Bách Luyện Thành Tiên

Tiên gia phù lục


trước sau

Mà cho dù mình có dám đi nữa thì bây giờ cũng không biết Băng Phách hiện đang ở đâu. Chuyện này muốn gấp cũng không được, cần suy tính kỹ hơn. Trước mắt còn việc cần hắn xử lý, ví dụ như luyện hóa bảo vật.

Phải vất vả lắm mới đoạt được chu tước hoàn nhưng vì nhiều chuyện xảy ra mà đến giờ vẫn chưa làm gì đến nó. Tuy phẩm cấp của nó đối với bản thân lúc này không phù hợp lắm nhưng chỉ riêng việc bên trong phong ấn hồn phách chu tước là đủ lắm rồi. Sau khi luyện hóa, thực lực nhất định tăng lên một mảng lớn.

Còn về địa điểm tựu dụng ngay chỗ này, Lâm Hiên tin sẽ không có tu sĩ nào đến thăm dò Lôi Không đảo trong thời gian ngắn. Mà có đến đi nữa, nhưng thực lực chưa tới độ kiếp kỳ thì rất khó tìm được cửa vào. Thất lạc giới tàng long ngọa hổ, nhưng cao thủ độ kiếp kỳ nhất định không nhiều, khả năng xuất hiện ở đây càng nhỏ.

Nghĩ đến là làm, cả người bùng phát thanh mang bay tới chỗ động phủ của Thanh Nhan tôn giả. Đã là nơi lão quái chọn làm nơi tu luyện khẳng định linh khí sung túc, chẳng cần mất công tìm nơi khác làm gì cho mệt.

Chẳng mấy chốc mà đã đến, đây là một sơn cốc tuyệt đẹp, linh khí đậm đặc, chỉ là trước cửa động phủ bị cấm chế bao phủ.

Thanh Nhan quả là người cẩn thận, nhưng chủ nhân đã chết thì chút cấm chế này sao chống đỡ được công kích của Lâm Hiên, chỉ phí thêm chút thời gian mà thôi.

Một lát sau, đại môn động phủ ầm ầm mở ra, Lâm Hiên thuận lợi tiến vào bên trong. Nơi này rộng rãi sáng ngời, ngoài ra không có gì khác thần kỳ. Lâm Hiên đảo thần thức qua chỉ phát hiện được một chiếc túi trữ vật.

Đối phương là lão quái độ kiếp kỳ nên của cải tích cóp chắc chắn rất nhiều, trên mặt Lâm Hiên không khỏi hiện lên một tia kích động cùng mong đợi. Túi trữ vật vừa bị lật ngược, đồ vật rơi ra xết đầy thành đống. Hộp ngọc, bình thuốc được dán cấm chế cẩn thận, hẳn bên trong là linh đan linh dược trân quý.

Ngoài ra còn vài món bảo vật khiến người khác chú ý như: Ngọc phù màu mặc lục, bảo kiếm lập lòe linh quang, phù lục đặc biệt. Chúng đều là những cổ bảo phẩm

cấp cao, thật không hiểu sao lúc chiến đấu với mình lại để đám đồ này ở nhà.

Lâm Hiên tuy mừng nhưng cũng chẳng dể ý nhiều, hiện tại hắn cũng không thiếu bảo vật. Nhưng tấm phù lục kia lại khá đặc biệt, nó không được cất giữ trong hộ mà lại nằm lẫn lộn cùng đống cổ bảo.

Vân…vân, đợi chút, nhìn tấm phù này có chút quen mắt, đây rõ ràng chẳng phải một tấm hoàn chỉnh, chỉ là tàn phiến mà thôi.

Lâm Hiên thoáng kinh ngạc, một cao thủ độ kiếp kỳ như Thanh Nhan sao lại coi tấm tàn phù này như bảo bối để trong túi trữ vật như vậy chứ.

Hắn thoáng chút do dự thu tấm tàn phù vào tay, xem xét kỹ thì thấy nó dường như bị người ta dùng lực mạnh xé đôi nhưng bên trong vẫn ẩn ẩn linh quang.

Song tàn phù thì cuối cùng vẫn là tàn phù, dù huyền diệu nhưng bây giờ tối đa chỉ dùng cho chế phù sư nghiên cứu mà thôi. Nhưng sau khỉ cẩn thận đánh giá, trên mặt Lâm Hiên bỗng lộ vẻ kích động. Hắn vươn tay lấy từ trong túi trữ vật một chiếc hộp được chế tác từ hàn ngọc vạn năm.

Nắp hộp bật mở để lộ ra bên trong một tấm tàn phù, nhìn kỹ thì thấy hai tấm tương tự nhau, chất liệu cùng loại, phù văn không hề khác biệt.

"Đi!"

Lâm Hiên vung tay lên, hai mảnh tàn phù hợp lại giữa không trung, nhịp nhàng ăn khớp thành một tấm hoàn chỉnh.

Lâm Hiên tất nhiên vô cùng vui mừng. Phải biết rằng đây không phải phù lục bình thường mà là một trong ba di bảo của tiên nhân hắn lấy được ở Bồng Lai sơn.

Mấy ngàn năm trôi qua, hắn thật chẳng ngờ lại gặp được nửa tấm phù còn lại ở nơi này. Cẩn thận cất lại vào hộp ngọc, Lâm hiên cũng chưa có ý định lập tức nghiên cứu. Thứ nhất là phía trước còn nhiều thứ cần kiểm kê, hơn nữa mục đích chủ yếu bây giờ vẫn là chu tước hoàn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện