Rừng rậm Thương Khung được gọi như vậy là bởi trong rừng mọc đầy những cây vân sam cao ngút trời.
Mỗi cây vân sam đều cao hơn mười trượng, dáng đứng thẳng tắp, đâm thẳng về phía bầu trời, nên người xưa vốn gọi nơi này là rừng rậm Thương Khung.
Cánh rừng này có diện tích vô cùng khổng lồ, cây cối rậm rạp, chỉ đứng ở lối vào cũng đã khiến người ta có cảm giác âm trầm, vắng vẻ.
Sau khi xuống khỏi phi thiên liễn khổng lồ, đệ tử Thanh Vân Tông chia thành mười người một tổ, năm đệ tử nội môn đi cùng với năm đệ tử ngoại môn, xuất phát thẳng hướng rừng rậm Thương Khung.
La Chinh vừa mới đi ra khỏi phi thiên liễn khổng lồ thì năm vị đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong đã đứng vây quanh.
Trong đó một người mặc áo đen đi đến trước mặt La Chinh, nói rất kiêu căng: “Nhóc con, mâu thuẫn giữa ngươi và Gia Cát Diệp, ta không quản được. Nếu ngươi muốn sống sót trong rừng rậm Thương Khung này thì ngoan ngoãn nghe lời! Nếu ngươi cứ ngông cuồng như khi ở trên phi thiên liễn thì kết quả chỉ có một, chính là trở thành đồ ăn trong bụng Yêu tộc!”
“Ngông cuồng cũng phải có vốn liếng, ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, thực lực Nửa Bước Tiên Thiên, còn cần chúng ta bảo vệ mới có thể tham gia thử luyện trảm yêu, tự dưng chọc vào Gia Cát Diệp không phải là muốn gây thêm phiền phức cho chúng ta sao? Nói trước cho ngươi biết, nếu Gia Cát Diệp muốn ra tay với ngươi, chúng ta nhất định không ngăn cản nửa phần!” Một người áo đen khác lại nói với La Chinh.
“Trong khoảng thời gian này, nghe nói ngươi rất có tiếng trong đám ngoại môn. Nhưng ta cho ngươi biết, ngoại môn chẳng qua chỉ là nền tảng căn bản, thành tựu mà ngươi đạt được chẳng là cái gì ở trước mặt đệ tử nội môn hết! Hôm nay ta dạy cho ngươi một câu, làm người không thể ngông cuồng, chuyện gì cũng phải nghĩ kĩ rồi làm!” Lại có một đệ tử áo đen nói với La Chinh.
Hai đệ tử áo đen còn lại chỉ lãnh đạm mà nhìn thoáng qua, sau đó cả năm người bọn họ đều đi về phía trước.
Quách Tử Nghiêu, Hách Thế Các và hai đệ tử ngoại môn còn lại cũng đi theo, chỉ là lúc đi ngang qua La Chinh, đều tỏ vẻ thương hại.
Trong đó, Hách Thế Các cảm thấy trong lòng cực kì sung sướng.
Nhiệm vụ trảm yêu lần này vô cùng nguy hiểm, nếu La Chinh mất đi sự bảo vệ của đệ tử nội môn, ngoại trừ cái chết, chỉ sợ không còn đường nào khác. Hiện tại, trước mặt các đệ tử nội môn, La Chinh chỉ có thể cúi đầu, trong lòng hắn đương nhiên là cực kì sảng khoái!
Đối mặt với sự trách cứ của mấy đệ tử nội môn, La Chinh chỉ thản nhiên cười, đồng thời trong lòng thoáng lạnh đi.
La Chinh không phải loại người trở mặt vô tình.
Giống như đối mặt với con cháu La gia, mặc dù đối phương bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt, nhưng La Chinh vẫn niệm tình cũ, giữ lại cho bọn họ một mạng.
Mặc dù vào Tiểu Vũ Phong không lâu, nhưng hắn vẫn đối đãi với Tiểu Vũ Phong như một tập thể, đặc biệt sau khi kết bạn với Mạc Xán, Chu Hiển và Chương Vô Huyền, cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn bè.
Nhưng thái độ của các đệ tử nội môn lại ác liệt như thế! Cũng chỉ bởi vì hắn dây vào Gia Cát Diệp mà muốn vạch rõ hoàn toàn ranh giới với hắn.
Như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ sẽ được ai che chở, sau này cũng chưa biết được ai phải cầu ai!
Nghĩ đến đây, La Chinh thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, bước vào rừng rậm Thương Khung.
So với rừng rậm nhiệt đới phương Nam, ánh sáng chiếu vào rừng rậm Thương Khung bị tán cây vân sam rộng lớn ngăn cản, chỉ thi thoảng mới có ánh sáng chiếu vào qua khe hở, toàn bộ khu rừng có vẻ u ám và tĩnh mịch.
Cách đó không xa có tiếng quái điểu kêu to lúc ẩn lúc hiện, lúc xa lúc gần, hoàn toàn không phân biệt được rõ nơi phát ra âm thanh.
Sau khi tiến vào rừng rậm Thương Khung, mọi người đều bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở nơi này, bắt đầu hoàn toàn cảnh giác, dù sao đây cũng là rừng rậm Thương Khung.
Tuy nói phía trước rừng Thương Khung có thành Bạch Đế chống đỡ đại quân Yêu tộc trên chiến trường Tu La, nhưng vẫn có không ít mật thám Yêu tộc lẻn vào trong rừng. Mặc dù mỗi đệ tử nội môn ở đây đều có thực lực đánh một trận với lũ yêu binh bình thường, nhưng một khi thực sự chiến đấu thì không ai nói trước được kết quả là thắng hay bại.
Giờ phút này, vẻ mặt Hách Thế Các, Quách Tử Nghiêu và hai đệ tử ngoại môn khác của Tiểu Vũ Phong cũng vô cùng căng thẳng, dồn dập lấy vũ khí ra, vừa đề phòng vừa đi theo sau năm vị đệ tử nội môn.
So ra thì La Chinh là có biểu hiện thoải mái nhất.
Linh hồn hắn đã qua rèn luyện, mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều, cho dù là linh hồn của năm vị cao thủ Tiên Thiên phía trước mặt cũng không bằng La Chinh.
Cho nên khả năng cảm nhận của La Chinh càng thêm mạnh mẽ, phân tích động tĩnh xung quanh càng rõ ràng hơn.
Theo đoàn người Tiểu Vũ Phong tiến vào bên trong, các đệ tử khác càng lúc càng phân tán.
Đi theo đường mòn trong rừng rậm Thương Khung ước chừng được mười dặm.
Đệ tử nội môn dò đường ở phía trước bỗng nhiên giẫm gãy một thanh gỗ mục, phát ra tiếng “độp” rất vang.
“Gì thế!” Hách Thế Các vẫn luôn căng thẳng nên lập tức quát lớn.
Vị đệ tử nội môn kia quay đầu lại nhìn, nói với vẻ mặt châm biếm: “Hách Thế Các, không cần phải căng thẳng như thế, chẳng qua chỉ là một thanh gỗ mục bị gãy mà thôi.”
“Coi chừng!” Ngay khi vị đệ tử nội môn kia nói chuyện với Hách Thế Các, từ phía sau thân cây vân sam to lớn bỗng có một con rắn lớn trông như cành cây khô thò ra.
Toàn thân con rắn lớn đó đều là màu nâu xanh, giống màu vỏ cây vân sam nên nó bám ở đó mà không có ai phát hiện ra.
Con rắn trườn đến, lập tức mở cái miệng rộng như bồn máu ra, cắn về phía đệ tử nội môn kia một phát, xem ra là muốn một ngụm nuốt trọn đệ tử nội môn kia.
Đúng lúc này, một tia sáng màu bạc lóe ra trong không trung, cắt thẳng qua đầu của con rắn, nháy mắt cắt nó thành hai đoạn.
“Khâu sư đệ, tuy rằng bây giờ còn chưa chạm trán với Yêu tộc, nhưng ngươi vẫn nên để tâm một chút thì hơn!” Vị đệ tử nội môn đã xuất kiếm kia nhắc nhở, trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm màu bạc chói mắt.
Đệ tử nội môn họ Khâu kia thấy thế, lập tức chắp tay
cười nói: “Đa tạ Lâm Canh sư huynh ra tay tương trợ!”
La Chinh đứng ở phía sau, thấy một kiếm mà Lâm Canh chém ra, lông mày cũng hơi giật nhẹ. Mặc dù Tiểu Vũ Phong chỉ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên nhưng trong nội môn cũng không thiếu cao thủ. Thực lực của Lâm Canh này cũng rất mạnh, tuy chỉ giết một con yêu xà cấp bốn, nhưng tốc độ phản ứng như vậy cũng không chậm hơn so với La Chinh là bao.
Mới vừa rồi La Chinh đã đặt tay trên nhẫn tu di, nếu Lâm Canh này không ra tay, hắn cũng sẽ dùng phi đao giết chết con rắn lớn ấy.
Lâm Canh gật đầu, cất bảo kiếm đi, dẫn đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Mười đệ tử Tiểu Vũ Phong này, chính là do Lâm Canh dẫn đầu.
Dọc đường đi không gặp phải Yêu tộc nhưng lại giết chết không ít yêu thú, trong đó không thiếu yêu thú có thực lực cường đại, nhưng bị năm đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong vây công nên rất nhanh đã bị phanh thây, móc lấy tinh hạch yêu thú.
Về phần Hách Thế Các, Quách Tử Nghiêu, La Chinh và hai đệ tử ngoại môn còn lại, lúc này đã hoàn toàn trở thành nhân vật quần chúng.
Một đường gập ghềnh cứ vậy mà đi, tới giữa trưa, mọi người mới dừng lại bên cạnh một sơn cốc.
Đệ tử nội môn họ Khâu kia bỗng nhiên chỉ tay về phía hai người Hách Thế Các và Quách Tử Nghiêu: “Ngươi, còn ngươi nữa, đi tìm củi rồi nhóm lửa lên!”
Hai người Hách Thế Các và Quách Tử Nghiêu chính là nhân vật số một số hai trong các đệ tử ngoại môn, có bao giờ bị người ta sai làm chuyện của hạ nhân chứ?
Trong mắt hai người đều lóe ra tia tức giận, hiển nhiên rất khó chịu đối với việc bị đệ tử họ Khâu kia sai làm việc vặt vãnh như vậy.
“Thế nào? Không chịu? Không chịu cũng được. Các ngươi đừng đi cùng nữa. Muốn đi đâu thì đi! Nếu muốn chúng ta bảo vệ, thì đi làm việc!” Đệ tử họ Khâu nói rất lạnh lùng.
Hách Thế Các và Quách Tử Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Được người ta che chở thì không thể không cúi đầu. Đã tham gia thử luyện trảm yêu này rồi thì bây giờ cũng không thể nào quay đầu về được. Rừng rậm Thương Khung lớn như vậy, nếu quay trở về chỉ sợ cũng chỉ có một đường chết.
Mắt thấy không có lựa chọn nào khác, hai người cũng chỉ có thể cúi đầu đi tìm củi.
Sau khi đệ tử họ Khâu kia ra lệnh, ánh mắt lại quét về phía bọn La Chinh mà nói: “Mấy người các ngươi, đến bên kia sơn cốc canh gác!”
La Chinh muốn nói gì đó, sau khi nghĩ lại, vẫn là thôi.
Dù sao hiện tại mười người Tiểu Vũ Phong cũng tính là một đội, làm chút chuyện cũng không tính là quá đáng.
La Chinh men theo bờ vách của sơn cốc, trèo lên một khối đá trơn nhẵn, nhìn ra phương xa.
Diện tích rừng rậm Thương Khung vô cùng lớn, ngoại trừ một mảng rừng vân sam xanh ngắt thì khó có thể nhìn thấy được cái gì khác.
“Nói là trảm yêu, vậy mà lại lang thang cả một ngày ở nơi này, một cái lông Yêu tộc cũng không nhìn thấy!” Đệ tử ngoại môn cùng lên canh gác với La Chinh nói.
“Rừng rậm Thương Khung lớn như vậy, lấy đâu ra nhiều Yêu tộc thế? Ngươi thật sự muốn thấy Yêu tộc thì ra khỏi khu rừng này, đứng trên tường thành Bạch Đế mà nhìn. Muốn thấy bao nhiêu Yêu tộc là có bấy nhiêu!” Một đệ tử ngoại môn khác nói.
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, La Chinh chỉ trầm mặc không nói. Từ sau khi vương triều Phần Thiên được thành lập, Nhân tộc ở Đông Vực xem như bắt đầu một thời kỳ hưng thịnh. Nhưng trăm năm sau đó không ngừng có nạn Yêu tộc, lập tức làm cho vương triều Phần Thiên tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Cũng may vương triều Phần Thiên có hai người tọa trấn, một vị chính là cao thủ tuyệt thế trong Phần Thiên Cung, một vị khác là tông chủ Thanh Vân Tông, hai người này thực lực đều sâu không lường được.
Nếu không phải bởi vì kiêng kị hai người này, chỉ sợ Yêu tộc đã đánh chiếm thành Bạch Đế từ lâu, thôn tính toàn bộ Đông Vực.
Ước chừng qua được nửa canh giờ, khói bếp bốc lên từ trong sơn cốc, sau đó liền có người gọi ba người La Chinh qua, cơm trưa đã chín rồi.
Mọi người vây quanh đống lửa, hoặc đứng hoặc ngồi, cứ vậy mà bắt đầu ăn cơm.
“Lâm Canh sư huynh, huynh thật sự đã từng chém Yêu tộc sao?” Lúc mọi người dùng cơm, chợt nghe đệ tử họ Khâu kia hỏi.
Lâm Canh xé một miếng thịt hươu, khóe miệng lộ ra một nét cười đắc ý, gật đầu nói: “Đó là bốn năm trước, ta còn là đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong, lúc ấy chiến trường Tu La sắp đóng cửa, ta cũng tham gia một lần thử luyện trảm yêu, trùng hợp mấy người chúng ta vây quanh một con yêu binh, kiếm trí mạng nhất là ta chém ra!”
Có thể lấy thân phận đệ tử ngoại môn mà chém chết một con yêu binh, đúng là đủ để cho Lâm Canh tự hào.
“Chẳng qua khi đó, thực lực của ta còn thấp, chém chết yêu binh kia cũng là do may mắn mà thôi. Nếu giờ mà chạm mặt yêu binh, e rằng ta chỉ cần không quá ba chiêu!”
Vào lúc Lâm Canh nói hết sức chậm rãi, một đệ tử nội môn đang cúi đầu ăn thịt, bỗng nhiên cất lên tiếng nói kỳ quặc: “Thật không? Không biết ta có thể chịu qua ba chiêu của ngươi không?”
Đột nhiên trên người vị đệ tử nội môn kia, truyền ra một luồng yêu khí ào ạt!