Bách Luyện Thành Tiên

Hạo Thiên Quỷ Đế Lại Xuất Hiện


trước sau

"Thôi, ngươi không cần phải nói nữa, ta mua những thứ này."

Lâm Hiên như thở một hơi dài, sờ tay vào bên hông lấy ra một cái túi nhỏ để trên bàn, ào ào một trận vang lên. Thanh quang lấp lánh, một đống tinh thạch lớn xuất hiện ở trên mặt bàn.

"Ngươi đếm đi, xem có thiếu không."

"Ha ha, tiên sư nói chơi rồi, ta sao có thể không tin lão nhân gia đây!" Tiểu nhị ngoài miệng vui tươi hớn hở nhưng ánh mắt lại không ngừng ngắm đống tinh thạch, nhìn không ra gã này còn có thêm kỹ xảo đếm tinh thạch nhanh vô bì.

Lâm Hiên cũng không nói gì, chậm rãi đem ba cái Linh Khí thu vào trong túi trữ vật.

Đối phương đếm cũng là cực nhanh, thấy số lượng không sai, thế là cung kính mời Lâm Hiên đi ra.

"Cung tiễn tiên sư, có thời gian rảnh lại xin người chỉ giáo thêm cho" Sau khi khoản trao đổi này thành công, chắc hắn cũng được chia không ít thù lao.

Lúc này Lâm Hiên chậm rãi bước về phía trước nhưng ánh mắt lại mang chút giễu cợt. Còn có lần sau ư, bổn thiếu gia cũng không có hứng thú như vậy. Chờ sau khi đoạt được linh đan cùng địa đồ trong tay, bổn thiếu gia phải rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.

Tuy nhiên cũng nói lại, lúc ấy hắn giật mình không phải vì chín trăm tinh thạch quá mắc mà hoàn toàn ngược lại, thực sự là tiện nghi tới thái quá a.

Lâm Hiên dù hiện tại không dùng Linh Khí nhưng về giá trị của nó vẫn rất rõ. Ở tại phường thị ở U Châu, một kiện thượng phẩm Linh khí có giá hơn một ngàn hạ phẩm tinh thạch. Nếu so sánh kỹ thuật chế luyện cùng tài liệu thì Nguyệt Nha Nhận này thì giá còn lớn hơn như thế.

Đừng nói chi là Ngũ Độc Phiên kia là do đại sư đứng hàng thứ nhất gì đó luyện chế, rồi Bạch Cốt Thuẫn dùng xương cốt Hạt Tháp Thú sắp tuyệt chủng luyện chế thành, hai cái này là tinh phẩm trong cực phẩm. Với lại còn có công dụng đặc biệt, ba cái này cùng bán phải gần vạn tinh thạch cũng là bình thường.

Lâm Hiên ban đầu đã chuẩn bị móc hầu bao một phen. Kết quả là... Chín trăm. Giá tiền này có phần cũng quá... Khụ khụ. Thực là hắn không thể tưởng tượng được.

Tình hình trong dãy Khuê Âm Sơn này và U Châu khác nhau rất lớn. Ở nơi đây rất nhiều yêu thú. Các loại linh thảo hiếm quý số lượng cũng không ít nhưng cơ hồ lại thiếu hụt tinh thạch.

Có thể nói vật lấy hiếm làm quý. Huống chi tinh thạch đối với tu tiên giả mà nói cũng không chỉ coi là ngân lượng giao dịch đơn giản. Trong tu luyện, khi đấu pháp, thậm chí là lúc luyện chế Linh Khí đều không thể thiếu.

Nơi này số lượng ít nên giá trị của tinh thạch được đề cao.

Lâm Hiên vốn là khá thông tuệ. Mới đầu quả thật hắn không rõ ngọn nguồn. Nhưng suy nghĩ một chút đã có thể đoán ra.

Trong lòng hắn tất nhiên là đại hỉ. Nếu là như vậy mà nói, hắn có thể ở phường thị nơi này tiêu hao một số tinh thạch vừa phải mà có thể mua được nhiều vật hữu ích.

Lâm Hiên vừa suy tính vừa đi dạo loanh quanh, đem thần thức thả ra, không để bỏ lỡ vật phẩm gì trân quý.

"Ồ?" Đột nhiên Lâm Hiên chân mày cau lại, như là phát hiện cái gì bên ven đường. Nơi đó có một sạp nhỏ đơn sơ, đứng bên cạnh là một vị Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả, đang hướng về dòng nhân sĩ qua lại chào hàng trong tay.

Đó là một thực vật dài hơn tấc, là một dạng nhưng cây Hạch Đào, trên ngọn có vài quả đỏ mọng, sắc tươi ướt át, nhìn rất là ưa thích.

Lâm Hiên sau khi thấy nó thì trống ngực hơi đập mạnh vội bước nhanh tới, chắp tay nói: "Vị đạo hữu này, trong tay ngươi là phải chăng là Xích Viêm Quả?"

Vị vu sư này khoảng trên dưới tứ tuần, tướng mạo bình thường. Hắn mở sạp hàng đã lâu nhưng vẫn chưa có khách nhân chiếu cố. Đang sốt ruột chờ vất vả chợt thấy vị khách nhân này, không nhịn được đại hỉ, vẻ mặt ôn hoà vội vàng nói: " Nhãn lực đạo hữu thật tinh tường, quả này chính là Xích Viêm Quả, dùng cho luyện chế đan dược hay là trực tiếp ăn vào, có thể gia tăng uy lực thần thông hỏa thuộc tính."

Lâm Hiên cũng không nói thêm nhiều: "Tất cả những cây này của đạo hữu, ta muốn thu mua hết."

"Mua tất cả thật là tốt quá, tổng cộng có chín gốc, đạo hữu đưa cho ta năm mươi khối tinh thạch là được." Tu sĩ trung niên kia hưng phấn tới sắc mặt đỏ rần.

Lâm Hiên không do dự, lấy ra chỗ tinh thạch hắn yêu cầu sau đó đem Xích Viêm Quả thu vào trong túi.

Có gia tăng thần thông hỏa thuộc tính thì hắn chưa rõ nhưng Xích Viêm Quả này là chủ dược dùng để luyện chế Xích Nguyên Đan, có thể gia tăng pháp lực cho Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.

Nếu như là ở U Châu, cho dù có tinh thạch cũng khó mà mua được Chu quả này. Đừng nói là xuất hiện tại cửa tiệm nho nhỏ mà những tiệm đại dược liệu quy mô to lớn cũng không có. Thỉnh thoảng có thể xuất hiện ở những đấu giá hội bí mật, nhưng giá cả tuyệt khiến người líu lưỡi.

Lâm Hiên mơ hồ đoán được trọng điểm sinh hoạt của vu sư ở dãy Khuê Âm Sơn này. Tinh thạch thì ít mà linh thảo thì nhiều.

Nhân cơ hội này hắn phải hảo hảo thu hoạch một phen.

Thế là Lâm Hiên đi tới lui một vòng, quả nhiên hắn thu hoạch phong phú vô cùng, căn cứ phương pháp luyện đan, gom góp đầy đủ vài loại linh đan thích hợp cho cảnh giới hiện tại của hắn. Lại còn thu mua thêm một ít thiên tài địa bảo. Tạm thời chưa dùng đến nhưng cũng mua vào, để sau này có cơ hội sử dụng.

Khuê Âm Sơn mặc dù nguy hiểm đáng sợ nhưng xét ở góc độ khác, thật đúng là một nơi lý tưởng để tu luyện. Nếu Lâm Hiên muốn ở lại nơi này, tinh thạch trong túi trữ vật đã dự trữ hơn mấy chục vạn. Bất luận là mua tài liệu hay dùng để tu luyện đều dư dả đến Nguyên Anh kỳ.

Ở nơi này các vị dược liệu trong đan phương lại rất dễ dàng thu thập đầy đủ.

Không thể không nói điều này thực sự hấp dẫn đối với Lâm Hiên, nhưng rốt cuộc hắn là kẻ tâm trí bền vững kiên định. Ý nghĩ vừa thoáng hiện thì đã lắc đầu không ổn. Tu sĩ và vu sư vốn là kẻ thù truyền kiếp, một khi bại lộ thân thế là đưa họa sát thân. Trong khoảng thời gian ngắn ẩn thân Lâm Hiên còn nắm chắc. Nhưng thời gian dài tu luyện ở nơi này, có thể để lộ thân phận hay không là điều rất khó nói. Đan dược đương nhiên là tốt nhưng Lâm Hiên quyết không đem mạng nhỏ ra mạo hiểm.

Hai ngày nay hắn cố gắng ở ngoài đi dạo, chính là để mua thêm một số vật phẩm.

Chuyển thân mấy lần, Lâm Hiên tới một cửa hiệu, nơi này do Khuê Nguyệt Bộ mở ra, quan sát mặt tiền thì bên trong bán các loại ngọc giản.

Từ các loại công pháp của vu sư đến các loại kiến thức thông thường của tu tiên giả, ví như là linh thảo thực vật, phân biệt chủng loại yêu thú... mỗi thứ đều có một ít.

Tuy nhiên mục tiêu chính Lâm Hiên tới đây là tìm công pháp.

Về điều này thì có hai mục đích.

Thứ nhất, Lâm Hiên đã từng nghe qua trong thượng cổ điển tịch, pháp thuật của vu sư là tự xưng một đạo riêng nhưng không hề kém với tu sĩ Tần tộc, thậm chí vu sư còn mạnh hơn tu sĩ cùng cấp một tầng.

Lúc trước Lâm Hiên đã tương đối tò mò, bây giờ có cơ hội trước mắt, đương nhiên hắn muốn nghiên cứu những công pháp này một chút.

Thứ hai hắn là muốn Thánh quả, đồng thời còn muốn đánh cắp địa đồ, đành phải đại diện cho Thiên Thương Bộ tham gia so tài lần này.

Về các đối thủ thì hắn không để vào mắt nhưng lo lắng chính là những trưởng lão đứng hộ pháp kia.

Những lão hồ ly này có ai chưa từng sống qua mấy trăm năm. Người người đều tinh tường, lấy ánh mắt âm độc mà quan sát, vu pháp thần thông khôn cùng, nếu bị bọn họ nhìn ra điều gì chắc chắn là rơi vào vòng nguy hiểm...

Với lại cho dù che giấu được những Ngưng Đan Kỳ vu sư kia. Lại nghe đồn là Nguyên Anh kỳ lão quái, liên minh đại trưởng lão cũng tới tham quan khảo sát. Lâm Hiên vốn không tự tin có thể qua mắt được cả Nguyên Anh kỳ cao.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn (1), Lâm Hiên đã từng suy tính, cần nhanh chóng tu luyện vu pháp cho tương đối thuần thục.

Sau khi sát diệt Lạc Y, ở trong túi trữ vật của hắn Lâm Hiên không tìm được ngọc giản ghi lại công pháp tu luyện nào.

Lúc đó Lâm Hiên không để ý tới điểm này, hiện tại lại không thể tới thỉnh giáo Khô Diệp. Đành phải nước tới chân mới nhảy, đến phường thị tầm bảo.

Lại nói, mặt tiền thư tiệm này khá rộng rãi hơn với tiểu tiệm Linh Khí kia mấy lần, hiện tại bên trong có không ít vu sư.

Phụ trách tiếp đãi cũng không phải tiểu nhị áo xanh quê mùa, mà là một thiếu nữ chân mày lá liễu cong vút như vẽ, dung mạo khiến khiến người như đang ngắm một bức họa.

Tuy nhiên các vu sư tới đây không phải để thưởng lãm mỹ nữ, mục đích chủ yếu vẫn là những công pháp thư tịch kia.

Bởi khách nhân đông đúc nên khi Lâm Hiên đi vào vẫn không có người ra tiếp đãi, hắn cũng không tức giận. Các vu sư đến Khuê Nguyệt Thành này đều các nhân tài của các bộ lạc, quan sát bên ngoài thì tu vị của Lâm Hiên chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, chưa tính là hơn người, chỉ là tầm trung mà thôi.

Bị thất lễ nhưng Lâm Hiên không lấy làm bận lòng, một mình hắn chậm rãi xem qua thư tiệm này.

Mới đi quanh một vòng, trên mặt Lâm Hiên lộ chút thất vọng, xem tới các công pháp đều là qua quít. Ở đây bảy phần vu pháp nhập môn của Linh Động kỳ, Trúc Cơ Kỳ thì không nhiều lắm, với lại tất cả đều là công pháp thông thường không có bao nhiêu thành uy lực.

Suy xét một chút thì điều này cũng là bình thường. U Châu tu tiên giới còn không phải là thế sao! Những công pháp đỉnh cấp có uy lực cực đại, đều là bảo vật cực kỳ quan trọng của các môn phái, trừ một số môn nhân có thực quyền hoặc là đệ tử có tư chất thiên phú hơn người, những tu sĩ bình thường muốn thu được truyền thụ gần như là không thể. Công pháp thư tịch bán ra giữa phuờng thị dù cũng không thể nói là đồ bỏ, nhưng quả thật vô cùng tầm thường.

Nếu muốn ở nơi này tìm thấy trân phẩm ở đây, e rằng là mò kim đáy bể mà thôi.

Nghĩ tới đây Lâm Hiên lập tức trầm ổn trở lại, dù những công pháp này không có mấy uy lực, nhưng vào tay hắn, tự nhiên có thể từ bột mà gột nên hồ, đối phó với vu sư Trúc Cơ Kỳ thì không có vấn đề gì.

Thế là Lâm Hiên tùy tiện lấy vài cái cuốn pháp thư chứa công pháp sau đó đem cầm ra phía trước thư quầy.

Lại nói đặt ở trên thư giá vốn không phải là ngọc giản, mà là những cuốn pháp thư bằng giấy bản hơi mỏng. Trong đó có ghi chép một đoạn đầu của một bản công pháp nào đó, còn lại thêm một số thông tin về công pháp đó. Cái này cũng không phải là vẽ rắn thêm chân. Nguyên do là công pháp vốn khác với tài liệu bảo vật trong tu tiên giới, bên trong nếu như ghi ra toàn bộ nội dung thì còn gì mà để bán? Phải biết là với mạnh mẽ thần thức của tu tiên giả, từ cảnh giới Trúc Cơ Kỳ trở lên xem qua một lần có thể nhớ hết. Nên mỗi bản pháp thư kia đều chỉ là giới thiệu mà thôi, khách nhân nếu cảm thấy ưng ý, có thể cầm lại trên thư quầy đổi lấy chính phẩm là các ngọc giản, đương nhiên phải trả một lượng tinh thạch nhất định.

Lão bản của thư tiệm này phong vận thướt tha vốn là một phụ nhân, đôi mắt như châu tròn ngọc sáng, nhìn ra khi thiếu nữ hẳn là một vị mỹ nhân.

Lâm Hiên không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn giật mình không phải là vẻ đẹp của phụ nhân này, mà là nàng vận trang phục của vu sư, tu vị cũng không tầm thường, đã đến cảnh giới Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, có thể bế quan ngưng thành kim đan.

Không ngờ nàng lại là chủ nhân thư tiệm này, Lâm Hiên thầm cười, biểu hiện ra lại khá cung kính nói: "Tiền bối, ta muốn những công pháp này."

"Nhiều như vậy sao?" trên mặt nữ tu sĩ kia lộ vẻ giật mình, Lâm Hiên cầm đến thư quầy tổng cộng có tới bảy tám bản công pháp!

Lâm Hiên biết sẽ khiến nàng chú ý. Mặc dù công pháp tu luyện của tu sĩ và vu sư có khác nhau nhưng đều là người theo đuổi tiên đạo, cơ bản vẫn có những điểm chung.

Ví như, tinh lực của tu tiên giả là có hạn, cho dù là có tư chất Thánh linh căn xuất sắc nhất chỉ là trên phương diện tu luyện dễ dàng hơn so với người khác. Ngoài ra đều phải tâm thần như nhất tu luyện theo một pháp quyết nào đó thì mới có thành tựu.

Nói như vậy, có tới chín phần là các tu sĩ hoặc vu sư chỉ tu luyện một loại công pháp, chỉ có số rất ít có thể kiêm tu hai loại công pháp, có chăng một loại để tương phụ trợ thêm mà thôi.

Tu luyện ba loại trở nên, có lẽ ở thời kỳ hồng hoang trong cổ tu mới có nhân vật nghịch thiên như thế, còn hiện tại là không thể nào.

Mà tiểu tử này lại một lần mua bảy bản công pháp khác nhau, hắn muốn làm gì? Không lẽ là khai tông lập phái?

Nhưng Mặc Nguyệt Tộc lấy bộ lạc làm đơn vị quần cư, vu sư không có lập ra tông môn đại phái gì đó. Lâm Hiên mua tới mấy bản công pháp, hành vi này quả thực khiến người ta khó hiểu.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng vị nữ vu sư này cũng không có ý định truy cứu. Rất nhanh trên mặt đã nở nụ cười như hoa lan. Mỗi tu sĩ đều có bí mật của bản thân, mở tiệm ra là để làm ăn, chỉ cần thanh toán đủ tinh thạch thì không cần quản chuyện của khách nhân.

Thế là một người trả linh thạch một người giao công pháp, song phương đều hài lòng.

Mấy bản công pháp cần thiết đã mua đủ, Lâm Hiên đang định rời đi thì đột nhiên ánh mắt bị một ngọc giản mé bên trái thu hút.

Trên nhãn viết rất rõ ràng ” bách khoa độc vật toàn thư”.

Nghe nói ở thời kỳ hồng hoang, độc công của vu sư vang danh thiên hạ, uy lực vô song, còn hiện tại trong bách nghệ tu tiên của tu tiên giả, độc công là nghệ môn xếp ở những hàng cuối.

Vậy nên tin tức về các loại độc vật rất là hiếm hoi, thậm chí không ít tư liệu là rập khuôn của võ lâm thế tục. Những loại độc vật trong mắt phàm nhân vô cùng khủng khiếp nhưng đối với tu tiên giả thì không mấy tác hại. Lúc này thấy này bản giới thiệu độc vật của tu tiên giới, Lâm Hiên tự nhiên không chút do dự thu mua vào.

Sau khi rời khỏi thư tiệm, lại mất thêm nửa canh giờ, hắn đi khắp phường thị thêm một lần nữa. Không còn thu hoạch gì khác mới trở lại dịch quán.

Khô Diệp còn chưa trở về, Lâm Hiên mở cấm chế đi vào gian phòng của mình.

Lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, trước tiên là đem các loại thảo dược hiếm quý phân loại từng nhóm thu vào. Có những linh thảo này, hắn có thể luyện chế nhiều loại linh đan tăng tiến tu vị.

Sau đó nghỉ ngơi một chút, lại từ trong túi trữ vật lấy ra tấm Bạch Cốt Thuẫn.

Gã tiểu nhị kia vốn ba hoa xích thố, dù thế nào đây chỉ là một kiện Linh Khí mà thôi, nhưng lúc này trong mắt Lâm Hiên lóe lên dị sắc.

Quan sát trong chốc lát, Lâm Hiên đem kẹp thuẫn này giữa song thủ, hắn hít một hơi thật sâu, linh lực trong đan điền quay vòng truyền đến lòng bàn tay, bắt đầu dùng Lam sắc tinh hải để chiết xuất

Lúc này một quầng sáng màu xanh bao bọc lấy tấm thuẫn bài, sau đó một trận bôm bốp thanh âm truyền ra.

Khi trước Lâm Hiên đã bày ra thêm một tầng cấm chế nữa ở chung quanh, cho nên không sợ kinh động tới những kẻ khác. Tiếp theo hắn khẽ quát một tiếng, quầng sáng kia trở nên càng thêm chói mắt, sau đó lại bạo phát ra...

Trên trán Lâm Hiên xuất hiện mồ hôi lấm tấm, mặc dù chỉ là một kiện Linh Khí nhưng muốn tinh chế cũng không phải chuyện dễ dàng.

May mà cuối cùng cũng hoàn thành.

Nhìn vào khối thú cốt trước mắt, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, thứ này hắn đã tìm kiếm đã lâu.

Từ khi đạt được phương pháp luyện chế thượng cổ chiến giáp, Lâm Hiên đ muốn luyện chế ra chiến giáp, khi trước hắn vốn ưng ý với Bích Diễm Kỳ Lân Giáp.

Giáp này uy năng vô song nhưng cần tài liệu chế luyện vô cùng hiếm lạ, Lâm Hiên mặc dù nhiều lần có kỳ ngộ, gia thần gần như sánh với Nguyên Anh kỳ tu sĩ nhưng để luyện chế giáp này vẫn thiếu hụt mấy thứ.

Xương cốt Hạt Tháp Thú này chính là một trong số đó.

Mặc dù Hạt Tháp Thú phẩm cấp không cao nhưng là thượng cổ yêu thú có thần thông đặc biệt, ở Nhân giới gần như đã tuyệt chủng, Lâm Hiên hao tốn không ít tinh lực, lưu ý truy tầm cũng không thấy tung tích.

Nơi duy nhất khả năng còn sót lại yêu thú này, cũng chỉ có Thập Vạn Đại Sơn và Khuê Âm Sơn. Thật sự là đi mòn giầy sắt không tìm thấy, đến khi tìm được không tốn chút công phu. Thật may mắn hắn có thể tìm được xương cốt Hạt Tháp Thú tại nơi này.

Dùng nó dể luyện chế Linh khí! Những vu sư này thật đúng là không tiếc tài liệu trân quý!

Thú cốt linh tính chưa mất, vẫn có thể dùng luyện giáp.

Hắn cẩn thận thu lại, tùy tiện đi dạo phường thị, không ngờ thu hoạch phong phú như vậy. Với tâm cơ Lâm Hiên mà lúc này cũng cao hứng một hồi, sau đó mới dần khôi phục tâm tình.

Tiếp theo hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hai cái ngọc giản mua về thư tiệm. Lạc Y ngoài tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, ngoài ra nghiên cứu nhất định về dụng độc.

Lúc này Lâm Hiên bắt đầu đem vu pháp ra nghiên cứu.

Thời gian đã không còn nhiều. Sau bảy ngày nữa Vu Pháp đại hội đã chính thức bắt đầu.

Đầu tiên Lâm Hiên đem thần thức rót vào ngọc giản, Lâm Hiên vốn đã có pháp bảo Huyền Hỏa Thần Châu, cho nên đối với pháp thuật hỏa hệ, vốn là vô cùng quen thuộc, chừng một canh giờ
hắn đã xem qua nội dung trong ngọc giản một lượt.

Đạo thuật của vu sư vốn khác với tu sĩ, đối với điều khiển linh lực càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

Mặc dù Lâm Hiên là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả nhưng muốn ngắn ngủi trong vài ngày tu luyện thành công thì chỉ là đội đá vá trời. Lâm Hiên cũng không có yêu cầu cao vời như vậy. Với pháp lực của hắn làm làm cơ sở, tu luyện phương pháp dụng lực pháp môn vu sư, mô phỏng một vài đạo vu thuật đơn giản thì hắn miễn cưỡng làm được.

Nếu hắn đấu pháp cùng vu sư cấp cao, không chóng thì chầy sẽ bị nhận ra. Nhưng nếu bọn họ không trực tiếp ra tay mà chỉ là ở ngoài quan sát thì khó mà nhận ra điểm khác lạ. Chỉ cần hắn luôn cẩn trọng sẽ không có khả năng bị lộ.

Những thanh niên vu sư trong cuộc so tài lần này, nghe nói tu vị cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới này tuyệt không thể nhận ra.

Bảy ngày trôi qua rất nhanh. Trong tiểu thành lung linh này đã dựng lên vài lôi đài rất lớn. Vu Pháp đại hội cuối cùng cận kề ngày tổ chức.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hiên gần như là bế môn không ra ngoài. Đối với hai bộ vu pháp công quyết mà hắn đang nghiên cứu, đã có chút thành tựu.

Trong đó về vu pháp hỏa thuộc tính hắn đã tương đối thuần thục. Độc công thì có kém hơn một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiếp xúc, trong thời gian ngắn rất khó mà nắm giữ được yếu quyết.

Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng. Những gì hắn đã học được trong mấy ngày nay thừa đủ đối phó với những Trúc Cơ Kỳ vu sư kia. Có thể nắm tới tám chín thành đạt được một vị trí cao.

Linh đan kia Lâm Hiên nhất định phải có được. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch khá tỉ mỉ.

Hắn đại biểu cho Thiên Thương Bộ so tài lần này. Chỉ cần thắng liên tiếp qua ba vòng. Dựa theo quy củ, Thiên Thương Bộ sẽ được phân bốn hạt Thánh quả để luyện chế linh đan.

Linh dược này là đem giao cho trưởng lão Khô Diệp của bản bộ bảo quản.

Thần thông của Lâm Hiên vốn là cao trên lão. Sau này tới thời điểm phù hợp thì linh đan cũng không khó khăn.

Nhưng sao có thể lấy được địa đồ kia. Chuyện này hiện tại vẫn chưa có manh mối. Vật đó do Nguyên Anh kỳ lão quái bảo quản. Chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Lâm Hiên đang nghĩ ngợi trong lòng. Cấm chế bên ngoài bỗng nhiên rung động.

Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu, phất tay một cái. Cấm chế kia tựa như bị tách ra hai bên tạo thành một lối nhỏ. Chỉ thấy Khô Diệp chậm rãi đi vào, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn vòng bảo hộ bên ngoài nói: "Lạc Y, cấm chế này là do ngươi bày ra ?"

Lâm Hiên không chút hoang mang trả lời: "Đã khiến trưởng lão chê cười. Trận phù này là do vãn bối trong lúc vô tình mua được ở phường thị. Bởi vì muốn tĩnh tâm tu luyện, cho nên..."

Nghe Lâm Hiên giải thích như vậy thì Khô Diệp không nghi ngờ gì. Trên phương diện trận pháp vu sư và tu sĩ lại tương đối giống nhau. Huống chi kiến thức của Khô Diệp với nghệ môn này cũng chỉ nửa vời.

Mặc dù cảm thấy Lạc Y có phần tiêu tốn tinh thạch nhưng với thái độ toàn tâm toàn ý tu luyện của hắn thì lão rất tán thành. Lại gật đầu nhắc nhở: "Toàn tâm toàn ý tu luyện là tốt. Có điều ngày mai Vu Pháp đại hội đã bắt đầu diễn ra. Ngươi cũng không nên quá sức tránh lợi bất cập hại.. Hãy nghỉ ngơi cho tốt."

"Đa tạ trưởng lão đưa chỉ điểm. Vãn bối biết rõ".

Lâm Hiên tự nhiên mở miệng đáp ứng. Hiện tại hắn đã hiểu rõ bảy tám phần vu pháp kia. Sau khi Khô Diệp đi rồi thì hắn ra ngoài tới phường thị dạo qua một chút.

Lần này vận khí không được tốt. Lâm Hiên không mua thêm được vật phẩm hữu ích, buông lỏng thân thể đi dạo trong phường thị.

Số lượng vu sư xuất hiện nhiều gần gấp đôi mấy ngày trước. Ngoài các trưởng lão bộ lạc cùng đệ tử tham gia so tài thì còn có một số vu sư khác không quản nghìn dặm từ xa tới đây. Mục đích là không bỏ lỡ sự kiện trọng đại lần này, tới đây tham dự một trường náo nhiệt.

Vu Pháp đại hội trăm năm cử hành một lần. Có thể lên lôi đài đều là tinh anh của các bộ lạc. Xem bọn hắn động thủ so chiêu đối với một thân tu hành cũng rất có lợi.

Lâm Hiên rời khỏi phường thị. Dần tới tới một nơi tĩnh lặng.

Nơi này là góc tây nam của tiểu thành. Mặc dù không được liệt vào nơi cấm địa nhưng rất ít người đến gần nơi này. Nơi đây chính là Thiên Tinh Cung, nơi ở của liên minh đại trưởng lão Nguyên Anh kỳ.

Mặc dù mang tên là cung điện nhưng tính ra cũng không lớn, phòng thủ nơi này cũng khá sơ sài. Dù sao có Nguyên Anh kỳ lão quái trấn thủ. Nếu kẻ nào muốn đánh đến nơi này, chẳng phải là muốn tự tìm chết sao.

Bên cạnh Thiên Tinh Cung có một khu rừng cây nhỏ khá rậm rạp. Bỗng không gian nơi này chớp lên, một thanh niên vu sư tướng mạo bình thường xuất hiện. Hắn chính là Lâm Hiên.

Tấm địa đồ kia nhất định là phải nằm trong tay hắn. Cho dù biết rõ có thể gặp nguy hiểm Lâm Hiên cũng đành tới Thiên Tinh cung thăm dò một chút.

Hắn cẩn thận đem thần thức thả ra, nơi này không có cấm chế gì, Lâm Hiên dùng bí pháp thu liễm khí tức, từng bước một đến gần nơi đó.

Đột nhiên Lâm Hiên chợt biến sắc. Mồ hôi lạnh hiện đầy khắp trên trán. Không chút chần chừ quay người, làm bộ như vô tình ngang qua nơi này, thong thả đi về phía xa.

Chỉ thấy cách vài dặm gần Thiên Tinh Cung, Một tu sĩ tầm bốn mươi hiện ra, tướng mạo thanh nhã, để ba chòm râu dài, vận bộ nho bào đột nhiên quay đầu lại.

Trang phục của hắn rõ ràng không phải Mặc Nguyệt Tộc. Bên cạnh lại có vài vu sư Ngưng Đan Kỳ Vu đi theo. Nhưng những vu sư vẻ mặt rất lạ lùng, bộ dáng cung kính nhưng trong đáy mắt toát lên một tia âm trầm.

Thấy trung niên nhân kia dừng bước. Một lão giả tóc bạc trắng dẫn đầu mở miệng: "Hạo Thiên bệ hạ làm sao vậy, thực là có gì không ổn?"

Cách khá xa nên danh tự này lại mơ hồ truyền đến tai Lâm Hiên. Thân thể hắn gần như run lên. Cố nén mới không có lộ ra dị trạng, tận lực thu liễm khí tức. Bước chân vẫn đều đều vững vàng theo nhịp, chậm rãi đi ra.

Lâm Hiên không lộ ra dị trạng gì. Vừa rồi thân hắn là ở nơi phong ba bão táp. Hạo Thiên Quỷ Đế? Quả nhiên là lão quái vật kia. Hắn tới nơi này làm gì?

Lúc trước Lâm Hiên từng thấy qua phân thân của Hạo Thiên một lần. Khi đó là một thiếu niên nên không giống bây giờ. Tuy tướng mạo có thể thay đổi nhưng khí chất lại là thứ rất đặc thù.

Hoàn hảo là Lâm Hiên đã phản ứng nhanh chóng, trước khi Hạo Thiên đem thần thức thả ra.

"Không có gì. Có thể là ta cảm giác không tốt. Đi thôi, đại trưởng lão quý tộc đang chờ ta."

Quỷ đế mặc dù cũng phát hiện Lâm Hiên. Nhưng do chỉ nhìn phía sau nên tự nhiên không nhìn thấu ngụy trang của Lâm Hiên. Cho rằng chỉ là một vu sư có khí tức kỳ lạ đi ngang qua nên không truy xét kỹ.

Phải nói là vận khí Lâm Hiên rất tốt. Thực ra Hạo Thiên Quỷ Đế đã có hoài nghi. Chỉ là với tu vị của hắn, thâm nhập Khuê Âm Sơn này đã nếm trải không ít đau khổ. Khi nãy còn cảm thấy bản thân quá đã nghi nên mới không truy xét tới cùng.

Rốt cuộc lão gia hỏa này muốn gì!

Mấy vu sĩ kia thầm suy đoán nhưng vẫn lộ ra vẻ cung kính, dẫn hắn vào Thiên Tinh Cung.

Xuyên qua không ít đình đài lầu gác. Rất nhanh đi vào một căn phòng thanh nhã. Lão vu sư tóc bạc thi lễ một cái nói: "Bệ hạ xin mời ngồi. Đại trưởng lão bản tộc sẽ tới ngay lập tức "

" Ừm, mình ta chờ ở đây là được".

Mấy tên vu sư như được đại xá vội vàng nối đuôi nhau rời khỏi.

Hạo Thiên Quỷ Đế ngồi xuống, trên bàn có một bầu rượu tỏa ra một chút hàn khí. Hắn bấm tay bắn ra một chỉ. bầu rượu như bị một sợi dây vô hình điều khiển, tự động rót đầy chén rượu. Sau đó Hạo Thiên Quỷ Đế không chút khách khí cầm lên mà uống.

"Rượu này hương vị như thế nào. Lão phu chưa từng nghĩ Hạo huynh còn có nhã hứng này".

Một âm thanh bình thản truyền tới. Từ cửa đi vào một lão giả toàn thân vận hắc bào. Trang phục của lão cũng như các vu sư khác, chỉ là nơi tay áo có thêu kim tuyến lấp lánh.

Người này xem ra đã lão niên nhưng thần sắc còn rất tốt. Vóc người cao lớn hơn người bình thường rất nhiều, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng. Âm thanh tuy hòa hoãn nhưng lại vang dội như tiếng đại hồng chung(2).

Người này chính là Khuê Âm Sơn Mặc Nguyệt Tộc vu sư đệ nhất cao thủ. Danh tự tục gia sớm đã lãng quên. Nhân sĩ ở đây đều gọi lão là Hỗn Nguyên Trưởng lão.

Khóe mắt Hạo Thiên Quỷ Đế ánh lên, lập tức khôi phục vẻ ung dung. Chỉ là trong đáy mắt còn có tia ngưng trọng. Hắn thản nhiên nói: "Mùi vị rất tốt. Rượu này còn có công hiệu gia tăng tu vị!"

"Nhãn lực thực tốt. Bích Tuyết Hồi Thiên Tửu này đúng là lão phu bên trong có thêm vài vị linh thảo. Lại là dùng tinh thủy của Linh Tuyền Chi Thủy mà chế thành. Đối với những đệ tử cấp thấp kia đúng là có công hiệu dịch kinh tẩy tủy. Nhưng với cảnh giới chúng ta mà nói. Đơn thuần chỉ có thể thỏa mãn một chút khai vị mà thôi"

Hỗn Nguyên Trưởng lão ngồi xuống một nơi bên cạnh. Không chút khách sáo cầm bầu rượu lên, lại tự mình rót một chén. Lão uống xong thì gật gù đắc ý, dường như chỉ chăm chú vào bầu rượu.

"Được rồi, Hỗn nguyên đạo hữu. Quả nhân xông qua vô số hiểm trở, vào Khuê Âm Sơn này không phải để luận bàn về tửu cùng ngươi" Hạo Thiên Quỷ Đế liếc mắt nhìn đối phương, có chút bất mãn nói.

"Lão phu đương nhiên hiểu. Quỷ đế bệ hạ thật thật thần thông quảng đại. Có thể bằng thực lực mạnh mẽ từ ngoại sơn xâm nhập vào nơi này khiến lão phu bái phục. Căn cứ mà ta biết. Trên đường đi, yêu thú cấp ba thì không nhắc nhưng Cấp bốn Hóa Hình Kỳ yêu tộc cũng có vài người, tung hoành khắp lãnh địa. Những yêu tộc này cảnh giới tu vị đều ngang ngửa chúng ta."

"Đạo hữu cần gì dùng lời thăm dò. Quả nhân tới nơi này quả thật không dễ dàng, nói chi tới những nguy hiểm. Hóa Hình Kỳ yêu tộc thực lực ngang chúng ta. Nhưng ta không có địch ý, chỉ cầu đi ngang qua thôi mà không tranh giành lãnh địa với chúng. Dù sao nếu thực sự đấu pháp, kết cục chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi." Hạo Thiên Quỷ Đế thản nhiên nói. Nhưng đây chỉ là hắn nói cho thuận miệng. Sự thực tình huống khi đó lại khác biệt.

Vạn Thú Vương vốn đã phi thăng linh giới đã lâu. Bây giờ nơi này là do vài Hóa Hình Kỳ yêu tộc thống trị, hơn nữa còn phân đàn xẻ nghé thành mấy thế lực.

Tuy nói thế nhưng nếu có kẻ xâm nhập là sát diệt không tha. Lời của Hạo Thiên Quỷ Đế cũng đúng một phần. Hắn vốn là cường giả, những yêu thú kia tự nhiên không muốn là ngư tử võng phá. Thấy hắn là mượn đường mà qua cũng đành nhắm một mắt lờ đi.

Nhưng không phải là các yêu tộc đều như thế. Trong đó có một tên gia hỏa là do lang hệ yêu tộc tiến giai thành người. Kẻ này khát máu hiếu chiến, bình thường cũng thích tìm vài đạo hữu lân cận luận bàn. Lúc này nhìn thấy Hạo Thiên tự nhiên là không bỏ qua.

Quỷ đế cùng hắn đại chiến một hồi, mới thoát khỏi tên gia hỏa đáng ghét này.

Nhưng lại đụng độ vào một nhóm Xà Vĩ thú. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp ba nhưng lại rất thích quần cư. Bình thường là bảy tám chục con ở cùng một chỗ, phối hợp cũng rất ăn ý. Hạo Thiên Quỷ Đế ở nơi đó, giống như nuốt phải quả đắng mà mắc ở miệng không trôi.

Tóm lại một điều, chỗ sâu trong Khuê Âm Sơn này chính là cấm địa. Lấy thực lực của Mặc Nguyệt Tộc mà muốn đi ra cũng không phải dễ dàng. chứ đừng nói chi Quỷ Đế đơn thân lẻ bóng.

Đương nhiên những điều trên Quỷ Đế sẽ không ngây ngốc nói ra. Chỉ là sơ lược thuật lại có vẻ bí hiểm.

Hỗn Nguyên Trưởng lão cũng lão quái là sống mấy trăm, sự giảo hoạt còn thiếu sao. Tự nhiên là dò hỏi thêm một hồi.

Cuối cùng là Hạo Thiên Quỷ Đế nhịn không được hỏi: "Hỗn Nguyên đạo hữu. Mục đích quả nhân tới nơi này ngươi cũng rõ ràng. Không biết các hạ có thể có thể hợp tác?"

"Hợp tác?"

"Không sai." Quỷ đế gật gật đầu. Trên mặt lại lộ ra vẻ căm phẫn cùng thương cảm: "Ở thời kỳ xa xưa, quý tộc cùng những Tần tu sĩ kia cùng đánh bại yêu ma thượng cổ. Nhưng Tần tộc sau khi thắng lợi sau lập tức qua cầu rút ván, vô sỉ phát động tấn công Mặc Nguyệt Tộc. Lại đem các ngươi đuổi vào nơi hoang sơ hiểm địa này. Đại thù như thế, chẳng lẽ các hạ không muốn rửa nhục sao?"

Ngừng lại một chút Hạo Thiên Quỷ Đế lại nói tiếp: "Chúng ta vốn là âm hồn. Tình cảnh cũng tương tự Mặc Nguyệt Tộc các ngươi. Nhiều năm qua như vậy, chúng ta luôn phải ở một xó Âm Hồn Cốc. Bây giờ thời cơ đã chín muồi. Âm hồn chúng ta đang đại chiến với Tần tộc. Nếu Mặc Nguyệt Tộc chịu hợp tác cùng chúng ta thì đại sự có thể thành. Không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?"

Chú thích:

(1) "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).

(2) Đại hồng chung: Đại hồng chung trong chùa

Chuông hay đại hồng chung là một pháp bảo, pháp khí linh thiêng có sức lan tỏa rất lớn đến đời sống tâm linh của con người, mọi loài và mọi cảnh giới. Tiếng chuông chùa, theo kinh điển, có thể thấu đến cõi địa ngục u ám, chúng sanh nào bị đọa nơi địa ngục nhờ nghe tiếng chuông này liền được giải thoát. Nên chùa nào cũng có chuông, chuông to, chuông nhỏ tùy theo khả năng của mỗi chùa.

Mỗi khi chú tạo chuông, nhà chùa thường thực hành nghi lễ trọng thể, chú nguyện rất trang nghiêm. Trên thân của bất kỳ quả chuông nào cũng đều có trang trí các đường nét hoa văn tượng trưng cho rất nhiều ý nghĩa sâu sắc của giáo lý nhà Phật cùng với hai bài kệ thỉnh chuông bằng chữ Hán (hoặc chữ Việt tùy theo), để mỗi khi đánh chuông, lời kệ cùng tiếng chuông vang vọng thấu cõi âm ti để chuyển hóa nghiệp lực chúng sanh và thức tỉnh nhân tâm, bỏ ác làm lành, quay về nẻo giác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện