, dù mấy tháng không ngủ thì tinh thần cũng vẫn tràn trề.

Trong điện Thiên Thần, sau khi Tư Đồ Hạo Thiên vươn tay bắt mạch cho Ninh Vũ Điệp thì cũng lắc đầu, sau đó cũng đưa ra kết luận tương đương: “Bệnh của nàng cũng không phải là bệnh nặng, chẳng qua lực sinh mệnh đã hoàn toàn cạn kiệt. Nếu muốn chữa trị cho nàng thì nhất định phải tìm ra thứ có thể bổ sung lực sinh mệnh.”

“Trên đại lục Hải Thần có tồn tại thứ này không?” La Chinh vội vàng hỏi.

Tư Đồ Hạo Thiên lắc đầu: “Ta chưa từng gặp nó trên đại lục Hải Thần, cũng không dám kết luận rằng trong động Huyền Minh có tồn tại vật đó hay không. Tuy nhiên, nếu sau này thăm dò động Huyền Minh mà thấy có thứ này thì thánh địa Tử Tâm của ta chắc chắn sẽ sai người mang đến đây.”

Trên mặt La Chinh hiện lên một nụ cười miễn cưỡng. Tuy hắn tin tưởng Tư Đồ Hạo Thiên nói được làm được, nhưng chưa nói đến chuyện liệu trong động Huyền Minh thật sự có hay không thì La Chinh cũng chẳng có bao nhiêu thời gian mà chờ.

Dù sao lực sinh mệnh của người kia vẫn đang không ngừng tiêu hao, tuy hắn nhờ vào viên ngọc cổ của Lý Hòa Thái kia nên đã giúp Ninh Vũ Điệp bổ sung một phần lực sinh mệnh, nhưng đó cũng chỉ như muối bỏ biển. Có trời mới biết Ninh Vũ Điệp còn có thể chịu được bao lâu nữa.

Như vậy xem ra, La Chinh vẫn cần phải đến tứ đại thần quốc trước, tìm kiếm manh mối của viên ngọc cổ kia.

Sau khi hơn trăm cường giả ở lại thành Thiên Khải, trong lòng La Chinh nôn nóng hy vọng, hy vọng Vô Tâm thượng nhân của thần quốc Đại Vũ nhanh chóng vào Trung Vực.

Chỉ có giải quyết vấn đề này xong, La Chinh mới có thể xuất phát được.

Nhưng cứ chờ mãi, đợi gần một tháng mà vẫn không thấy bóng dáng, La Chinh lại bắt đầu sốt ruột, thậm chí hắn còn hối hận vì đã đập vỡ gương bát quái kia. Nếu không đập vỡ, hắn còn có thể thông qua gương bát quái mà khiêu khích Vô Tâm thượng nhân một chút, để hắn nhanh chóng vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải…

La Chinh chờ đến sốt ruột, nhưng đám Tư Đồ Hạo Thiên thì lại không vội chút nào cả.

Có lẽ Trung Vực không thích hợp để tu luyện, nhưng lại hết sức thích hợp để sinh sống. Trong khoảng thời gian sống ở thành Thiên Khải này, cuộc sống của bọn họ phải nói là vô cùng nhàn nhã. Họ cũng đã thưởng thức đầy đủ thức ăn ngon và khí hậu của Trung Vực. Dù sao cũng là Nhân tộc, nên khẩu vị và thẩm mỹ quan cơ bản cũng giống nhau.

Thậm chí những cường giả của Yêu Dạ tộc lại càng không vội hơn. Có thể làm bạn bên cạnh Vương mới là vinh hạnh lớn nhất của các nàng, mà lúc này các nàng còn không sợ bị Huân đuổi đi!

Đến ngày thứ ba mươi sáu kể từ khi Tư Đồ Hạo Thiên dẫn theo trăm cường giả xuống Trung Vực…

Trên bầu trời Bạo Loạn Tinh Hải, có sáu tia sáng đang đột ngột phóng đi rất nhanh.

Muốn vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải cũng không phải việc dễ dàng, cho dù gió lốc Tinh Hải đã ngừng lại thì vẫn còn phải đối mặt với rất nhiều mãnh thú trong Tinh Hải.

Mà trong đó còn có vài mãnh thú có thực lực cấp mười, thậm chí còn cấp mười một, thực lực của chúng đều có thể so với cường giả Thần Hải Cảnh!

Cho dù Vô Tâm thượng nhân cũng là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng phải đề phòng cẩn thận, không được trêu chọc những mãnh thú nguy hiểm đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện