Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, sau đó nhận định phương hướng một chút rồi xoay người phóng đi.
Cùng lúc đó, trong khoáng mạch cách nơi này mấy vạn dặm.
Tiếng bạo liệt ầm ầm vang lên, Tu Tiên giả liên minh ba phái bắt đầu vây công cứ điểm cuối cùng của Vân Ẩn tông.
Trái ngược với binh hùng tướng mạnh của liên minh ba phái, hôm nay Vân Ẩn
tông chỉ còn lại hơn ngàn đệ tử. Nếu không có hai vị Thái Thượng trưởng
lão chủ trì đại cục, chỉ sợ đã sớm tan thành mây khói. Nhưng bất luận là Long thiếu niên hay Ngân Đồng nữ tử, lúc này đều chật vật vô cùng, hiển nhiên đã thụ thương không nhẹ.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đối phương một mẻ hốt gọn.
Trong mắt hai người tràn đầy lo âu, ngược lại, sĩ khí đệ tử liên minh ba phái đã lên đến đỉnh điểm.
Trên một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, vài chục tên giáp sĩ, thị nữ đang vây quanh một nam một nữ.
Nam tử chừng mười bảy mười tám tuổi, cẩm bào ngọc đái, tướng mạo sáng sủa, giống như một vị công tử hào hoa nơi thế tục.
Nữ tử bên cạnh là một cung trang mỹ phụ, dáng người đẫy đà. Mặc dù hơi
đứng tuổi một chút, nhưng khí chất hay dung mạo đều không tầm thường.
Những Thái Thượng trưởng lão khác của ba phái đều đi vây công Lâm Hiên, chỉ còn hai người bọn họ ở lại đây chủ trì đại cục.
"Đám người Vân Ẩn tông đúng là không biết sống chết. Sự tình đã đến nước
này, còn dựa vào nơi hiểm yếu để cố thủ. Chẳng lẽ bọn hắn còn cho rằng
có thể lật ngược tình thế sao?" Nam tử trẻ tuổi phe phẩy cây quạt xếp
trong tay, trông cực kỳ nhàn nhã, nhưng khóe miệng lại tràn đầy vẻ châm
chọc. Xem ra hắn cho rằng đám người Vân Ẩn tông thật quá mức ngu xuẩn.
Cung trang mỹ phụ sửa sang sợi tóc mai, đang muốn tiếp lời, nhưng đúng lúc
này, chân trời phía sau hai người đột nhiên chớp động ánh sáng đỏ. Kế
tiếp, một đạo hỏa quang từ phía xa nhanh chóng bay vút tới.
Cung trang mỹ phụ ngẩn ngơ, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Bất quá cũng không
một chút do dự, nâng bàn tay trắng như ngọc, một ngón tay điểm về phía
trước. Theo động tác của nàng, đạo cầu vồng màu đỏ lượn một vòng trên
đỉnh đầu, sau đó ngay ngắn rơi vào lòng bàn tay.
Bành!
Ánh sáng màu đỏ tán ra, một đoàn hỏa diễm bùng cháy. Đây dĩ nhiên là một tấm Truyền Âm phù cực kỳ cao cấp.
Dưới sự kinh nghi, nàng đem thần thức chìm vào.
"Cái gì?"
Qua thời gian mấy nhịp thở, vẻ mặt nàng trở nên kinh hoảng thất sắc, biểu
lộ thoáng một cái trở nên khó coi đến cực điểm, buột miệng kinh hô một
tiếng.
"Lô đạo hữu, làm sao vậy?"
Nam tử trẻ tuổi ngạc nhiên quay đầu lại.
Thực sự không nghĩ ra chuyện gì có thể làm đồng bạn kinh ngạc như vậy. Hôm
nay, hết thảy mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay liên minh ba phái.
"Là chưởng môn sư huynh liều mạng phát ra tin tức, lệnh cho chúng ta nhanh
chóng rút lui." Cung trang mỹ phụ nói rành rọt từng chữ.
"Cái gì, rút lui? Lô đạo hữu, ngươi không nói đùa chứ!"
Trên mặt nam tử trẻ tuổi tràn đầy vẻ nghi hoặc, giống như đây là chuyện vớ vẩn nhất trên đời.
"Chuyện như vậy thiếp thân sao có thể hồ ngôn loạn ngữ. Tinh hình cụ thể thế
nào, đạo hữu cứ xem Truyền Âm phù của Đại trưởng lão bổn môn sẽ rõ."
Biểu lộ của cung trang mỹ phụ khó coi đến cực điểm. Nàng sao lại không hy vọng đây chỉ là có người muốn trêu chọc cơ chứ?
Nhưng lý trí nhắc nhở rằng chuyện đó không thể xảy ra. Với tính cách của Đại
trưởng lão, ngày thường rất ít nói cười. Loại chuyện liên quan đến vận
mệnh bổn môn, sao có thể đem ra đùa giỡn?
Trừ khi hắn đã phát điên!
Sự tình đã rất rõ ràng, ba phái đang phải hứng chịu tai họa ngập đầu.
Có lẽ giờ khắc này nói vậy thì hơi sớm, nhưng từ mấy lời ngắt quãng trong
Truyền Âm phù, nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn chứa bên trong. Tính
cách Đại trưởng lão thế nào, nàng hiểu rất rõ, từ trước đến nay luôn
dũng cảm kiên cường. Ngay cả hắn cũng bi quan đến tình trạng như thế thì nguy cơ sắp tới đã không còn từ ngữ nào để miêu tả.
Mà lúc này, nam tử trẻ tuổi cũng ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cũng phiền muộn đến cực điểm. Vốn là thợ săn lại biến thành con
mồi, cục diện đã hoàn toàn xoay chuyển. Cho dù là tồn tại Phân Thần kỳ,
cũng khó lòng tiếp thu nổi biến hóa này.
Khuôn mặt vốn anh tuấn thì giờ khắc này đã tràn ngập lệ khí. Giống như dã thú bị
dồn vào đường cùng.
"Vù vù!"
Hắn hít sâu một hơi, ra sức chửi thề mấy câu, mới có thể khiến cảm xúc dần
lắng xuống, nhưng biểu lộ trên mặt vẫn cực kỳ khó coi. Trong kẽ răng rít ra từng chữ:
"Không thể nào! Hơn hai mươi Tu Tiên giả Phân Thần kỳ bố trí Linh Quỷ Ngũ Hành đại trận. Còn có Minh Hà chi độc, thậm chí
tìm được cả phản đồ Vân Ẩn tông. Toàn bộ bố trí như vậy, chỉ để đối phó
một mình Lâm tiểu tử, sao có thể thất bại. Đối phương cũng không phải Độ Kiếp kỳ..."
Thanh âm của hắn khàn khàn, dường như đang hỏi trời, lại có vẻ như đang hỏi chính mình.
Nhưng đáp lại hắn là một nụ cười chát chúa, tâm tình cung trang mỹ phụ cũng
chẳng khá hơn. Nàng quay đầu lại, lộ dáng vẻ tươi cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn: "Đạo hữu hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây? Chúng ta đều
chưa từng thấy qua Lâm tiểu tử. Nhưng như vậy thì hiển nhiên là ba phái
chúng ta đã quá xem thường hắn rồi."
"Xem thường sao?” Nam tử trẻ tuổi cũng chẳng biết nói thế nào cho phải.
Hơn hai mươi Tu Tiên giả cùng nhau vây công, lại có trận pháp, lại có kịch
độc, thậm chí còn phối hợp với kế phản gián. Nếu như thế mà gọi là xem
thường....Xin hỏi một chút, như thế nào mới gọi là coi trọng đây?
Nhưng lúc này, mọi nghi vấn đã không còn ý nghĩa.
"Được rồi, đừng nói là hôm nay thảo luận những điều này còn có tác dụng gì.
Chúng ta phải nhanh chóng ly khai khỏi nơi này. Đại trưởng lão đã phải
liều mạng phát ra Truyền Âm phù, ta không muốn mọi cố gắng của hắn trở
thành công cốc. Lại khiến cho ngàn vạn đệ tử phải chôn thây ở nơi này."
Cung trang mỹ phụ lạnh lùng nói, không ngờ nàng lại tỉnh táo như vậy.
"Được rồi!"
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc mấy nhịp thở, sau đó cũng khẽ gật đầu. Không cam
tâm thì sao? Tu Tiên giới vốn đều dùng thực lực để nói chuyện. Hơn hai
mươi vị trưởng lão còn không chế trụ được Lâm Hiên, chẳng lẽ hắn lại đơn thương độc mã đi chịu chết. Bởi vậy hắn chẳng có một chút dị nghi.
"Tốt!"
Nàng lập tức xoay người, thanh âm phôi phục vẻ lạnh lùng, uy nghiêm vốn có:
"Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, truyền pháp dụ của bổn cung, các đệ
tử lập tức rút lui, buông tha cho khoáng mạch chiếm cứ cùng đệ tử Vân Ẩn tông đang bị vây công. Toàn bộ quay về tông môn."
"Vâng!"
Lúc hai lão quái vật đối thoại, cũng không thi triển Truyền Âm thuật. Vì
vậy đám giáp sĩ cùng thị nữ vây quang đương nhiên nghe được rõ ràng. Tuy bọn hắn không được tận mắt xem Truyền Âm phù, nhưng dựa vào thần sắc
của hai vi Thái Thượng trưởng lão, cũng nhận ra được tình thế không ổn
đến cực điểm.
Thấy hai vị trưởng lão lựa chọn như vậy, trong
lòng cũng vô cùng mừng rỡ. Thi lễ một cái, sau đó lập tức dùng phương
thức liên lạc khác nhau để điều động lực lượng.
Lại nói bên
kia, đối mặt với sự vây công điên cuồng của liên minh ba phái. Đệ tử Vân Ẩn tông liều mạng chống đỡ, nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Song phương
chênh lệch quá lớn, tu vi trung bình của đối phương, bọn hắn không thể
so sánh. Hơn nữa, nhân số lại gấp cả chục lần. Cái này còn gọi là chiến
tranh sao? Căn bản chính là tàn sát!
Nếu không phải đối phương
không muốn tù binh, đầu hàng hoặc bị bắt đều chỉ có một kết cục là bị
rút hồn luyện phách thì Vân Ẩn tông đã sớm tan đàn xẻ nghé. Hôm nay biết đã không còn đường lui, chỉ có thể dốc sức liều mạng chiến đấu. Nhưng
có thể kiên trì được bao lâu nữa đây?