Chẳng lẽ Lâm Hiên này đang giở trò giả heo ăn thịt hổ, hắn vốn là lão
quái vật Độ Kiếp kỳ? Nhưng dùng thần thức đảo qua, rõ ràng là tồn tại
Phân Thần kỳ kia mà. Sớm biết tên này còn đáng sợ hơn quá nhiều so với
tưởng tượng như vậy, bọn hắn tuyệt đối không dám trêu chọc vào Vân Ẩn
tông. Nhưng hiện tại đã quá muộn để hối hận, chẳng thể thay đổi được gì
nữa.
Trong nhất thời, cả đám lão quái đều lâm vào trầm mặc. Cho
dù bọn hắn có nhiều người, lại chiếm được lợi thế từ trận pháp. Nhưng
không một ai dám mở miệng nói ra một tiếng dễ nghe, rằng cuối cùng bọn
hắn sẽ dành thắng lợi. Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng. Vốn là
bọn hắn tính toán, mỗi người sẽ lần lượt đi ra khiêu chiến, tiêu hao một phần pháp lực của Lâm Hiên.
Như vậy, cho dù thực lực Lâm tiểu tử cường đại đến mức nào, cũng sẽ bị hao tổn đến chết.
Đợi đến khi pháp lực Lâm Hiên cạn kiệt, lại thúc dục Linh Quỷ Ngũ Hành đại trận, động thủ một lần đưa hắn vào chỗ chết.
Cách nghĩ thì không tệ, nhưng nhãn quang Lâm Hiên lại vô cùng sắc bén. Chỉ
liếc mắt hắn đã nhận ra ý đồ của đối phương. Đem Cửu Cung Tu Du kiếm tế
ra, thi triển thủ đoạn sét đánh mà diệt sát đối thủ.
Tuy mới chỉ vẫn lạc một người, nhưng lại gây ra đả kích cực lớn cho trưởng lão ba
phái. Ít nhất bọn hắn đã rõ ràng, đây không phải là trò chơi mèo vờn
chuột. Bọn hắn đang vây khốn một đầu mãnh hổ, tùy thời đều có thể bị nó
đả thương. Cho dù có trận pháp yểm hộ, cũng chưa chắc đã hữu dụng. Giờ
khắc này, cả đảm đương nhiên là đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Đạo lý súng bắn chim đầu đàn, trong lòng chúng trưởng lão đều hiểu rõ. Uy
danh của Lâm Hiên lớn như vậy, ai lại ngu ngốc đến mức liều lĩnh tiếp
xúc với hắn. Người đông thế mạnh là một lợi thế, nhưng giờ khắc này lại
chính là nhược điểm. Trưởng lão ba phái đều có toan tính riêng, rất khó
để đồng tâm hiệp lực.
Lâm Hiên đã nhìn ra điểm này, trước mắt là một cơ hội rất tốt, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Thừa dịp đối phương
bị thủ đang đoạn sét đánh của mình chấn nhiếp, trước mắt cứ đem ba tên
trước mắt giải quyết rồi định đoạt tiếp.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên không chút do dự động thủ.
"Nhanh!"
Khẽ quát một tiếng, tay phải Lâm Hiên hướng về phía trước điểm tới.
Ngân quang lóe lên, Cửu Cung Tu Du kiếm đã biến mất tại chỗ. Sau một khắc,
không gian trước mặt tu sĩ thao túng dùi cui cùng đoản giáo đột nhiên
chấn động.
Hai lão quái vật quá kinh hãi.
Uy lực của bảo vật này thế nào, bọn hắn vừa mới được chứng kiến tận mắt. Đồng bạn chỉ
nháy mắt đã vẫn lạc, đổi lại thành hai người bọn hắn, kết cục hẳn là
chẳng khác chút nào.
Đừng nhìn hai lão quái vật này đang chiến
đấu sống chết với Lâm Hiên, kiềm chế được pháp lực cùng thần thức của
hắn, dường như đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng thực tế bọn hắn chỉ đang
đối mặt với kiếm quang Lâm Hiên tiện tay tế ra mà thôi.
Bọn hắn còn chưa muốn chết, vì vậy, tránh lui là lựa chọn duy nhất.
Cũng may công kích còn cách bọn hắn chừng trăm trượng, chút thời gian này hẳn là đủ để trốn vào trong trận pháp.
Hai lão quái vật liếc nhìn nhau, dường như làm ra cùng một động tác.
Hét lớn một tiếng rồi thao túng bảo vật, đem kiếm quang bức lui vài bước. Sau đó đã nghiêng người lao về phía sau.
Cách nghĩ không tệ, đáng tiếc là Lâm Hiên đã đề phòng từ trước.
Tay phải hắn nâng lên, nhẹ nhàng đánh ra phía trước một quyền. Động tác
không hề có một chút khí tức, quả thực đã đạt đến trình độ phản phác quy chân.
Theo một quyền này đánh ra, không gian đột nhiên chấn
động. Bất quá lực lượng này lại phân tán rất rộng, không chỉ hướng về
hai lão quái vật, mà tác động lên cả không gian trong phương viên mười
trượng xung quanh cơ thể bọn hắn.
"Đây là ý gì?"
Hai người vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ đầu óc Lâm tiểu tử này có vấn đề? Nếu không, điểm rơi của quyền
phong sao lại thiếu chính xác đến không hợp thói thường như thế?
Hai người kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác
chạy trốn của bọn hắn. Bất kể thế nào, tiểu gia hỏa họ Lâm này cũng vô
cùng nguy hiểm.
Tóm lại là chạy trước rồi nói sau.
Lập
tức hai người đã tiến sát đến tầng khói đen, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một màn ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Không gian phụ cận bọn hắn vặn vẹo một hồi, mức độ dao động cũng không phải quá mức kinh
người, nhưng lại khiến bọn hắn không thể mượn nhờ sự che chở của trận
pháp.
Bành!
Khói đen tản ra, hai người giống như đụng vào vách tường, lập tức bị bắn ngược trở lại.
Trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Còn Lâm Hiên thì thở phào một hơi. Suy đoán của mình quả nhiên không sai.
Tuy hắn không biết Linh Quỷ Ngũ Hành đại trận này đến tột cùng là thứ gì,
nhưng bên trong hiển nhiên là ẩn chứa một chút lực pháp tắc.
Không gian pháp tắc!
Do đó, có thể để cho người thao túng tự do di chuyển trong trận pháp.
Chỉ dựa vào điều này, đã có thể coi như đứng
ở thế bất bại rồi. Đáng tiếc đó là đối với Tu Tiên giả khác.
Với Lâm Hiên, chỉ là một chút Không Gian Pháp Tắc như vậy, đúng là chẳng
thấm vào đâu. Sau lần giao thủ với phân thân Đào Ngột, sự lĩnh ngộ đối
với lực pháp tắc đã vượt xa tu sĩ cùng giai.
Muốn bài trừ chỉ sợ sẽ rất gian nan, nhưng chỉ là quấy nhiễu thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong lúc này, giấc mộng đẹp có thể lẩn trốn vào trận pháp của hai lão quái
vật đã bị phá vỡ. "Xoát" một cái, sắc mặt liền trở thành trắng bệch.
Hết lần này tới lần khác, thực lực song phương chênh lệch quá nhiều, bọn
hắn thậm chí còn không có dũng khí liều mạng với Lâm Hiên.
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng Lâm Hiên không có thời gian để cho bọn hắn chậm rãi suy tư, Cửu Cung Tu Du kiếm đã như mưa rơi đâm xuống.
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Nguyên Anh cùng thân thể hai lão quái vật đều bị Tiên Kiếm chém thành bột phấn.
Vẫn lạc!
Ông.....
Tiếng côn trùng kêu vang vọng khắp không gian, đầu Thiết Hỏa nghĩ cao đến mấy trượng cũng bị dọa cho sợ vỡ mật. Thấy ánh mắt Lâm Hiên quét tới, giống như bị bò cạp độc cắn phải, liền hóa thành một đạo ô sắc cầu vồng, bay
vút về phía xa.
Mà tiếng côn trùng kêu lại phát ra từ bốn phương tám hướng.
Tên này chỉ mong có thể đào thoát, đối với vô số đồng loại chưa khai mở
linh trí kia thì hắn rốt cục chẳng cần quan tâm. Thao túng chúng bao vây Lâm Hiên, cho dù toàn bộ vẫn lạc cũng không tiếc. Mục đích chỉ là tranh thủ thời gian để chính mình mờ ra một con đường sống.
Nhưng mọi cố gắng đều là phí công vô ích.
Trông thấy đàn Thiết Hỏa nghĩ phô thiên cái địa đem chính mình bao vây, Lâm
Hiên cũng hiểu rõ đối phương đã từ bỏ ý đồ lấy lại thể diện, nhưng hắn
lại không gấp.
Căn bản không hề thi triển thần thông để truy đuổi.
Siêu cấp Thiết Hỏa nghĩ kia đang điên cuồng chạy trốn, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại. Trông thấy cảnh này, nội tâm không khỏi buông lòng một chút.
Nhưng ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, đột nhiên bản năng mách bảo một
nguy cơ cực lớn đang ập tới.
Không kịp suy tư, hắn vội vàng lách qua một bên. Động tác không thể nói là không nhanh chóng, nhưng một
quang trụ đen kịt đã xuyên qua ngực hắn.
Cũng may hắn là ma trùng, dó đó không có tâm tạng, nhưng bị đánh trúng một kích như vậy, nhất định là đã thụ thương không nhẹ.
Siêu cấp Thiết Hỏa nghĩ vô cùng kinh sợ, trong nhất thời giống như đang nằm
mơ. Chuyện gì đã xảy ra? Địch nhân chẳng phải chỉ có một mình Lâm Hiên
hay sao, rõ ràng hắn đang bị bao vây bởi tầng tầng Thiết Hỏa nghĩ, sao
có thể...
Ý niệm trong đầu chuyển qua, hắn không nhịn được mà
một lần nữa quay đầu lại. Ánh mắt quét tới, Lâm Hiên quả nhiên vẫn ở đó, đang dùng Bách Linh chung ứng phó công kích liều mạng của ngàn vạn
Thiết Hỏa nghĩ.
"Lâm Hiên vẫn ở đó, vậy kẻ tập kích mình là..."
Đáng tiếc hắn chỉ có thể nghĩ tới đây, cao thủ so chiêu, phân tâm như vậy
thực sự là quá ngu xuẩn. Rõ ràng dám quay đầu lại, đây chẳng phải là
chán sống rồi sao?
Hình ảnh cuối cùng mà hắn thấy là một gương
mặt giống hệt Lâm Hiên, dáng người cũng chẳng khác là bao. Nếu nhất định phải chỉ ra chỗ bất đồng, đó chình là làn da hơi ngăm đen hơn một chút.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Ma trùng này vĩnh viễn không thể lý giải được, hóa thân Lâm Hiên đã vươn tay ra, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiện lên.
Lúc này, màu sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa giống như một mảnh tối tăm mờ mịt,
không một chút sinh khí, đem thân thể ma trùng triệt để cắn nuốt.
Chỉ chớp mắt, siêu cấp Thiết Hỏa nghĩ đã hóa thành hư vô, ngay cả ba hồn bảy vía cũng bị uy năng của ma hỏa hoàn toàn luyện hóa.